Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 204: Xích Ly và Ngọc Phong

Chương 204: Xích Ly và Ngọc PhongChương 204: Xích Ly và Ngọc Phong
Trên đường phố, Mộ Dung Thiên vội vàng mở miệng: "Sư phụ, Bách Lý tiền bối..."
"Ta biết, ngươi ngậm miệng."
Thẩm An Tại đưa tay ra cắt lời hắn, ánh mắt lấp lóe nhìn về phía chiếc nhẫn trong tay hắn.
"Xem ra, lúc trước Thương Ngô tôn giả có thể tiến vào thánh địa Linh tộc các ngươi không đơn giản như tưởng tượng."
Bên trong chiếc nhẫn không có ai trả lời, hiển nhiên Bách Lý Nhất Kiếm còn chưa lấy lại tinh thần từ trong tin tức vừa rồi.
"Sư phụ...' Mộ Dung Thiên trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào phía trước rồi mở miệng.
“Tạm thời đừng xen vào."
Thẩm An Tại lại lần nữa đưa tay ra, thần sắc hơi trâm xuống.
Nếu tin tức của Bách Lý Nhất Kiếm đã bị truyền ra ngoài, Phượng Hoàng tộc cử người tới truy sát, vậy nhất định sẽ lan đến Linh Phù sơn.
Hai vị tôn giả giáng lâm, đừng nói Linh Phù sơn, cho dù là toàn bộ Đại An triều cũng chưa chắc có thể ngăn cản được.
Chẳng qua như vậy, theo tin tức vừa rồi ở Cửu Vị hiên, hai vị tôn giả Linh tộc kia mới vừa đến Lâm Tuyết thành, chưa từng rời đi.
"Thẩm phong chủ, thật có lỗi, tại hạ không nghĩ tới ở giữa phát sinh biến cố như vậy, xem ra chuyện đi Linh tộc phải tạm hoãn một thời gian. Trước tiên phải tìm được hai vị tôn giả Phượng Hoàng tộc kia mới được, nếu không sợ sẽ gây nguy hiểm đến Linh Phù sơn."
Bách Lý Nhất Kiếm mở miệng, thanh âm hơi trầm trọng.
"Vạn nhất hai người bọn họ, chính là do người hãm hại ngươi cử ra thì sao?"
Thẩm An Tại hỏi thăm.
Sở dĩ vừa rồi không tìm kiếm hai vị tôn giả Linh tộc ở Cửu Vị hiên chính là vì hắn lo lắng điều này.
"Chuyện này...
Bách Lý Nhất Kiếm nhất thời nghẹn lời, hắn chỉ mong mau chóng tìm được Linh tộc để đối mặt với bọn họ, chứ chưa nghĩ được nhiều như vậy.
Nếu quả thật như Thẩm phong chủ nói như vậy, chỉ sợ hoàn toàn sẽ không nghe hắn giải thích.
"Ta sở dĩ ra đây, là muốn nói ngươi không nên tùy tiện hiển lộ, chờ đến khi ta đi tìm hiểu xong, lại tiếp tục tính toán."
Thẩm An Tại trầm giọng mở miệng.
"Tốt, vậy làm phiên Thẩm phong chủ."
Ngay khi Thẩm An Tại chuẩn bị một mình quay người đi vê hướng Cửu Vị hiên, Mộ Dung Thiên bỗng kéo hắn lại.
"Làm gì?" Hắn nhíu mày.
"Sư phụ, ngài đi đâu?"
"Quay lại Cửu Vị hiên, tìm hai vị tôn giả kia."
"Thế nhưng hình như vừa rồi bọn họ đã đi về phía bên kia."
Thẩm An Tại dừng bước, quay đầu nhìn thiếu niên áo đen.
"Làm sao ngươi biết?"
"Vừa rồi ta nhìn thấy trên người hai người kia tản mát ra khí tức rất tương tự với Niết Bàn thần hỏa của sư phụ ngài.
Mộ Dung Thiên mở to hai mắt.
"Tại sao ngươi không nói sớm?” Thẩm An Tại biến sắc, nhíu mày mở miệng.
Thiếu niên lập tức méo miệng, ủy khuất nói: "Đệ tử vừa muốn nói, sư phụ người đã bảo đệ tử câm miệng..."
Người trước nghẹn lời, sau đó đỡ trán.
Còn tưởng rằng tiểu tử thúi này muốn nói những lời vô dụng...
"Mau đuổi theo!"
Thẩm An Tại trực tiếp gọi ra ngựa Xích Thố, xách cổ áo Mộ Dung Thiên áo lên ngựa rồi chạy như bay về phía ngoài thành.
"Oa, yêu mã thật là tuấn tú!"
Không ít võ giả trong thành thấy Xích Thố đạp gió lướt đi, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ thán phục.
Cũng có không ít người sáng rực tâm tư, thế nhưng tốc độ của Xích Thố quá nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất ở phương xa, bọn họ đành phải bỏ đi ý niệm trong lòng.
Có thể có được thần câu như vậy thì hẳn tu vi cũng sẽ không quá yếu. ...
Bên ngoài thành, có hai người trung niên mặc trường bào đỏ rực không nhanh không chậm phi hành về phía núi tuyết.
"Xích Ly huynh, xuyên qua khu vực Cực Bắc cảnh đó sẽ là Nam Quyết vực. Năm xưa Bách Lý tiên bối đã là Niết Bàn đỉnh phong, hai chúng ta tới đó liệu có làm được gì không?" Một nam tử trung niên thần sắc tuấn mỹ, mặt trắng không râu lo lắng lên tiếng.
"Ngọc Phong lão đệ đừng lo lắng, theo tin tức Phong Vũ lâu truyền đến, lúc đó thực lực của hắn biểu lộ ra đã giảm đi nhiều, bây giờ nhiều nhất chỉ có thực lực Niết Bàn sơ kỳ, hai vị Niết Bàn trung kỳ chúng ta đã đủ để ứng đối."
Bên cạnh hắn là một nam tử trung niên để ria mép, mặt chữ quốc, thản nhiên mở miệng, phảng phất như đã tính trước.
"Cho dù chỉ có thể phát huy thực lực Niết Bàn sơ kỳ, nhưng... Bách Lý tiền bối cũng là Kiếm tiên mà!" Ngọc Phong vẫn hơi lo lắng.
"Sợ cái gì, trưởng lão ban thưởng một kiện Linh khí Thiên giai Trâm Kiếm cổ, có thể hạn chế Bách Lý kiếm đạo của hắn cực lớn."
Vẻ mặt Xích Ly vẫn thản nhiên như cũ.
"Ai... Không ngờ Bách Lý tiền bối lại là loại người này."
Ngọc Phong than thở, giống như có chút không dám tin.
"Hừ, biết người biết mặt không biết lòng, loại người đầu hàng trước lòng tham này, có cái gì đáng tiếc đâu." Xích Ly hừ lạnh nói.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, bỗng nhiên cả hai đều nhướng mày quay đầu nhìn lại.
Trong tâm mắt bọn họ, một thần câu màu đỏ yêu dị ngự phong đuổi sát bọn họ.
"Người tới là ai?"
Ngọc Phong tiến lên, nhìn kỹ hai người trên thần câu, trong lòng hơi thả lỏng.
Trung niên áo trắng cưỡi ngựa chỉ có Đoán Thể cảnh, thiếu niên phía sau hắn tu vi cao hơn một chút, nhưng cũng mới Địa Linh cảnh hậu kỳ.
Cảnh giới như vậy, bọn họ xuất một chưởng cũng có thể tan biến.
Thẩm An Tại thu hồi Xích Thố, tiến lên chắp tay: "Tại hạ Thiên Tuyết tông Nham Lý, đây là liệt đồ Mộ Đại, bái kiến hai vị tôn giả."
Mộ Dung Thiên sững sờ, nghiêng đầu: "Sư phụ??"
Không phải chứ, tại sao lại có thể tùy tiện gọi hắn là Mộ Đại như vậy, tên là Mộ Dung Ngạo Thiên không được sao?
Hai người Xích Ly Ngọc Phong sững sờ, thần sắc có chút cổ quái.
Tình huống gì đây. Người tu vi Đoán Thể hậu kỳ lại có một đồ đệ Địa Linh cảnh?
"Thiên Tuyết tông... là Thiên Tuyết tông ở Bắc Quyết vực, Bắc Minh triều?"
Xích Ly sau khi suy nghĩ, híp mắt mở miệng.
"Đúng vậy." Thẩm An Tại mỉm cười gật đầu.
"Ngươi đuổi theo, có chuyện gì?"
Sau khi biết được thân phận cùng tu vi của bọn họ, Xích Ly lộ ra vẻ khinh miệt rất nhiều, nhàn nhạt mở miệng.
"Nghe nói hai vị tiền bối tới Nam Quyết vực truy sát Kiếm Yêu tôn, tại hạ trùng hợp biết được một chút tin tức, cho nên đặc biệt tới báo."
Thẩm An Tại chắp tay mở miệng.
Lý do hạ thấp thân phận là vì nơi này không phải Nam Quyết vực, chắc không có bao nhiêu người biết đại danh của hắn.
Nếu không thể khiến người ta sinh ra kiêng ky, Trảm Tiên phi đao kia lại vô dụng, uy lực của Phong chỉ Tử chỉ mới Thiên Linh cảnh, hắn vẫn nên ổn trọng một chút.
Lỡ như biểu hiện quá kiêu ngạo, hai tên này tính tình không tốt, trực tiếp bổ người thì liền khó xử.
"ð2"
Hai người Xích Ly Ngọc Phong vốn không có chút hứng thú nào đối với hai người này, nghe vậy bỗng nhiên nhíu mày, hồ nghi nhìn lại.
"Ngươi nói ngươi biết tin tức về Bách Lý Nhất Kiếm?"
"Ừm, xin hỏi hai vị tiền bối là..."
Thẩm An Tại gật đầu, mặt lộ vẻ nghi hoặc mở miệng.
"Biết cái gì thì nói cái đó, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì?"
Xích Ly rõ ràng tính tình táo bạo hơn, hừ lạnh mở miệng đồng thời mơ hồ để lộ ra uy áp tôn giả cảnh.
Thẩm An Tại nhíu mày, hỏi một câu thân phận đều không được, bá đạo như vậy sao?
"Xích Ly huynh an tâm chớ vội."
Ngược lại, Ngọc Phong thì đè bả vai Xích Ly, lễ phép bước tới mở miệng.
"Tại hạ thuộc Ngũ mạch Phượng Hoàng tộc của Linh cảnh, Ngọc Phong, vị này thuộc tứ mạch của Phượng Hoàng tộc, Xích Ly tôn giả."
Bên trong giới chỉ của Mộ Dung Thiên, Bách Lý Nhất Kiếm híp mắt lại.
Tứ mạch...
Hắn nhớ rất rõ ràng, người lúc trước bảo mình đuổi theo Thương Ngô tôn giả chính là Tứ mạch trưởng lão!
Bạn cần đăng nhập để bình luận