Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 145: Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì

Chương 145: Lưỡng tình nhược thị cửu trường thìChương 145: Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì
Dược viên nằm phía sau Thanh Vân phong.
"A, sư phụ, tại sao đệ tử lại phải đi tặng quà cho tiểu sư muội vậy?"
Mộ Dung Thiên vò đầu, có chút trăm mối vẫn không có cách giải.
"Tiểu tử ngốc, Cảnh Tuyết chiếu cố ngươi lâu như vậy rồi. Vất vả lắm mới có thể đi lại được, ngươi không định tặng nàng vài thứ hồi báo hả?”
"Hơn nữa, nàng tốt xấu gì cũng là sư muội của ngươi, phận làm sư huynh, đưa ít đồ chơi thì có sao?"
Thẩm An Tại đập thiếu niên đến mức vỡ đầu, tức giận nói.
"A... Vậy đệ tử phải tặng thứ gì mới tốt?"
Mộ Dung Thiên xoa đầu, chớp mắt hỏi.
"Thiên cơ bất khả lộ, đến cả muốn tặng thứ gì cũng phải để cho vi sư an bài, đây không phải là biểu hiện kẻ làm sư huynh như ngươi không có thành ý rồi sao?"
Thẩm An Tại chắp hai tay sau lưng, bình chân như vại.
"Tiểu tử ngốc, tự suy nghĩ thật kỹ đi, nếu như thứ đưa cho Cảnh Tuyết khiến nàng thích, nhớ tới nói cho vi sư biết."
Hắn nói xong liền quay người rời đi, trở vê phòng nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian này có thể nói hắn đủ mệt mỏi, mỗi ngày đều rèn sắt, tay đã mỏi.
Trong Dược viên chỉ còn lại Mộ Dung Thiên và Bách Lý Nhất Kiếm đang cùng nằm trên một chiếc ghế đằng.
Người trước trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nhìn qua người sau mở miệng.
"Bách Lý tiền bối, ngài nói xem ta nên tặng gì cho sư muội đây?"
Bách Lý Nhất Kiếm híp mắt lại, nhàn nhạt mở miệng.
"Bằng không ngươi cứ trực tiếp đi hỏi sư muội của ngươi, còn không nữa thì muốn tặng cái cứ gì, tặng đến khi nàng thích mới thôi."
Lần này, Mộ Dung Thiên thật sự đã rơi vào thế khó.
Sư phụ mới vừa rồi còn nói không thể bày ra vẻ không có thành ý, trực tiếp đi hỏi chẳng phải là không thành ý sao?
Nhưng rốt cuộc là phải tặng thứ gì đây?
"Được rồi, tặng một lúc nhiều thứ, thế nào cũng sẽ có thứ sư muội thích nhất."
Mộ Dung Thiên vuốt cằm, âm thâm quyết định, sau đó liền đi xuống chân núi.
Đợi đến khi gió đêm buông xuống, sắc trời đã tối sâm.
Thẩm An Tại ngủ một giấc từ từ tỉnh dậy, mới đi ra ngoài vài bước, liền nghe xa xa truyền đến tiếng bánh xe nghiền đường bùn đất.
Từ xa nhìn lại, thiếu niên áo đen kéo dây thừng buộc một cỗ xe chất đầy hàng hóa lên núi.
Hàng hóa căng đầy, cùng với thiếu niên có dáng người hơi gây ở phía trước tạo thành cảm giác tương phản mãnh liệt.
Hơn nữa xe đẩy cũng không lớn, hàng hóa chất hai bên rìa cũng sắp rơi xuống.
Cảnh tượng này giống như xe xích lô chật ních đồ đạc của một người không nhà...
Thẩm An Tại ngây người, vẻ mặt cổ quái.
"Tên ngốc này lại làm ra chuyện quỷ gì vậy?"
Hắn lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, ngược lại đi xuống dưới núi, hắn phải đi xem kiếm phôi rèn luyện thế nào.
Mà Mộ Dung Thiên thì lôi kéo chiếc xe đẩy đầy hàng trên đường đất, đi về phía vườn trúc.
Đợi đến khi tới gân, còn la to lên. "Tiểu sư muội, mau ra đây, sư huynh tới đưa đồ cho muội nè!"
Sau khi tiếng hô của hắn vang lên, Tiêu Cảnh Tuyết đi ra từ trong vườn trúc.
Khi nhìn thấy đồ vật trên xe, khuôn mặt thiếu nữ không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.
"Sư huynh, những thứ này là cái gì?"
Mộ Dung Thiên vò đầu, cười hắc hắc: "Đây là những thứ ta mua được dưới chân núi, trong nhãn trữ vật vẫn còn."
Trong lúc nói chuyện, hắn vung tay lên, tiếng loảng xoảng vang ra.
Một sọt mây lại một rương gỗ rơi trên mặt đất, nhìn thấy cảnh này, Tiêu Cảnh Tuyết có chút há hốc mồm.
"Sư muội, ngươi xem có đồ vật mình thích không."
Thiếu niên mở cái rương ra, lộ ra đủ loại đồ vật bên trong.
Mỗi một chủng loại hắn đều mua đủ một giỏ.
Có hoa quả, trang sức, quần áo, tranh chữ, thú bông...
"Sư huynh, ngươi lấy đâu ra nhiều tiên như vậy?"
Tiêu Cảnh Tuyết ngây ngẩn cả người.
Mộ Dung Thiên vò đầu nói: "Từ khi sư phụ phế bỏ hai nhà kia, chuyện làm ăn dược liệu của nhà ta càng làm càng lớn ở Phục Linh thành, ta đã về nhà hỏi phụ thân ta cần mười vạn kim tệ để dùng."
Tiêu Cảnh Tuyết trừng mắt nhìn, mở ra một cái rương ở bên cạnh.
Phát hiện bên trong đầy các loại áo yếm đủ màu sắc, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.
"Sư huynh, ngươi đột nhiên mua nhiều đồ như vậy để làm gì?"
"Ngươi sắp trở thành đệ tử chính thức của sư phụ rồi, ta làm sư huynh, thế nào cũng phải tặng chút quà chứ?"
Trong khi nói chuyện, Mộ Dung Thiên lại dỡ xuống một giỏ hàng hóa từ phía sau xe, sau khi mở ra liền lộ ra đồ vật bên trong.
Bên trong có đủ loại đèn hoa.
"Ồ, những đèn giấy này?"
Tiêu Cảnh Tuyết bỗng thấy trước mắt sáng ngời, tiến tới nhấc một ngọn đèn hình hoa sen lên.
"A, không phải cũng sắp hết năm sao, hiện tại mua sẽ rẻ hơn, chờ tới cuối năm đoán chừng liền tăng giá, sư muội thích đèn hoa sao?”
Mộ Dung Thiên nói xong, thiếu nữ vừa giận vừa cười.
Vậy thì sớm quá rồi nha, hiện tại cũng còn nửa năm nửa mới tới tất niên, bây giờ mà đã mua đồ tết rồi á?
Thả đèn giấy là tập tục của Đại An triều, hàng năm vào thời điểm mỗi năm, dân chúng các thành sẽ thắp đèn trên sông.
Ngụ ý xua tan bóng tối, chào đón ánh sáng, cũng là để ước nguyện.
Xem như một loại phương thức để ký thác nguyện vọng.
"Sư huynh ngốc, mua nhiều đèn giấy như vậy, ngươi thả hết không?"
Tiêu Cảnh Tuyết vừa vui vừa bất đắc dĩ mở miệng.
Mộ Dung Thiên lúng túng: "Ta cũng không biết sư muội thích loại nào, cho nên mỗi loại đều mua."
Người trước bất đắc dĩ lắc đầu, lật xem đèn hoa trong tay, trong mắt có chút ưa thích.
"Ta từ lúc còn rất nhỏ đã ngừng thả đèn hoa ở Đại An triều, nhớ rõ lần cuối thắp đèn, là từ lúc sáu tuổi, về sau ta trúng độc, bắt đầu bôn ba cầu y khắp nơi."
Tiêu Cảnh Tuyết thì thào mở miệng nói, trong mắt có chút cảm khái.
Lật xem phía dưới, nàng chợt phát hiện dưới đèn hoa còn có một hàng chữ nhỏ.
Trên viết: "Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ”" (Tình ta nếu đủ dài lâu, cớ sao chỉ gặp mỗi khi tối trời)
Thiếu nữ ngẩn ra, sau đó khuôn mặt đẹp nhanh chóng tràn lên một tâng mây đỏ. "Sư muội, sao mặt ngươi lại đỏ như vậy, có phải có chút không thoải mái hay không?”
Mộ Dung Thiên thấy vậy khẩn trương hỏi.
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ lắc đầu, quay đầu hỏi: "Sư huynh, những chữ trên đèn hoa là do ngươi viết sao?"
"Không phải, người bán nói đều là sao chép từ thơ của người đọc sách, nghe nói trong đó có vài câu lọt ra từ Phù Dung ở đoạn thời gian trước, lúc ấy còn gây nên oanh động ở đàn văn."
Nghe thiếu niên nói, ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết không khỏi ảm đạm.
Xem ra là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Cũng đúng, tính tình ngây ngốc của sư huynh, trừ luyện kiếm thì là luyện kiếm, nào có thể nghĩ những thứ này?
Càng đừng nói là làm ra một câu thơ như vậy.
"Sư muội, phía trên viết cái gì, ngươi cho ta xem thử đi."
Mộ Dung Thiên ló đầu ra hiệu, hết sức tò mò nhìn về phía đèn hoa sen.
"Không chol"
Tiêu Cảnh Tuyết vội vàng giấu đèn hoa ở sau lưng, mỉm cười một tiếng, xưa nay nàng vốn nhu nhược nay lại hiếm khi hoạt bát nói thêm:
"Ta lấy cái này là được rồi, những thứ khác sư huynh mau đổi trả lại đi, ta không thích, đừng lãng phí tiền."
"Ta mới vừa kéo lên... Cửa hàng trong chợ lúc này đã đóng cửa, ngươi không thích thì ta đưa sư phụ vậy."
Tiêu Cảnh Tuyết dở khóc dở cười.
Những thứ khác thật ra dễ nói, nhưng những trang sức quần áo, thậm chí là yếm của nữ tử kia, sư phụ một đại nam nhân có thể dùng được không?
"Sư huynh là đồ đần, sư phụ không muốn mấy thứ này của ngươi đâu, tốt hơn là ngươi nên đưa cho hắn linh dược."
Thiếu nữ cũng học theo Thẩm An Tại, nhẹ nhàng gõ đầu thiếu niên áo đen một cái.
"À... Vậy ta sẽ thay sư phụ đưa cho Liễu trưởng lão."
Mộ Dung Thiên học chậm hiểu muộn gật gật đầu, sau đó lại đi tới gân vài phần, tò mò nhìn đèn hoa sen sau lưng Tiêu Cảnh Tuyết.
"Sư muội, trước tiên ngươi cho ta xem trên đèn viết cái gì đi."
"Không chol"
"Ngươi cho ta xem một chút thôi, ta chỉ là nhìn một chút thôi!"
"Sư huynh là đồ ngốc, ai bảo ngươi mua mà không nhìn, hiện tại muốn nhìn thì đã muộn rồi!"
"Ta chỉ nhìn một chút mà thôi!"
Trong bóng đêm, sao trời lốm đốm chấm chấm, ánh trăng sáng tỏ ôn nhu vung xuống, in lên gò má thiếu niên thiếu nữ truy đuổi chơi đùa trong vườn trúc.
Bách Lý Nhất Kiếm ngồi trên ghế giữa Dược viên, thảnh thơi nhìn hai người truy đuổi, thỉnh thoảng lại ăn một ít đất.
Gió đêm nhẹ thổi, lay động lòng người, đuổi theo màn đêm dần dần đen đặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận