Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 310: Xin tiền bối nhường đường

Chương 310: Xin tiền bối nhường đườngChương 310: Xin tiền bối nhường đường
Tiêu Cảnh Tuyết đứng ở phía sau, Thẩm An Tại ngồi ở trên ghế lẳng lặng uống trà.
Hai người đều nhìn Mộ Dung Thiên đang thi triển Bôn Lôi kiếm pháp và Bách Lý kiếm khí ở trên Diễn Võ trường.
Màn đêm dần dần khuya, vô số ánh sao lấp lánh.
Trong bóng đêm yên tĩnh thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng kêu to rõ, có kiếm phong gào thét, cũng có âm thanh rèn sắt từ xa xa truyên đến.
Những ngày tiếp theo, bốn người thầy trò vẫn luôn ở lại Linh Phù sơn, không ai rời đi.
Chờ thương thế Mộ Dung Thiên hoàn toàn khôi phục, Thẩm An Tại lại đưa hắn vào trong Đạo phủ, gấp rút tu luyện.
Nhưng tiểu tử này vân cố chấp muốn kết hợp châm pháp và kiếm khí, muốn tự sáng tạo ra một môn kiếm thuật.
Đáng tiếc, hai tháng đã trôi qua, không thể nói tiến triển chậm chạp, chỉ có thể nói là không có chút tiến triển nào.
Trong lúc này, Tôn Ngạo cáo từ rời khỏi Linh Phù sơn, chạy về Trung châu.
Về phần tiểu tử Mộ Dung Thiên kia, không làm gì được tính tình bướng bỉnh của hắn, cho nên Thẩm An Tại vẫn để cho hắn mỗi tháng có ba ngày rời khỏi Đạo phủ, ra ngoài tìm Lăng Phi Sương luyện kiếm.
Về phần Cửu Chuyển Tàng Long biến, Thẩm An Tại tính đợi sau khi Mộ Dung Thiên đột phá Càn Khôn cảnh mới dạy cho hắn.
Miễn cho hắn vì tu luyện thứ này mà chậm trễ tu luyện.
Sớm vào Càn Khôn, linh nguyên hóa thành thần thông pháp lực, khả năng cảm ngộ thiên địa cũng sẽ tăng sâu, càng có lợi cho tu luyện Tàng Long biến này.
Cái gọi là mài đao không làm mòn tay nghề chẻ củi, bí kíp tâm pháp không thể nóng lòng nhất thời.
Tam Thập Lục Luyện Khí cổ pháp của Thiên Nhạc, cũng học được mười tám tầng đầu tiên.
Hôm nay hắn đã có thể nhẹ nhàng luyện chế Huyền giai linh khí, so với những linh khí luyện khí sư khác luyện chế, hắn dùng cổ pháp luyện chế nên càng thêm cường đại.
Ngày hôm đó, gió thu hiu hiu, toàn bộ vườn khô lá vàng.
Thẩm An Tại ngồi ngoài vườn trúc, nhìn gió tới mây đi, lá rụng nước chảy, khó có được cảm giác nhàn hạ.
"Lá đào trên đỉnh núi, mỏng manh che kín trời..."
Hắn híp mắt nằm trên ghế mây, ngón trỏ nhẹ gõ, vẻ mặt thích ý.
Ngay lúc hắn mơ mơ màng màng sắp ngủ, Tiêu Cảnh Tuyết ở phía xa đi tới.
"Sư phụ, bồi thường của Nam Quyết điện đã tới."
“Coi như giữ lời."
Thẩm An Tại mở mắt ra.
Tuy muộn mất mấy ngày, nhưng Mạc Cương có thể tuân thủ lời hứa đưa đồ tới đã là tốt lắm rồi.
"Lưu lại một bộ phận những linh khí kia ở lại Linh Phù sơn, còn lại giao cho phụ vương ngươi. Về phần tài bảo luyện khí cùng linh dược độc trùng các loại, đều ở lại Thanh Vân phong."
"Được."
Tiêu Cảnh Tuyết gật đầu.
Sư phụ muốn lấy những độc trùng và bảo tài luyện khí, không thể nghi ngờ là để lại cho mình và Thiên Nhạc.
"Vạn Độc tâm kinh của ngươi, bây giờ tu luyện như thế nào rồi?"
"Hồi bẩm sư phụ, vẫn chỉ là tiểu thành."
"Như vậy à..."
Ánh mắt Thẩm An Tại chớp lên,"Ngày mai là đêm trăng tròn, ngươi cùng ta xuống núi một chuyến đi." "Được."
Tiêu Cảnh Tuyết hơi run run, gật đầu đáp ứng.
Mặc dù Thần Nông dược quyển đã trung hoà một phần tác dụng phụ của Vạn Độc tâm kinh, nhưng ngày trăng tròn mỗi tháng, độc tính vẫn bộc phát, khó có thể áp chế.
Mà vốn dĩ Vạn Độc tâm kinh chỉ bùng nổ vào đêm trăng tròn, hiện tại bởi vì sự hòa hoãn của Thần Nông dược quyển mà biến thành bất kể ban đêm hay ban ngày, bất cứ lúc nào cũng đều sẽ không khống chế được độc tính.
Chính vì biến hóa đột ngột này mà tháng trước khi nàng chăm sóc linh dược thì bỗng nhiên bị độc phát, không cẩn thận làm cho hơn phân nửa linh dược bị phá hủy, nàng thì đau đến ngất xỉu.
Vẫn nhớ rõ ngày đó, sư phụ thích bảo vệ linh dược nhất nhưng cũng không thèm nhìn những dược thảo khô héo kia, vội vàng ôm nàng chạy ra khỏi Linh Phù sơn, đi đến nơi đã sớm chuẩn bị để hóa độc.
Đó là một vùng rừng núi hoang tàn vắng vẻ.
Chỉ trong một đêm, cây cỏ trong khắp ba mươi dặm quanh đó đều tàn lụi chết đi, toàn bộ sơn mạch đều lâm vào tính mịch.
Lúc này nàng mới hiểu được, Vạn Độc tâm kinh cường đại, không đơn giản là nói chơi.
Nếu không có sư phụ ở đây, chỉ sợ một ngày kia toàn bộ Linh Phù sơn đều sẽ vì điểm này mà lâm vào tai họa.
Khó trách, trên Vạn Độc tâm kinh có nhắc tới bốn chữ vạn sơn như ngục này.
Nếu không có sư phụ, vậy nàng tuyệt đối sẽ vì độc tính của bản thân, tự nhốt mình ở nơi xa khuất khỏi xã hội loài người.
Vạn sơn như ngục, cũng chính là chỉ lông giam của nàng. ...
Đông Linh vực, Thần Phù điện.
Bên ngoài Thần Phù tháp, nơi đây càng ngày càng tụ họp nhiều người, trong mắt tất cả mọi người lộ vẻ khiếp sợ.
"Thời gian bốn tháng... Vu sư đệ vậy mà đã ở trong đó bốn tháng, còn dùng tu vi Trung tam cảnh xông lên tâng chín!"
"Chuyện này... Quả thực là chưa từng có từ trước đến nay, ta chưa từng nghe quai”
Trong Thần Phù tháp tâng thứ sáu mươi chín.
Cả người Vu Chính Nguyên đều là máu, nửa quỳ trên mặt đất.
Thiên Kiếm phù quanh người hắn đã bị tàn phá, Sơn Hà phù ảm đạm không chút ánh sáng.
"Ngươi còn muốn xông vào?"
Phía trước, một lão giả áo trắng thân hình hư ảo đang khoanh chân ngồi, nhíu mày nhìn thanh niên phía trước.
"Phải xông vào!"
Vu Chính Nguyên lau đi máu tươi trên khóe miệng, run rẩy đứng dậy, ánh mắt kiên định bước về phía trước.
"Thu tay lại đi, cho dù ngươi xông qua huyễn phù phía trước, nhưng một khi bước vào tầng thứ bảy mươi, hư ảo trong đó, không phải một võ giả trung tam cảnh như ngươi có thể khám phá ra, có thể dùng tu vi Thiên Linh cảnh xông tới nơi đây, ngươi đã là người nổi bật trong cùng thế hệ."
"Vãn bối không có thời gian."
Vu Chính Nguyên trâm giọng mở miệng.
Sư thúc đã từng nói với mình, càng sớm lĩnh ngộ Sinh Tử phù, thì khả năng thu hồi linh hồn sư phụ càng lớn.
"Ngươi còn trẻ, sao lại không có thời gian?"
Lão giả áo trắng nhíu mày, có chút khó hiểu.
Vu Chính Nguyên chỉ lắc đầu, chắp tay.
"Vãn bối đã phá cấm chế của tiền bối, xin tiền bối nhường đường."
"Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu đi lên nữa thì không về được."
Đối mặt với lời khuyên của lão giả, Vu Chính Nguyên chỉ kiên định mở miệng. "Xin tiền bối nhường đường."
Nhìn hắn kiên trì như vậy, lão giả mặc bào trắng đành thở dài gật đầu, thân hình hóa thành vô số phù quang tứ tán.
Nơi này trống rỗng, không còn trở ngại.
Vu Chính Nguyên hít sâu một hơi, lấy ra một nắm đan dược nuốt vào trong bụng.
Nhưng mặc dù dược hiệu cường đại, nhưng hôm nay cấm chế Phù tháp này lại cường hành áp chế tiến độ chữa thương của hắn.
Hiển nhiên, phía sau đã không có cách nào dựa vào đan dược để duy trì sự tỉnh táo để xông qua cửa ải.
Có thể giúp mình đi tới đây đã là cực hạn rồi.
"Tầng thứ bảy mươi..."
Vu Chính Nguyên nhìn cửa cầu thang u ám, dứt khoát lê thân thể trọng thương cất bước tiến lên.
Từ nơi sâu xa, hắn có thể cảm ứng được trên đỉnh tháp như có thứ gì đang kêu gọi mình.
Hắn tin tưởng, cơ hội cứu được sư phụ về của mình đang ở đỉnh tháp.
Bất luận con đường tiếp theo khó đi bao nhiêu, cửu tử nhất sinh, thập tử vô sinh, hắn cũng sẽ không quay đầu lại một bước.
Bởi vì... sư phụ đang ở phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận