Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 354: Thây tàn

Chương 354: Thây tànChương 354: Thây tàn
Khi Tiêu Cảnh Tuyết nhìn về phía Thiên Nhạc, hắn lại có chút do dự.
Mặc dù là con rối, nhưng nếu muốn khống chế xa như vậy, khẳng định sẽ rót vào không ít sức mạnh linh hồn, một khi bị hao tổn, có lẽ sẽ khiến cho vạn độc tâm kinh của sư tỷ dị động.
Bây giờ sư phụ lại không ở bên cạnh, nếu thật sự như vậy thì nên làm thế nào cho phải?
"Sư tỷ sẽ không có việc gì, giờ Tý cũng sắp đến rồi, không còn thời gian."
Tiêu Cảnh Tuyết mở miệng thúc giục trấn an.
Lúc này Thiên Nhạc nghe vậy mới cắn răng, mở miệng nói tiếp: "Nếu có mai phục, sư tỷ nhất định phải lập tức tản đi thần hồn bên trong khôi lỗi, không nên bị cắn trảt"
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc này Thiên Nhạc mới hít sâu một hơi, thi triển một loại cổ pháp khác thanh thế không lớn lắm, dẫn dắt ý thức của Tiêu Cảnh Tuyết về phía khôi lỗi kia.
Mặc dù Càn Khôn Hóa Vật có thể khiến khôi lỗi sinh ra linh tính trong thời gian ngắn nhưng động tĩnh lại quá lớn.
Mà Thiên Nhạc bây giờ dùng chính là một kỹ nghệ luyện khôi, tên là Khiên T¡ chỉ, tên như ý nghĩa, có thể nối liên thần hồn với khôi lỗi, tinh xảo khống chế khôi lỗi làm ra bất cứ hành động qì.
Chỉ chốc lát sau, ánh mắt Thiên Nhạc Khôi Lỗi khẽ nhúc nhích, hoảng hốt khôi phục thần thái.
Nhưng thoạt nhìn so với ánh mắt của Thiên Nhạc thì lại có thêm chút nhu hòa.
Rõ ràng, hôm nay người chủ trì khôi lỗi chính là Tiêu Cảnh Tuyết.
"Long lão tiền bối, vấn bối trước tiên đi xem tình hình một chút."
Con rối hơi hành lễ sau đó rời đi.
Nhìn nó đi xa, ánh mắt Long Cửu Cực chớp lên.
"Huyền Vu và Đoan Mộc Khung lập tức tới đây. Yên tâm đi, cho dù thật sự có mai phục gì, chỉ cần biết ở nơi nào, chúng ta sẽ có thể giải quyết."
Thiên Nhạc gật đầu, tuy trong lòng lo lắng nhưng cũng biết Long tiền bối nói không sai.
Lão gia tử Lưu gia kia tu vi cũng chỉ là Càn Khôn cảnh, chỉ cần biết hắn trốn ở đâu, cường giả Xung Hư cảnh hoàn toàn có thể khống chế chiến cuộc cứu người.
Nhưng chỉ sợ...
Thiên Nhạc cau mày, đáy mắt giấu vẻ sầu lo thật sâu. ...
Tiêu Cảnh Tuyết khống chế khôi lỗi chạy như bay, hướng về rừng cây ngoài thành.
Màn đêm trâm xuống, bóng tối bốn phía có vẻ hơi quỷ dị.
Rất nhanh, nàng dựa theo ghi chép trên đá lưu ảnh, đi tới địa điểm chỉ định.
Nhưng mà nơi này lại không có một bóng người, cũng không có nhìn thấy lão gia tử Lưu gia.
Nàng không khỏi khẽ nhíu mày, đợi đi tới phía trước vài bước, bỗng nhiên liếc thấy trên một cây đại thụ phía trước có màu đỏ sậm.
Tập trung nhìn vào, trên nhánh cây, những phần thân thể đã sớm chảy máu khô, thoạt nhìn có chút sởn tóc gáy.
Khi khôi lỗi nhìn rõ thứ treo trên cây to, con ngươi Tiêu Cảnh Tuyết co rụt lại, hô hấp thoáng dồn dập vài phần.
"Sao vậy, phát hiện cái gì à?”
Thấy biểu lộ của nàng khác thường, Long Cửu Cực và Thiên Nhạc vội vàng mở miệng hỏi.
Vẻ mặt nàng có chút phức tạp, lại do dự nhìn thoáng qua Thiên Nhạc, sau đó... Khẽ giơ ngón tay phát ra khí tức linh hồn, có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình ảnh khôi lỗi.
Khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trong rừng cây thì không khỏi sửng sốt.
Thiên Nhạc lập tức nắm chặt nắm đấm, hai mắt sung huyết. Tay, chân, đầu lâu, thân thể...
Đã không còn, máu cũng đã chảy khô rồi.
Nhìn khuôn mặt vặn vẹo kia, Thiên Nhạc không thể tưởng tượng nổi trước khi chết người đó đã phải chịu tra tấn đến thế nào.
Mà tất cả những chuyện này đều là vì mình.
Sát tâm bạo ngược lại một lần nữa dâng lên từ đáy lòng, khiến cho thân thể hắn có chút không khống chế nổi mà run rẩy.
"Sát khí thật nồng đậm!"
Ánh mắt Long Cửu Cực kinh ngạc, nghiêm túc nhìn thiếu niên áo xám hai mắt đỏ như máu trước mặt.
Sát khí nặng như vậy, quả thực có chút không thể tưởng tượng.
Cho dù là loại tướng sĩ thân kinh bách chiến, trải qua chém giết cũng không thể có sát khí dày đặc một thiếu niên nho nhỏ phát ra lúc này.
"Tiểu sư đệt"
Tiêu Cảnh Tuyết nghiêm nghị la lên.
Nhưng giờ phút này, Thiên Nhạc đã sớm không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của ngoại giới, trong đầu hắn, chỉ có một màn máu tanh treo trong rừng cây kia.
Trong thoáng chốc, bên tai hắn ngẫu nhiên còn vang lên tiếng nói quen thuộc mà mình nghe được từ Phục Linh thành.
Sau khi phát hiện mình nghe lén người ta rèn sắt, chọc cho khách nhân tức giận, người đó vừa mắng mình vừa vì mình mà nịnh nọt khách nhân.
Hiện giờ, tia sáng đầu tiên từng chiếu sáng chính mình trong bóng tối mà mình chưa từng chạm tới được kia đã bị dập tắt.
Hắn không cách nào khống chế sát ý đang tăng vọt trong lòng, loại cảm giác đó, chỉ có giết người mới có thể dẹp yên.
"Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ?"
Tiêu Cảnh Tuyết lo lắng la lên.
Thiên Nhạc nhắm hai mắt lại, tay phải đặt bên hông, vuốt thanh mộc đao, nhẹ nhàng vuốt ve chữ khắc trên đó.
"Đạo ngươi muốn đi là đạo thủ hộ, nếu bị sát niệm thôn phệ nội tâm, sẽ khó quay đầu."
Giọng nói nghiêm nghị của sư phụ vang lên bên tai, thân thể đang run rẩy của hắn cuối cùng cũng dần dân khôi phục an bình. Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhẹ nhàng lắc đầu về phía Tiêu Cảnh Tuyết.
"Sư tỷ, đệ không sao."
Nhìn thấy hắn có thể áp chế sát ý đến mức hoàn mỹ như vậy mà vẫn duy trì bình tĩnh, Long Cửu Cực không khỏi kinh ngạc một lần nữa.
Tâm cảnh này, không nói người khác, ngay cả hắn cũng không nhất định làm được.
Nếu như lại biết được tin đồ nhi bỏ mình, hắn tuyệt đối không thể lạnh lùng được như vậy.
"Lão nhân Lưu gia đâu?”
Long Cửu Cực nhíu mày hỏi.
Tiêu Cảnh Tuyết nhắm mắt, chìm ý thức vào trong khôi lỗi, lại tới trong rừng sâu.
Một màn máu tanh làm cho nàng là người học y đều có chút cảm thấy giật mình lại xuất hiện.
"Ngươi thật đúng là dám một mình đến đây."
Thanh âm khàn khàn già nua truyên đến.
Khôi lỗi nhíu mày, quay đầu nhìn lại.
Một lão già đầu trọc dáng người cường tráng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bên này.
"Ngươi không sợ ta mang những người khác đến sao?" Tiêu Cảnh Tuyết khống chế con rối mở miệng.
"Có mang thì có sao, dù sao ta cũng không định sống sót trở về, nhưng ngươi thật đúng là ngu xuẩn, lại dám một mình tới đây."
Lão giả đầu trọc nhe răng nở nụ cười.
"Chuyện nhà ngươi có quan hệ gì với hắn, sao ngươi lại giận chó đánh mèo với hắn?"
Sắc mặt khôi lỗi băng lãnh, duỗi tay chỉ thân thể tàn phế trên cây.
"Ta không biết có quan hệ gì với hắn hay không, ta chỉ biết là hắn đưa các ngươi tới, cũng là hắn muốn tranh tài nguyên và quyên thế với con trai ta, là hắn muốn giẫm con trai ta leo lên!"
Lão giả đầu trọc căn bản không nghe lọt tai gì nữa, ánh mắt tràn đầy bi thống.
"Vậy thì không có gì để nói nữa."
Khôi lỗi khẽ lắc đầu.
"Không có gì để nói nữa..."
Ánh mắt lão giả đầu trọc lộ ra vẻ tức giận, rút một thanh đại đao xông tới.
"Tiểu tạp chủng, chịu chết đi!"
Đối mặt với khí thế hung hãn của hắn, Tiêu Cảnh Tuyết nhướng mắt, tử ý hiện lên.
Đối diện với cặp mắt màu tím kia, trong lòng lão giả đầu trọc không khỏi run lên, trở nên khẩn trương.
Không đúng... Ánh mắt này... tuyệt đối không phải một võ giả hạ tam cảnh bình thường có thể có!
Bạn cần đăng nhập để bình luận