Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 697: Thoát khỏi nghi ngờ

Chương 697: Thoát khỏi nghi ngờChương 697: Thoát khỏi nghi ngờ
Hắn có thể thành công không?
Câu hỏi này xuất hiện trong đầu ba người.
Bọn họ lặng lẽ nhìn Hứa Thiên Diệp đang khoanh chân ngồi, nhíu mày.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ba canh giờ trôi qua rất nhanh.
Cùng với sắc mặt Lý tam trưởng lão dần trở nên khó coi, Chấp Pháp đường chủ cũng từ từ buông hai tay đang khoanh trước ngực xuống.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị lên tiếng, Hứa Thiên Diệp đang khoanh chân ngồi bỗng nhiên mở bừng mắt, ánh sáng trong mắt thu liễm lại.
Thậm chí khí chất của hắn như thể trong nháy mắt này đã thay đổi so với trước đó.
Cảm giác này khiến Chấp Pháp đường chủ và Lý tam trưởng lão đều hơi nheo mắt, nhìn nhau.
"Thế nào rồi?"
Người trước lên tiếng hỏi, Lý tam trưởng lão cũng căng thẳng.
"Chưa lĩnh ngộ."
Hứa Thiên Diệp rất thành thật lắc đầu.
Lời vừa dứt, sắc mặt của hai người đều trâm xuống.
Một người thầm mắng phế vật, có bản sao mà không lĩnh ngộ được, một người đã chuẩn bị tiến lên lục soát hồn.
Nhưng câu nói tiếp theo của đối phương lại khiến bọn họ nhất thời sửng sốt, ngây người tại chỗ.
"Nhưng ta lấy Xuy Kiếm phù làm gốc, suy diễn thêm một đạo phù văn."
Lời vừa dứt, ba người cùng nhướng mày, đều lộ vẻ kinh ngạc.
Đây là... tự sáng tạo phù văn?
Tên tiểu tử này có bản lĩnh gì, mà dám nói suy diễn thêm phù văn từ Xuy Kiếm phù?
Đừng nói là hắn, ngay cả hai người bọn họ với trình độ như vậy, cũng không dám nói trong vòng ba canh giờ ngắn ngủi mà suy diễn ra một đạo phù văn.
"Mặc dù chỉ là chút ít nhưng hẳn là có thể miễn cưỡng thi triển."
Cùng với lời Hứa Thiên Diệp nói, hắn hít sâu một hơi, sau đó tay phải liên tục vẽ trong hư không.
Chỉ trong chốc lát, một đạo phù văn tối nghĩa phức tạp đã hiện ra trong hư không.
"Đây là..."
Lý Trường Sinh không hiểu phù văn nhưng hắn có thể nhìn ra được vẻ mặt của hai người kia, đạo phù văn này hẳn là không đơn giản.
Chấp Pháp đường chủ vươn tay ra, đạo phù văn đó bay đến trước người.
Hắn nhíu mày, thử dùng tay chạm vào.
Nhưng một lực cản cực kỳ mạnh mẽ lại xuất hiện từ trên đạo phù văn đó, hơn nữa hắn dùng lực càng lớn, lực cản cũng càng lớn.
"Không phải Xuy Kiếm phù nhưng quả thực có tính chất tương đương với Xuy Kiếm phù."
Hắn thầm gật đầu, coi như thừa nhận.
"Đạo phù này còn có một đặc tính khác."
Lời tiếp theo của Hứa Thiên Diệp càng khiến hắn nhướng mày.
Ngay sau đó, theo động tác vung tay của người trước, phù văn biến ảo, một luồng sức mạnh hoàn toàn trái ngược với trước đó xuất hiện.
Thật sự chủ động hút tay hắn lại, hút chặt vào trên phù văn.
Hai loại sức mạnh đẩy ra và hút vào hoàn toàn trái ngược này, dễ dàng được đạo phù văn nhỏ bé này vận hành, hơn nữa sức mạnh còn rất mạnh mẽ.
"Đây là thứ ngươi lĩnh ngộ được trong ba canh giờ vừa rồi?"
Sắc mặt Chấp Pháp đường chủ thay đổi đôi chút, đánh giá Hứa Thiên Diệp từ trên xuống dưới.
Người sau cung kính đáp: “Đúng vậy."
"Lĩnh ngộ như thế nào?"
"Sức mạnh của Xuy Kiếm phù khiến đệ tử nghĩ đến một loại lực từ thân kỳ đặc hữu của Hoang vực, đạo phù văn này chính là dựa theo đặc tính của thần từ đó mà vẽ ra."
"Quả nhiên..."
Chấp Pháp đường chủ bừng tỉnh gật đầu.
Vừa rồi hắn đã cảm thấy đạo phù văn này có chút quen thuộc, quả nhiên đúng như hắn nghĩ.
Còn Lý tam trưởng lão thì ánh mắt lấp lánh, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Xuy Kiếm phù của mình chính là lĩnh ngộ từ thân từ mà ra, không ngờ đối phương chỉ nhìn một cái đã biểu hiện một đặc tính khác của thần từ dưới dạng phù văn, hơn nữa còn dung hợp vào trong một đạo phù văn.
Thiên phú Phù đạo như vậy, hình như... còn mạnh hơn cả đệ tử mà mình thu nhận?
Nếu không phải hắn có thể bại lộ một số chuyện của mình thì thu hắn làm đệ tử để dạy dỗ, dường như cũng là một quyết định không tệ.
"Không biết đạo phù văn này của đệ tử có đạt được kỳ vọng của hai vị trưởng lão không?"
Hứa Thiên Diệp có chút lo lắng hỏi.
Hai người nhìn nhau, Chấp Pháp đường chủ vỗ mạnh một cái vào vai hắn, thế mạnh và nặng.
"Ha ha ha, đương nhiên là được rồi, bản tọa nhìn ra được, đạo phù này là mới sinh, quả thực là do ngươi tự mình lĩnh ngộ, phù đạo thiên phú của ngươi trong toàn bộ Linh môn, e rằng cũng được coi là thượng thừa."
Nói xong, hắn còn liếc nhìn Lý tam trưởng lão, lè lưỡi hai tiếng: "Đúng là nhờ ngươi đến kịp, nếu không thì Linh môn chúng ta sẽ phải chết yểu một đệ tử không tệ."
Thực ra người sau cũng không ngờ phù đạo thiên phú của Hứa Thiên Diệp lại cao như vậy, lúc này cười giả lả gật đầu, giả vờ lộ vẻ vui mừng.
Nghe hai người nói chuyện, trong lòng Hứa Thiên Diệp không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cẩn thận mở lời.
"Xin hỏi đệ tử bây giờ có thể rửa sạch nghi ngờ không?”
"Đương nhiên, nếu lão ma Hợp Hoan tông phát hiện ra thiên phú của ngươi, sao có thể để ngươi sống được."
Chấp Pháp đường chủ nhàn nhạt mở miệng, dường như rất chắc chắn.
Nghe đến đây, Hứa Thiên Diệp hít sâu một hơi, do dự rồi mở miệng: "Nếu đã như vậy, đệ tử còn một chuyện muốn hỏi, là vê công đức bia."
"Ồ? Công đức bia?"
Chấp Pháp đường chủ sửng sốt.
Trong lòng Lý tam trưởng lão "lộp bộp" một tiếng, vội ho một tiếng rồi mở miệng.
"Có chuyện gì thì lát nữa hỏi bản trưởng lão là được, ngươi trước tiên về thu dọn đồ đạc vào ngoại môn, hôm nay cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi."
"Cái này..."
Hứa Thiên Diệp tuy rất muốn hỏi ngay bây giờ nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của đối phương, vẫn chỉ đành gật đầu.
Dù sao cũng đã vào ngoại môn rồi, sẽ có cơ hội tìm hiểu.
"Nếu đã như vậy, vậy đệ tử xin cáo từ trước?"
"Đi thôi, bản trưởng lão đưa ngươi về." Lý tam trưởng lão hơi cúi người về phía Chấp Pháp đường chủ, sau đó nắm lấy vai Hứa Thiên Diệp, quay người biến mất.
Cùng với sự rời đi của bọn họ, Chấp Pháp đường chủ hơi nheo mắt lại.
Đến đây, tin tức về lão ma Hợp Hoan tông lại một lần nữa bị đứt.
Nhưng không sao, có môn chủ ra tay, dưới Bốc Tinh chi Thuật, sớm muộn gì lão ma đó cũng sẽ bị bắt.
Gần đây tin tức về việc xuất hiện ma đạo trong Linh môn đã truyền khắp Đạo vực, thậm chí cả những nơi khác cũng nghe loáng thoáng.
So với việc thanh danh của Linh môn bị tổn hại gần đây thì ngược lại Hợp Hoan tông kia lại càng thêm ngang ngược.
Mấy ngày trước còn có đệ tử công khai khiêu khích người Linh môn, nói rằng các ngươi cả một ngọn núi lớn như vậy chính là hậu viện của Hợp Hoan tông chúng ta, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Nếu không bắt được người thì e rằng đến lúc đó Linh môn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. ...
Bên kia, Lý tam trưởng lão túm lấy Hứa Thiên Diệp, một đường bay vút về phía bên ngoài Linh môn, sắc mặt cũng từ vẻ hòa nhã lúc đầu dần dần trở nên lạnh lùng.
Hoàn toàn không quan tâm đến việc Hứa Thiên Diệp bị hắn túm trong tay vì tốc độ quá nhanh mà mặt mày tái nhợt.
Hắn chỉ mong nhanh chóng tìm được một nơi vắng vẻ không người, một chưởng võ chết tên tiểu tử dưới tay này.
Nhưng hắn không biết rằng, khi hắn dẫn theo Hứa Thiên Diệp bay vút đi, bên dưới, một bóng người mặc áo trắng cũng không nhanh không chậm đi theo.
Chính là Thẩm An Tại!
"Không biết loại cấm chế nào khống chế người khác sẽ tiện tay hơn nhỉ?"
Hắn vừa xoa cằm, vừa bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề này.
Đã biết rõ cả chuyện Cửu U Đăng xà lẫn chuyện cha của Hứa Thiên Diệp đều liên quan đến Lý tam trưởng lão này.
Vậy thì mình cũng không cần phải nương tay nữa.
Tất nhiên, hiện tại không thể giết, thân phận của tên này vẫn còn khá tiện lợi, có thể lợi dụng tốt.
Tiện thể lát nữa còn có thể dò hỏi một chút tình hình hiện tại của tên ngốc Mộ Dung Thiên kia. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận