Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 179: Ăn cháo đá bát

Chương 179: Ăn cháo đá bátChương 179: Ăn cháo đá bát
Phục Linh thành, trong Mộ Dung gia.
Đám người Tiểu Xuân, Mộ Dung Thiên toàn thân nhuốm máu, ngoài cửa càng ngày càng nhiều địch nhân vây công.
Nếu chỉ có người của Ma giáo thì không nói, thế nhưng hết lần này tới lần khác còn có những bách tính vô tội bị Thiên Mục trùng khống chế, thậm chí đệ tử Ma giáo còn lấy bách tính làm bia đỡ đạn, khiến cho bọn họ hoàn toàn có lực mà không dám phát.
Điều này cũng khiến Mộ Dung Thiên thổ huyết không ngừng, linh nguyên trong cơ thể gần như khô kiệt, nếu không phải còn đan dược sư phụ cho, hắn đã sớm không kiên trì được rồi.
"Không được rồi, Mộ Dung sư đệ, đừng nương tay, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta đều không sống sót được!"
Sắc mặt Tiểu Xuân đầy lo lắng.
"Không được, có rất nhiều bình dân vô tội. Nếu giết bọn họ, chúng ta và Ma giáo có gì khác nhau chứ!"
Mộ Dung Thiên cao giọng mở miệng, ngữ khí kiên định.
"Ách..."
Bỗng nhiên, những đệ tử và dân chúng vây công bên ngoài kia có không ít người không ngừng run rẩy, sau đó ngã xuống đất không dậy nổi, trong miệng có một ấu trùng Thiên Mục chui ra, nhưng rất nhanh đám côn trùng run rẩy một hồi rồi không còn động đậy nữa.
Thấy cảnh này, bất kể là Tiểu Xuân hay là Tiêu Cảnh Tuyết đều vui vẻ.
"Con ấu trùng chết rồi, Vu sư huynh thành công rồi phải không?!"
"Chắc chắn là Vu sư huynh thành công giết chết được mẫu trùng rồi!"
Tiểu Xuân kích động lên tiếng, hốc mắt ửng đỏ.
Nhưng rất nhanh, bọn họ liên phát hiện có điểm gì đó không đúng.
Bởi vì trên tường phía xa, trên mái hiên, lại xuất hiện từng con ấu trùng, chúng lít nha lít nhít chui vào trong cơ thể những bình dân, đệ tử Ma giáo kia.
Lần này, bọn họ lại gào lên một tiếng, thế công càng thêm mãnh liệt!
"Không tốt!"
Mộ Dung Thiên biến sắc, vung mạnh Thiên Thanh kiếm trong tay lên, kiếm khí tung hoành, đẩy lui kẻ địch đang xông tới.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Tuyết trở nên ngưng trọng: "Xem ra, còn có một con mẫu trùng khác!"
"Khụ khụ...'
Mộ Dung Thiên vô ý bị đệ tử Ma giáo đánh lui mấy bước, miệng phun máu tươi.
Sau khi sắc mặt hắn thay đổi, vẫn đưa ra quyết định.
"Sư muội, bây giờ bên trong Phục Linh thành không có trận pháp bao phủ, các ngươi ra ngoài đi, ta sẽ ngăn cản bọn họi"
"Không, có đi cùng đi!"
Sắc mặt Tiêu Cảnh Tuyết kiên định, không chút do dự.
Nhìn nàng như vậy, Mộ Dung Thiên nhíu mày mở miệng: "Cứ tiếp tục như vậy thì tất cả chúng ta đều sẽ bị tiêu hao đến chết ở đây!"
Thế công của Ma giáo càng ngày càng kịch liệt, mỗi khi Mộ Dung Thiên hoặc Tiểu Xuân và đệ tử Linh Phù Sơn của hắn chuẩn bị hạ sát thủ, bình dân bị khống chế bên cạnh sẽ không chút do dự xông tới làm tấm chắn cho bọn họ.
"Vậy sư huynh đi đi, ta bọc hậu thay người!"
Tiêu Cảnh Tuyết nói xong, lau máu tươi trên khóe miệng, muốn tiến lên. Nhưng mà nàng còn chưa động, lại có một thân ảnh nhỏ gầy chạy ra ngoài.
Cái lỗ tai hắn hơi nghiêng, cẩn thận nghe ngóng phân biệt tiếng gió.
"Thiên Nhạc!"
"Tiểu sư đệt"
Hai người đều sửng sốt, hét to lên.
Mộ Dung Thiên muốn đuổi theo nhưng lại bị đệ tử Ma giáo tụ tập càng ngày càng nhiều ngăn cản.
Mà Thiên Nhạc, đã dựa vào thân thể khéo léo cùng thính lực phi phàm biến mất ở cuối con phố.
"Phi, phản đồi"
"Tất cả mọi người nói đệ tử Thẩm trưởng lão mới thu là thứ vô ơn, hôm nay xem ra quả nhiên không sai, vậy mà dám bỏ rơi đồng môn để chạy trốn!"
Không ít đệ tử Linh Phù sơn gặp một màn này đều phun một ngụm nước
Ngay cả Tiêu Cảnh Tuyết và Mộ Dung Thiên cũng nhíu mày.
Nhưng bây giờ cảnh tượng như vậy đã không cho phép bọn họ suy nghĩ nhiều nữa, chỉ có thể dốc hết sức ngăn cản người của Ma giáo tiến công.
Mộ Dung gia cũng tử thương thảm trọng, ngoại trừ gia chủ và mấy vị trưởng lão, đám đệ tử trẻ tuổi còn lại gần như đã tử thương hết!
Xa xa, Thiên Nhạc đã bò đến một chỗ nóc nhà, đứng ở chỗ cao, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bốn phía.
Những đồng môn khác mắng to hắn là phản đồ, bằng thính lực của hắn, làm sao lại không nghe thấy.
Nhưng những lời này hoàn toàn không gây ra chút gợn sóng nào trong lòng hắn, ngay cả khiến hắn nhíu mày cũng không làm được.
"Hống!"
Có người phát hiện đứa bé che mắt trên nóc nhà thì đã gào thét vọt tới.
Thiên Nhạc rút một thanh tiểu đao bên hông ra, không chút do dự, trực tiếp cắt ngang lòng bàn tay.
Máu tươi chảy xuống, bàn tay nhuốm máu của hắn đặt ở vị trí trái tim và nhẹ nhàng đánh ra, giống như những đệ tử Ma giáo khác trước đó, hấp dẫn ấu trùng Thiên Mục tiến vào thân thể của mình.
Bịch, phanh, phanh, phanh...
Theo âm thanh nặng nề có tiết tấu vang lên, những bá tánh bình dân đã vọt tới dưới chân hắn đột nhiên ngẩn ra, ngây người tại chỗ.
Mà huyết khí trong lòng bàn tay Thiên Nhạc cũng dần dân dâng lên, hóa thành từng sợi huyết vụ phiêu tán quanh người hắn, như cuộn tròn theo thanh âm gõ vào trái tim của hắn.
Từng con côn trùng màu đen bò ra từ trong miệng bình dân, giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, điên cuồng phóng về phía hắn.
Nhưng huyết khí khuếch tán cũng chỉ trong phạm vi trăm trượng này mà thôi.
Nghe nơi xa, đám đệ tử ma giáo và bình dân của Mộ Dung Thiên lại vây công, Thiên Nhạc vừa chạy vừa cắn răng lấy dao găm ra lần nữa.
Hắn hung hăng bổ xuống vai trái mình.
Xuy xuy!
Khi cánh tay đứt ra, một cánh tay rớt xuống, kèm theo đó là máu tươi tuôn ra.
Đau đớn kịch liệt khiến chân Thiên Nhạc run lên, ngã dưới đất, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Hắn cắn chặt hàm răng, vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, khó khăn lắm mới tránh thoát lũ ấu trùng Thiên Mục tập kích.
Hơn vạn con sâu đen túa đến chỗ cánh tay cụt đang chảy máu kia, trong nháy mắt cánh tay chỉ còn lại xương trắng, máu thịt không còn, đã bị hút cạn sạch.
Bịch, phanh, phanh, phanh... Một lần nữa hắn lại dùng tay trái gõ vào tim, âm thanh nặng nề lại vang lên.
Lần này, tinh lực cực kỳ nông đậm, bao trùm hơn phân nửa Phục Linh thành.
Mộ Dung Thiên đang cật lực ngăn cản ma giáo xâm nhập, đột nhiên phát hiện đối thủ đã hơi sửng sốt.
Theo sau, từng con trùng đen bò ra khỏi cơ thể bọn họ, đầu hướng về một hướng.
Mất đi khống chế, những ánh mắt bình dân kia khôi phục thanh minh, hai đầu gối mềm nhữn liên hôn mê ngã xuống đất.
Đệ tử ma giáo kinh hãi, vội vã rạch tay đánh về phía trái tim.
Nhưng lúc này, mặc cho bọn họ vỗ ngực thế nào, cũng không thể khống chế được những con côn trùng kia mảy may.
"Đáng chết, là ai dẫn dụ Thiên Mục trùng!"
Đám đệ tử ma giáo quá sợ hãi, vừa quay đầu lại đã thấy Mộ Dung Thiên với sắc mặt lạnh như băng xuất hiện trước mặt.
"Hiện tại không còn ai cản kiếm cho các ngươi nữa rồi, đi chết đi!"
Hắn quát lạnh một tiếng, Thiên Thanh kiếm giơ cao, kiếm ấn trên mi tâm hiện lên.
Vô Song kiếm tâm được phát động, Thiên Thanh kiếm một hóa hai, hai hóa bốn.
Chỉ trong giây lát, trăm ngàn chuôi kiếm tụ lại thành một dòng sông, kiếm ngân mãnh liệt, hạ xuống.
Xuy xuy!
Kiếm hà xuyên tim mà qua, hơn mười vị đệ tử Ma giáo không kịp phản ứng, miệng phun máu tươi trực tiếp bị đâm thành lỗ thủng dưới kiếm hà này, kinh hãi chết đi.
Các đệ tử Ma giáo còn sót lại thấy một màn này, con ngươi co mạnh lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đêều là Địa Linh cảnh, đối mặt với kiếm tu đã lĩnh ngộ kiếm tâm là Mộ Dung Thiên, bọn họ đơn đả độc đấu hoàn toàn không phải đối thủ.
"Đứng lại đó, sư phụ ta đã cho mấy cân đan dược, ta không sợ chết, tiếp tục đi!"
Mộ Dung Thiên cầm Thiên Thanh kiếm, áo đen phần phật, tóc đã sớm đứt đoạn, tóc dài múa loạn, mang theo ác ý truyền đi xa.
Nghe nói như thế, đệ tử Ma giáo quay mặt nhìn nhau, không hề do dự hô to một tiếng rồi bỏ chạy.
"Trước tiên đuổi theo Thiên Mục trùng!"
Đưa mắt nhìn bọn họ chạy trốn, Tiêu Cảnh Tuyết yếu ớt tiến lên đỡ Mộ Dung Thiên, nhíu mày mở miệng.
"Sư huynh, sư phụ để lại cho ngươi nhiều đan dược như vậy thật sao?"
Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, làm động tác chớ lên tiếng với nàng, thiếu nữ lập tức hiểu ý.
Thì ra... sư huynh không phải lúc nào cũng ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận