Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 272: Có việc hắn sẽ gọi ta

Chương 272: Có việc hắn sẽ gọi taChương 272: Có việc hắn sẽ gọi ta
Không khí nhất thời có chút ngưng đọng, Tần Thiển Nguyệt hoảng sợ nhìn vị trí tiếp xúc với bàn tay Tiêu Cảnh Tuyết bắt đầu thối rữa, hóa thành nước mủ.
Đau đớn kịch liệt đâm thấu tim gan khiến nàng không kiềm được mà rú thảm, ngã xuống lăn lộn trên mặt đất.
Cho dù đám người Đại Tế Ti và Dương Lực đứng bên cạnh nhìn thấy một màn thê thảm này thì da đầu cũng không khỏi run lên.
Bắc Thần Huyền Dịch và Mộ Dung Thiên càng sững sờ tại chỗ, hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi hay không.
Nữ tử áo tím trước mắt là Thanh Thủy quận chúa hiền lành dịu dàng lúc trước, là Tiêu Cảnh Tuyết sao?
Cảm giác lạ lãm lan tràn trong lòng hai người, tựa như một lần nữa quen biết người trước mắt.
Nhìn Tân Thiển Nguyệt dần dần không kêu rên nữa, mà hơn phân nửa thân thể đều hóa thành xương trắng, hai mắt ảm đạm, ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết bình tĩnh, không có chút dao động.
Nàng cũng không bởi vì kết cục thê thảm trước mắt mà cảm thấy áy náy, không đành lòng, ngược lại chỉ cảm thấy nội tâm của mình bình định hơn trước rất nhiều.
Nếu không có Tần Thiển Nguyệt, hẳn sẽ không chết nhiều người như vậy, bản thân cũng không biến thành bộ dạng này.
Lương thiện là không sai, nhưng cũng chỉ tạo ra càng nhiều ác nhân.
Đây là đạo lý nàng hiểu rõ, cũng là do nàng tự tỉnh ngộ.
Tân Thiển Nguyệt chết rồi, không có chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Chết ở trước mắt bao người, chết khi trơ mắt nhìn thân thể của mình từ từ hư thối, hóa thành nước mủ.
So với vô số người ở Bắc Minh triều bị nàng hại chết, thì chết một cách dễ dàng như vậy, có lẽ quá tiện nghi cho nàng.
Nhưng Tiêu Cảnh Tuyết lười lãng phí thời gian vào một tên tôm tép nhãi nhép râu ria.
Bởi vì nàng còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
Khi đôi con ngươi màu tím bình tĩnh yêu dị của nàng nhìn về phía ba người Vu Hà, Đại Tế Ti và Dương Lực.
Mặc dù tu vi ba người cao hơn rất nhiều nhưng lúc này bọn họ không khỏi cảm thấy kiêng kị.
Trong cảm giác mơ hồ, khi đối diện với Tiêu Cảnh Tuyết, bốn phía dường như có một loại chất vô hình nào đó đang lan tràn về phía linh hồn của họ.
Chẳng qua bọn họ cuối cùng cũng đã tiến vào Càn Khôn cảnh, trong cơ thể đã tự thành Càn Khôn động thiên, sau khi phong bế cũng sẽ không bị lực lượng thiên địa ngoại giới ảnh hưởng, cho nên cũng không trúng độc như Tân Thiển Nguyệt.
Không phải Vạn Độc tâm kinh không đủ cường đại, mà là trước mắt tu vi của Tiêu Cảnh Tuyết còn thấp.
Nếu cho nàng thêm chút thời gian, vào được Càn Khôn cảnh, chỉ sợ ba người này cũng không biết mình trúng độc lúc nào.
"Sư muội, ngươi muốn làm gì?"
Mộ Dung Thiên nhíu mày mở miệng, nhìn Tiêu Cảnh Tuyết từng bước một đi về phía tổ trùng.
"Giải độc."
Tiếng nói bình tĩnh hạ xuống, nàng từng bước một đi về phía trước.
Trong lúc đó trùng sào kia run rẩy, vô số sâu bọ màu đen hướng về nàng mà leo đi.
Lần này, bên ngoài thân nàng cũng không có hình thành kén trùng, mà là tại lúc tiếp xúc thân thể của nàng, trong nháy mắt chúng liền hóa thành khói đen, từng sợi từng sợi chui vào trong cơ thể nàng.
Khi nhìn thấy cảnh này, đám người Đại Tế T¡ nhíu mày.
"Độc nguyên này sớm đã đồng nguyên với ngàn vạn dân chúng từ lâu, ngươi luyện hóa độc nguyên, bọn họ cũng sẽ chết!" Đại Tế Tỉ cười lạnh mở miệng, cũng không lo lắng.
Nhưng Tiêu Cảnh Tuyết lại không phản ứng với hắn, mà nhìn về phía Bắc Thần Huyền Dịch.
"Cốc chủ, nếu các ngươi đã tới đây, chắc hẳn đã chuẩn bị tinh thần?"
Người sau sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
"Quả thật có, ta có thể cắt đứt mối liên hệ của độc nguyên này với bách tính ngoại giới đại khái khoảng một khắc đồng hồ, nhưng nếu trong lúc đó không giải quyết được độc nguyên, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được."
"Một khắc đồng hồ..."
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ nhíu mày.
Tuy nàng có lòng tin hoàn toàn hấp thu loại độc nguyên này, nhưng thời gian một khắc lại quá ngắn.
Dù sao đây cũng là độc nguyên do ngàn vạn trùng độc sau khi hấp thu no đầy huyết khí hóa thành, muốn trong thời gian ngắn như vậy hoàn toàn luyện hóa, vẫn còn có chút khó khăn.
Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, chỉ có một phương pháp này mới có thể cứu được ngàn vạn bình dân của Bắc Minh triều.
"Làm phiền cốc chủ."
Tiêu Cảnh Tuyết hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi trên tế đàn, bắt đầu cưỡng ép luyện hóa những huyết khí kia.
"Si tâm vọng tưởng."
Đại Tế Ti và Dương Lực đều cười lạnh một tiếng, lắng lặng nhìn một màn này, cũng không dự định ngăn cản.
"Chư vị trưởng lão, nhanh chóng khởi trận!"
Bắc Thần Huyền Dịch cũng không dây dưa thêm, ngưng giọng mở miệng, thần sắc nghiêm túc.
Bây giờ chỉ hy vọng Tiêu Cảnh Tuyết có thể thành công.
Đông đảo trưởng lão Dược Vương cốc nghe lệnh, nhao nhao tế lên một tấm bùa chú.
Phù văn giao nhau, toàn bộ bầu trời phía trên Ngư Uyên hạp lúc này như chợt hội tụ mây đen, tối như hũ nút.
Cùng lúc đó, Bắc Thần Huyền Dịch cũng xuất ra một quả đan dược toàn thân đen kịt, tỏa ra độc tính cực mạnh.
Đúng là Độc Đan Bát phẩm mà hắn nói lúc trước.
Theo hai ngón tay hắn dùng sức, đan dược trong nháy mắt hóa thành bột mịn, hắn vung tay áo, độc phấn theo gió trốn vào giữa mây đen.
Loạt xoạt loạt xoạt...
Gió lớn thổi qua, hạt mưa to như hạt đậu đột nhiên rơi xuống.
Toàn bộ Ngư Uyên hạp đều lâm vào trong một trận mưa tâm tã, khiến người kinh hãi là cơn mưa kia lại có màu đen quỷ dị!
Đám người Mộ Dung Thiên đã sớm có chuẩn bị, trước khi Xuân Phong Hóa Vũ phù được thi triển đã bay đến đứng trên phi thuyền, không hề bị Xuân Phong Hóa Vũ phù và Độc Đan bát phẩm ảnh hưởng.
Ngược lại ba người Đại Tế T¡ chỉ đành tế lên vòng bảo hộ linh lực để ngăn cản, nhíu mày.
"Độc đan Bát phẩm lại có thêm nhiều phù lục lục phẩm như vậy, không hổ là Dược vương, vậy mà có thể nghĩ ra phương pháp này để ngăn cách độc nguyên."
Nhưng mà... Đại Tế Ti và Dương Lực liếc nhau, cười lạnh không thôi.
Bọn họ sao có thể dễ dàng để đám người này thành công chứ?
Cho dù Tiêu Cảnh Tuyết có thành công luyện hóa độc nguyên hay không, bọn họ đều có chuẩn bị.
Nếu không luyện hóa được, bọn họ sẽ thu lấy huyết nhục sinh cơ sau khi ngàn vạn dân chúng kia chết, dùng để phá cảnh.
Nếu như luyện hóa thành...
Có thể đạt được độc nguyên còn cường đại hơn Thiên Mục tổ trùng này, cớ sao lại không làm?
Theo Tiêu Cảnh Tuyết khoanh chân luyện hóa độc nguyên tại tế đàn, từng giây từng phút trôi qua, trong lòng mọi người đều dần dần khẩn trương lên.
Cùng lúc đó, xa tại Linh cảnh Trung châu, dược viên Ngũ mạch.
Ngọc Tâm Lan nhìn dược điền trụi lủi, trong mắt có chút đau lòng.
"Đan dược đã sai người đưa đến Thần Phù điện, ngươi cũng nghỉ tạm một lát đi."
Nàng nhìn về phía trung niên áo trắng trước mắt.
Thẩm An Tại thở phào một hơi, đáy mắt có chút mệt mỏi rã rời.
Mấy ngày liên tục luyện đan không ngừng làm hắn hơi mệt mỏi, nhưng dưới trạng thái này, lực lượng linh hồn của hắn cũng đang vững bước tăng trưởng.
Sự suy yếu do tách biệt Thần tính cũng theo đó tán đi, tuy rằng mệt mỏi, nhưng căn cơ linh hồn lại càng thêm vững chắc.
Sâu trong thức hải, cây Ngô Đồng rực rửa kia cũng sinh trưởng càng thêm khỏe mạnh.
"Bây giờ cường độ linh hồn của ta miễn cưỡng đạt tới cấp độ Niết Bàn..."
Thẩm An Tại sờ cằm, trong lòng hơi vui.
Hệ thống không cho hắn luyện khí, không ngờ dưới cơ duyên xảo hợp, linh hồn lực vậy mà tăng trưởng nhanh như vậy.
"Ngươi không lo lắng đồ nhi của ngươi sao?"
Ngọc Tâm Lan nhìn thoáng qua phương xa, không khỏi mở miệng hỏi.
Thẩm An Tại lắc đầu: "Nếu có việc hắn sẽ gọi ta."
Người trước sững sờ: "Gọi ngươi?”
Gọi thế nào?
Trung châu và Nam Quyết vực cách xa nhau như thế, Mộ Dung Thiên dù có hét vỡ họng cũng không truyền đến bên này được mà?
"Ừm"
Thẩm An Tại nhẹ nhàng gật đầu, luôn chú ý tới tấm Sinh Tử bài trong không gian hệ thống của mình.
Nếu như đến lúc cần hắn, hắn đương nhiên sẽ xuất hiện bên cạnh đám đồ nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận