Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 311: Sư phụ, vô cùng xin lỗi

Chương 311: Sư phụ, vô cùng xin lỗiChương 311: Sư phụ, vô cùng xin lỗi
Mang theo quyết tâm kiên quyết, Vu Chính Nguyên không chút do dự cất bước tiến vào tâng thứ bảy mươi của Thần Phù tháp.
Trước mắt tối sầm, khi ánh sáng lại lóe lên, hắn đã đặt mình trong một nơi chim hót hoa nở.
Nơi đây núi non xanh um, suối nước róc rách, chim bay tùy ý xoay quanh giữa trời xanh mây trắng, vô cùng vui Sướng.
"Huyễn cảnh sao..."
Vu Chính Nguyên nhìn thoáng qua thân thể không chút tổn hại của mình, tự lẩm bẩm.
Hắn đi về phía trước, ngồi xếp bằng dưới một gốc cây, cố thủ linh đài.
Sư phụ đã nói, Huyễn phù, quan trọng nhất là trong lúc bất tri bất giác sẽ xâm nhập tâm trí người khác, khiến cho người bất tri bất giác liền hãm sâu trong đó.
Muốn phá vỡ huyễn trận, hoặc là có được thực lực áp đảo, có thể liếc mắt nhìn thấu phù văn ẩn giấu trong ảo cảnh.
Hoặc, chính là cố thủ linh đài, yên lặng chờ thời cơ phá trận.
Vu Chính Nguyên ngồi dưới tàng cây khoảng ba tháng, xuân đi thu đến, hàn lai thử vãng.
Hắn biết, đây chỉ là ảo cảnh, để chính mình cảm thấy đợi thật lâu, nhưng kỳ thực có thể chỉ qua một khắc đồng hồ, thậm chí chỉ là một cái hít thở.
"Khi nhập Linh Phù sơn, bài học đầu tiên sư phụ dạy ta chính là nhập định, thường ứng thường tĩnh, sáng tỏ bản tâm, nội tĩnh mà định..."
Cành non sinh hoa, nắng giòn tuyết lạnh.
Bất kể bên ngoài có biến hóa như thế nào thì Vu Chính Nguyên vẫn tĩnh tọa, chưa hề mở mắt ra.
Trong lòng không có kẽ hở, vậy hắn chính là không có kẽ hở.
Thời gian trôi qua dù có như thế nào, tự hắn có hiểu rõ mọi thứ chỉ là ảo cảnh, thì lòng hắn cũng không có lấy lăn tăn.
Như thế, một năm nhanh chóng lướt qua.
"Vu sư huynh..."
Vu Chính Nguyên hơi nhíu mày, vẫn như cũ chưa mở hai mắt ra.
Đây là thanh âm của Tiểu Xuân, là đệ tử của Mộc trưởng lão, hắn nhớ rõ.
Nhưng đây đều là ảo cảnh.
"Biến hóa đi, ngươi xây dựng càng nhiều, thì càng nhiều sơ hở, sớm muộn gì cũng sẽ bị ta thăm dò ra."
Vu Chính Nguyên chẳng những không gấp gáp làm việc, ngược lại trong nội tâm càng bình định mấy phần.
"Vu sư huynh, cứu tal"
Thanh âm Tiểu Xuân bắt đầu trở nên sợ hãi, run rẩy.
Dù cho Vu Chính Nguyên vẫn mắt điếc tai ngơ, nhắm mắt không mở.
Nhưng cảnh tượng ngoại giới lại vô cùng rõ ràng xuất hiện ở trong đầu của hắn.
Là Phục Linh thành, là bên ngoài Mộ Dung gia.
Là vô số trùng sào màu đen, là đệ tử Ma giáo mũi đao nhuốm máu.
Là thi thể của đệ tử Linh Phù sơn đầy đất, là tiếng kêu khóc thảm thiết của dân chúng toàn thành.
"Vu sư huynh... cứu ta..."
Tiểu Xuân ngã trên mặt đất, phần bụng cắm một cây đao, máu tươi chảy ào ào, nữ tử xưa nay luôn linh hoạt này, giờ phút này khuôn mặt tươi sáng đã biến mất, có chút sợ hãi, có nước mắt chảy xuống.
"Ta không muốn chất... Vu sư huynh..." Nàng run rẩy đưa tay về phía Vu Chính Nguyên, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Một đệ tử của Ma giáo cầm đao lao tới, cười gằn nắm lấy mái tóc của nàng rồi mạnh mẽ lướt qua cần cổ trắng mịn kia.
XuY...
Máu tươi chảy ra, bắn thẳng vào y phục của Vu Chính Nguyên.
Tiểu Xuân không dám tin nhìn hắn thờ ơ, đôi tay đang nỗ lực vươn về phía trước, chậm rãi ngã xuống, hai mắt u ám.
"Sư muội, mang theo Thiên Nhạc chạy đi, đừng quay đầu lại, tuyệt đối đừng quay đầu lại!"
Vu Chính Nguyên quay đầu lại nhìn thấy Mộ Dung Thiên trên đường phố đã bị mấy trăm đệ tử Ma giáo vây công, máu me khắp người dính đầy người, nắm chặt Thiên Thanh kiếm.
Hắn lấy thân làm tường, trường kiếm nhuốm máu, tử thủ đầu phố.
Sau lưng hắn, Tiêu Cảnh Tuyết mang theo Thiên Nhạc, hốc mắt ửng đỏ.
"Sư huynh, ta không đi!"
Hưul
Trường đao phá không, đâm thẳng vào ngực Thiên Nhạc.
Tiêu Cảnh Tuyết mặc dù kiệt lực chống cự, nhưng hoa văn trên cổ vẫn loang lổ, miệng phun máu tươi, Thực Cốt độc phát tác.
Nàng chỉ có thể cắn răng, bảo vệ Thiên Nhạc, lấy thân thể làm lá chắn cuối cùng.
Xì xì xì...
Lưỡi đao cắt thịt, sắc mặt Tiêu Cảnh Tuyết ấm áp, lông mi của nàng run rẩy, nhìn thiếu niên áo đen bị xuyên tim trước mặt, con ngươi giãn ra.
Mộ Dung Thiên duỗõi tay vuốt ve hai má nàng, dùng hết khí lực cuối cùng đẩy nàng về phía sau, khóe miệng vẫn còn đang chảy máu tươi.
"Chạy, đừng quay đầu lại..."
"Sư huynhl"
Tiêu Cảnh Tuyết gào khóc không thôi, trơ mắt nhìn thiếu niên bị vô tận trùng triều nuốt chửng, thi cốt bị cắn nuốt không còn.
"Tiểu sư đệ, đệ mau đi đi!"
Sau khi căn dặn, nàng không chút do dự, dứt khoát nhảy vào bên trong trùng triều, áo trắng nhuốm máu.
Thiên Nhạc đứng tại chỗ, cũng không chạy trốn.
Chỉ là dùng đôi mắt lạnh lùng tới cực điểm kia nhìn chăm chú vào Vu Chính Nguyên, ánh mắt lạnh như băng kia, dường như là đang chất vấn.
Sao lại khoanh tay đứng nhìn? Sao lại không cứu người?!
Trùng triều lại lần nữa mãnh liệt mà đến, đệ tử Ma giáo cười gắn vung trường đao.
Đầu lâu hài đồng phóng lên trời, âm ầm lăn xuống dưới chân Vu Chính Nguyên, máu tươi nhuộm đỏ con đường.
Vu Chính Nguyên chứng kiến một màn như vậy, thờ ơ, nhưng hắn bất tri bất giác nắm chặt nắm đấm.
Hắn hít sâu một hơi, cất bước vượt qua vô tận trùng triều, vượt qua rất nhiều thi thể cố nhân, đi ra ngoài thành.
Một nữ tử lạnh lùng đứng ở cửa thành, mặc dù sinh cơ hoàn toàn không có, nhưng lại sừng sững không ngã.
Nàng đứng đó, tử thủ cổng thành.
Vu Chính Nguyên vẫn thờ ơ như cũ, nhưng lúc hắn lướt qua thi thể nữ tử, cũng không dám quay đầu lại nhìn một cái.
Hắn cất bước đi ra ngoài thành, đi về nơi... nơi khiến hắn gặp ác mộng mỗi đêm, kinh hoàng tỉnh giấc.
Ở đó, lão giả lưng còng sắc mặt tái nhợt ôm thật chặt thi thể thanh niên lạnh như băng, đưa một viên đan dược có bảo quang óng ánh vào miệng hắn. Nhìn một màn này, Vu Chính Nguyên rốt cục nhịn không được.
Nếu sư phụ không cho mình ăn viên đan dược này, chắc sư phụ cũng sẽ không chết.
"Chính Nguyên... không phải ngươi cứ lải nhải muốn ăn kẹo thông của ta sao, vi sư đã làm cho ngươi, ngươi mau tỉnh lại mà ăn đi..."
Lão giả run rẩy rẩy, lấy từ trong lòng ra một túi kẹo thông, mở ra.
Xuy xuy!
Sau một khắc, kiếm phù xuyên tim mà qua.
Ánh mắt lão giả co rút lại, cúi đầu nhìn thoáng qua phù kiếm đâm thật sâu vào ngực, sau đó lại nhìn thanh niên hai mắt đen kịt, mặt lộ vẻ đau lòng.
"Chính Nguyên, chớ hoảng, đã có vi sư..."
Hắn đưa tay, bóp nát con côn trùng màu đen ở cổ thanh niên.
Nhưng ánh mắt hiền lành hòa ái của lão cũng ngay lúc đó mà mất đi hào quang, ánh mắt ảm đạm, cánh tay bất lực rủ xuống.
Túi kẹo thông kia vẩy xuống đầy đất, cũng không thể đưa vào trong miệng thanh niên.
Uỳnh uỳnh!
Tiếng sấm đột nhiên vang lên, mưa tầm tã rơi xuống.
Vu Chính Nguyên nắm chặt nắm đấm, bất lực quỳ rạp xuống đất, nước mắt như vỡ đê.
Bất kể đã qua bao nhiêu ngày, nhưng lòng hắn vẫn không thể quên đi cảnh tượng này, như ác mộng quấn quanh.
Mỗi một đêm tối, hắn đều bừng tỉnh, khủng hoảng, bi thống, hối hận.
Tự tay giết sư phụ.
Tự tay giết người sư phụ đối xử tốt với mình nhất, tự tay giết người sư phụ duy nhất của mình.
"Chính Nguyên à."
Trong cơn bi thống, thanh âm quen thuộc vang lên ở bên tai.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, cảnh tượng biến hóa, trước mắt đã không còn là vùng núi rừng ngoại thành Phục Linh thành, cũng không phải chim hót hoa nở giữa huyễn cảnh.
Mà trong tầng tháp thứ bảy mươi của Thần Phù điện, hắn vẫn là thân thể trọng thương như trước.
Hư ảnh của Trịnh Tam Sơn đang lẳng lặng đứng ở cửa vào tầng thứ bảy mươi mốt, mặt mày hòa ái mà nhìn hắn, trong mắt lộ ra vui mừng.
"Sư phụ...
Vu Chính Nguyên nao nao.
"Chính Nguyên à, vi sư chưa từng hận ngươi, ngươi có thể tới đây đã khiến vi sư rất vui."
Trịnh Tam Sơn cười, tránh ra một con đường.
"Có thể cố thủ bản tâm khám phá ảo cảnh, rất không tồi, vi sư rất chờ mong ngươi tiếp tục đi tới, dù cho không có vi sư ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng nhất định không nên quên mất chính mình."
"Sư phụ...
Ánh mắt Vu Chính Nguyên run rẩy, gật mạnh đầu.
"Sư phụ, chờ đồ nhi lên đỉnh tháp, tìm được Phù đạo trên cửu phẩm thì có thể cứu người trở về."
Hắn kéo lê thân thể bị thương, tiến tới.
Vu Chính Nguyên run rẩy liếc mắt nhìn lão giả trước mắt, ngưng tụ phù kiếm ở đầu ngón tay.
"Sư phụ... vô cùng xin lỗi..."
Xì xì xì...
Giống như trong huyền cảnh, xuyên tim mà qua. Đây là lần thứ hai hắn tự tay giết sư phụ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận