Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 196: Ngươi có thể làm được sao?

Chương 196: Ngươi có thể làm được sao?Chương 196: Ngươi có thể làm được sao?
Mặt trời chiêu ngả về tây, gió thổi nhẹ nhàng.
Ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Tiêu Cảnh Tuyết, nàng cũng căng thẳng tới cực điểm.
Châm cuối cùng này cũng là một châm mấu chốt nhất.
Thành hay bại đều phụ thuộc vào lần này.
Mà độc tố trong cơ thể nàng, cũng đã đạt đến cực hạn, đau đớn khó nhịn.
Mồ hôi theo gò má nhỏ xuống, thấm ướt cổ áo.
Ngân châm trên mặt Thiên Nhạc run rẩy, đã bắt đầu có chút máu tươi chảy ra.
Nếu không thi triển châm cuối cùng, tất cả nỗ lực sẽ phí công nhọc sức.
"Sư muội, ngươi còn do dự cái gì!"
Mộ Dung Thiên trầm giọng mở miệng, ngữ khí có chút nghiêm túc.
"Thân là đệ tử của sư phụ, lẽ nào ngay cả chút dũng khí ấy cũng không có sao?"
Tiêu Cảnh Tuyết nghe vậy, trong đầu hiện lên những lời mà sư phụ ôn hòa nhà mình thường xuyên nhắc đến.
"Trời định cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy"
"Hằng đã trải qua, ắt có thể thành..."
Nàng thì thào lẩm bẩm, ánh mắt dần dần kiên định, hai ngón tay nắm lấy ngân châm không do dự nữa, đâm xuống mi tâm Thiên Nhạc.
Đồng thời ngay lúc kim đâm vào, nàng cũng phóng xuất linh khí phòng hộ tâm mạch của mình, cô bế độc tố không cho thoát ra ngoài, cho chúng ăn mòn tâm mạch của nàng, chứ không theo mũi châm tràn ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của nàng chuyển sang tím, nhưng châm này lại cực kỳ vững vàng rơi vào giữa mi tâm của Thiên Nhạc, linh quang tỏa ra bốn phía.
Thiên Nhạc kêu lên một tiếng đau đớn, cảm thấy toàn bộ dược lực toàn thân bị châm này phát huy, hội tụ về phía mi tâm, phân tán vào hai mắt.
Thế giới đen kịt tại thời khắc này phảng phất xuất hiện một tia sáng yếu ớt.
Ánh sáng này càng ngày càng thịnh, thậm chí làm cho hắn cảm thấy đôi mắt rất đau.
Biến hóa như thế làm nhịp tim hắn càng lúc càng nhanh, có chút kích động.
Phải biết rằng từ trước đến giờ hai mắt của hắn đã hỏng, không có bất kỳ cảm giác nào nữa.
Mà bây giờ, lại có thể cảm giác được đau đớn.
Vút... I
Cây châm bạc run rẩy, bị ép ra khỏi cơ thể.
"Sư muội!"
Hắn chưa kịp mở tấm vải đen ra thì đã nghe thấy tiếng hô của Mộ Dung Thiên.
Khi Tiêu Cảnh Tuyết thi triển một châm kia, độc tố nhập tâm, hai mắt tối sâm ngã bệt xuống, cũng may bên cạnh có Mộ Dung Thiên đỡ.
Mộ Dung Thiên vừa đỡ lấy Tiêu Cảnh Tuyết định giúp nàng áp chế độc tố, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Bởi vì hắn phát hiện độc tố vừa rồi còn ăn mòn tâm mạch nàng vậy mà giờ phút này hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, phảng phất chưa bao giờ xuất hiện qua.
"Khỏi tìm, đấy là độc của Mê Chướng đan, không trí mạng. Hiện giờ độc tố đã tiêu hao sạch sẽ, biến mất rồi."
Giọng nói nhàn nhạt vang lên bên tai, Mộ Dung Thiên đột nhiên quay đầu lại, sau đó lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Sư phụ!" Thẩm An Tại nhẹ nhàng gật đầu, vê gió nhẹ thành kim, đâm vào một huyệt vị nào đó trên cổ Tiêu Cảnh Tuyết đã hôn mê.
Nàng hít sâu một hơi, mở hai mắt.
"Sư phụ..."
Thấy khuôn mặt trung niên quen thuộc kia, đáy lòng thiếu nữ không khỏi hoàn toàn an ổn.
Cứ như chỉ cần có hắn, tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
Sau khi kịp phản ứng, nàng lập tức nhìn vào trong thùng gõ.
"Sư phụ, tiểu sư đệ..."
"Thiên Nhạc, tự nhìn lấy Thanh Vân phong này đi."
Thẩm An Tại mỉm cười mở miệng, giọng điệu ôn hòa.
"Được..."
Thiên Nhạc nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói có chút run rẩy.
Hai người Tiêu Cảnh Tuyết, Mộ Dung Thiên ngừng thở, vô cùng khẩn trương nhìn về phía hắn.
Tay của đứa nhỏ lúc này đang run rẩy, hắn chậm rãi bóc tấm vải đen che hai mắt ra.
Khi bóng tối dân chìm xuống, đập vào mắt là bầu trời chiêu đang buông, tuyết trắng đầy mặt đất.
Là sư phụ, sư huynh, sư tỷ, vị sư tỷ đứng ở trước mặt hắn tuy rất quen thuộc, nhưng hắn lại chưa từng thấy mặt bao giờ.
Nam tử trung niên ôn hòa nho nhã đứng ở phía trước, áo bào trắng thắng tuyết, tóc mai bạc phiêu diêu.
Đúng như mọi người trong Phục Linh thành mô tả về bộ dáng của hắn, cốt cách tiên thân, hồng nhan bạc phát.
Thiếu niên áo đen mặt mày kiên nghị để lộ nhân tướng cứng cỏi khó nói lên lời. Hắn cõng một thanh trường kiếm màu xanh, đang đỡ lấy một thiếu nữ áo trắng.
Thiếu nữ tính tình nhu mì, nhìn qua có chút dịu dàng, đôi mi thanh tú cau lại làm nàng có phần tiều tụy lo lắng.
Thậm chí ở phía xa nơi cửa Dược viên, còn có một thanh niên mặc kim bào nằm ở trên ghế, cười ha ha ăn đất.
Sau khi hai mắt khôi phục lại, hình ảnh hắn nhìn thấy đầu tiên là sư phụ, sư huynh, sư tỷ...
Hắn được chữa rồi.
Thật sự thấy lại ánh sáng rồi.
Hài đồng có chút thất thần, hốc mắt đã ướt át, thật lâu không nói.
Thẩm An Tại cất bước tiến lên, nhẹ nhàng sờ đầu hài đồng, ôn hòa mở miệng.
"Còn không cảm ơn sư tỷ?"
Giọng nói ôn hòa vang lên, hài đồng rốt cuộc không ức chế nổi tâm tình của mình.
"Tạ ơn sư tỷ, cảm ơn sư huynh, còn có... cảm ơn sư phụ!"
Thiên Nhạc dùng ánh mắt run rẩy nói ra những lời này.
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn đôi mắt của hài đồng đã được khôi phục lại, không còn xám trắng tĩnh mịch, trong lòng rốt cuộc thở phào một cái, lộ ra ý cười.
[Chúc mừng ký chủ thành công thành lập lòng tin cho Tiêu Cảnh Tuyết, nhiệm vụ nhận được thẻ hạn định Pháp Thiên Tượng Địa Càn Khôn cảnh đỉnh phong x5, Bát Hoang đỉnh Thiên giai hạ phẩm x1]
Trong mắt Thẩm An Tại lộ ra vẻ vui mừng.
Không phụ lòng người dốc công, cuối cùng đã khiến nha đầu kia lấy lại lòng tin.
Thiên Nhạc nhìn người quen thuộc lại xa lạ trước mắt, ánh mắt run rẩy.
Xưa nay tâm tình hắn vô cùng cực đoan, không dám lộ ra chút thần sắc yếu ớt nào trước mặt người ngoài, giờ phút này hắn không ngờ lại núp trong thùng gỗ, chóp mũi ê ẩm, hốc mắt đỏ bừng.
Người hủy hoại cặp mắt, đầu lưỡi của hắn chính là người có huyết mạch chí thân của hắn.
Mà người không cầu báo đáp mà giúp cho hắn thấy lại ánh sáng chính là những người xa lạ không có chút quan hệ nào với hắn.
Vì sao người thân nhất có thể máu lạnh đến mức độ này, mà vì sao người ngoài cũng có thể có tốt bụng như thế?
Hắn không rõ.
Hắn chỉ biết sau này, trong lòng hắn đã xuất hiện mấy cái bóng.
Điều đó khiến hắn dù cam nguyện chịu chết cũng không muốn những người này bị thương tổn.
"Được rồi, Cảnh Tuyết, mang Thiên Nhạc đi nghỉ ngơi dưỡng sức đi, ta còn có một số việc muốn nói với đại sư huynh của ngươi."
Thẩm An Tại nhẹ giọng mở miệng, sau đó mang theo Mộ Dung Thiên với vẻ mặt nghi vấn đi về phía Diễn Võ trường.
Đợi cách xa một chút, thiếu niên mới không nhịn được mà mở miệng.
"Sư phụ, người có gì phân phó sao?”
Thẩm An Tại dừng chân, chắp hai tay sau lưng, quay đầu nhìn thiếu niên từ Đoán Thể cảnh một đường trưởng thành tới bây giờ.
Ánh mắt có vui mừng, từ ái.
Mộ Dung Thiên, hẳn là đệ tử hắn dốc tâm huyết nhiều nhất.
Kỳ thực lại là đệ tử hắn không cần quan tâm nhất, bởi vì tâm tính thiếu niên trước nay kiên định, cũng luôn tin tưởng chính mình cho tới bây giờ.
Nếu như nhất định phải chọn một người có hy vọng đánh bại Lý Trường Sinh trong cuộc thi võ bốn châu hai năm sau.
Vậy hắn tin tưởng nhất định sẽ là đại đồ đệ của mình.
Cảnh Tuyết tính tình yếu đuối, xuất phát quá muộn, chỉ có Mộ Dung Thiên mới có hi vọng.
"Đồ nhi." Hắn nhẹ giọng mở miệng.
"Đệ tử ở đây."
"Ngươi muốn trở thành Kiếm tiên chân chính, vang danh bốn biển sao?"
Thiếu niên ngẩn ra, ánh mắt kiên định gật đầu.
"Muốn!"
Thẩm An Tại hài lòng gật đầu.
"Trong vòng hai năm, vi sư yêu cầu ngươi tiến vào Niết Bàn cảnh, lĩnh ngộ kiếm đạo chân chính, ngươi có thể làm được không?”
Mộ Dung Thiên có chút kinh ngạc.
Hai năm, thăng cấp lên Niết Bàn...
Trong mắt người ngoài, đây là chuyện hoàn toàn không thể hoàn thành.
Nhưng...
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn sư phụ nhà mình, ánh mắt kiên định, không chút do dự đưa ra đáp án của mình.
"Có thểt"
Bạn cần đăng nhập để bình luận