Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 329: Thần phù hình người

Chương 329: Thần phù hình ngườiChương 329: Thần phù hình người
Leng keng... Leng keng... I
Phát giác được người trong tháp một lần nữa khôi phục sinh cơ, phù văn bốn phía run lên nhè nhẹ, nhưng cũng không ngăn cản.
Dường như giờ phút này, chúng đã mất đi tư cách đó.
Vu Chính Nguyên nhìn phù văn đen trắng trước mặt, hiểu rõ, trong tháp có ngàn vạn phù triện, không phải chúng sợ mình mà là vì Sinh Tử phù mình đã ngộ ra này.
Tuy nhiên, vậy cũng đủ rồi.
Tay phải hắn vẫy một cái, điểm vào Lôi phù màu tím bên cạnh.
"Bổ ta lâu như vậy, ngươi tiếp tục mở đường cho ta đi!"
Theo tiếng nói của hắn, Lôi phù màu tím phát ra thân uy mênh mông kia phát ra tiếng rung hưng phấn, sau đó lôi quang lấp lóe giống như mạng nhện lan tràn, mở ra một con đường thông suốt không trở ngại ở phía trước.
Vu Chính Nguyên quần áo tả tơi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phía sâu bên trong con đường. ...
Bên ngoài Thân Phù tháp, mọi người nhìn thấy nguyên bản ảm đạm vô cùng, giờ phút này khi nóng chợt sáng rạng rỡ, không khỏi kinh ngạc không thôi.
Nhất là sau khi khôi phục hào quang, điểm sáng kia đã bước vào tầng thứ chín mươi lăm, hơn nữa còn đang không ngừng tiếp cận tâng thứ chín mươi sáu!
"Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao Vu sư đệ lại đột nhiên tỉnh lại?"
"Chuyện này... Làm sao có thể, rõ ràng ngọn lửa sinh mệnh đã hoàn toàn tắt, chẳng lẽ hắn còn có thể khởi tử hoàn toàn sống lại hay sao?"
Tiếng nói kinh nghỉ nối liền không dứt, tất cả mọi người đều tràn ngập kinh ngạc.
Bao gồm cả Hà Bất Ngữ và Lục Thành, cùng với Liêu Tử Khung chạy đến sau đó.
Ngay cả bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua là sau khi sinh mệnh chỉ hỏa của ai bị dập tắt thì còn có thể không cần sự trợ giúp của ngoại lực mà bùng cháy lên.
Loại tình huống này... chỉ e là chỉ có Phượng Hoàng nhất tộc mới có thể làm được chứ?
Nhưng Tiểu Vu...
Rất nhanh, hai người Liêu Tử Khung cũng không nói gì mà chỉ thoáng nhìn nhau rồi lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Nếu như bọn họ không đoán sai thì hẳn là đã hoàn thiện đạo phù văn chưa hoàn thiện này rồi!
Mới thành hình một nửa đã có sinh cơ hùng hậu như vậy, có thể ngưng tụ nguyên thần thể vốn tán loạn không thành tự nhiên, nếu hoàn thành toàn bộ, chưa chắc không thể làm được hiệu quả như Phượng Hoàng niết bàn.
"Xem ra lần này, là đám lão gia hỏa chúng ta đã quan tâm mù quáng..."
Liêu Tử Khung lắc đầu cười nói.
Nếu thật sự là như bọn họ nghĩ như vậy, Chính Nguyên leo lên đỉnh tháp, hẳn không phải là vấn đề gì quá lớn.
Dù sao... Phù văn kia là thứ bọn họ chưa từng nhìn thấy qua, phù văn ở trên cửu cảnh!
Hà Bất Ngữ không nói gì cả, chỉ yên lặng nhìn tâng chín mươi lăm kia.
Hắn hiểu rõ, bọn họ không phải lo lắng vớ vẩn, mà vì bọn họ còn chưa đủ tư cách để để tâm tới vấn đề này.
Người trợ giúp Chính Nguyên vượt qua Tâm ma kiếp chân chính là Phong chủ Thanh Vân phong Thẩm An Tại.
Mà thứ khiến Tiểu Vu bất chấp tất cả cũng muốn trèo lên đỉnh tháp, chính là suy nghĩ sư phụ lưu lại trong lòng hắn.
Thật ra thì hắn không có quan hệ quá lớn với Chính Nguyên.
Trong tháp, Vu Chính Nguyên tiếp tục đi tới trước, Lôi phù không ngừng mở đường cho hắn.
Phù tháp này mặc dù không có công kích về phía hắn nhưng có thể được hắn lĩnh ngộ đồng thời sử dụng, chỉ có Cửu Kiếp Lôi phù này mà thôi. Đứng hàng cửu phẩm, là Lôi phù đứng đầu trong phù pháp, so với Sơn Hà Thiên Kiếm Phù còn lợi hại hơn.
Lần này sửa sang lại trận doanh, tốc độ của Chính Nguyên nhanh đến đáng sợ.
Giống như đi vào hậu thất, thông suốt.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ, không thể tin được đang nhìn chăm chú ở ngoài tháp.
Rốt cục hắn cũng đi tới tầng chín mươi chín, nhìn về bậc thang cuối cùng, sau đó dứt khoát cất bước.
Hướng về phía đỉnh tháp mà đi!
"Biến mất rồi, điểm sáng cũng biến mất rồi!"
Tiếng kinh hô vang lên hết đợt này đến đợt khác, tất cả mọi người đều nín thở.
Giờ phút này bọn họ còn chưa kịp phản ứng, vì sao Vu Chính Nguyên còn cất bước gian nan lúc trước, tốc độ xông tháp bỗng nhiên tăng nhanh.
Biến mất ở tâng thứ chín mươi chín, rốt cuộc là hắn đã xông lên đỉnh tháp, hay đã bỏ mạng?
Nếu như là vế trước... vậy thì trên đỉnh Thần Phù tháp, đến tột cùng có cái gì?
Câu hỏi này, trăm ngàn năm qua không có người đưa ra đáp án.
Không phải không có người leo lên được tâng chín mươi chín, nhưng bước vào được tâng một trăm, trước nay chưa từng thấy!
Mà hôm nay, có lẽ bọn họ đã chứng kiến thời khắc lịch sử!
Tầng một trăm.
Vu Chính Nguyên chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn bốn phía một mảnh trắng xóa, ánh mắt lộ vẻ nghỉ hoặc.
Cái này, khác với khi hắn bước lên cầu thang khác.
Nếu như những tầng khác chỉ là độ cao và cường độ Phù đạo khác nhau, vậy sự khác biệt giữa tâng một trăm này cùng chín mươi chín tầng kia, giống như là từ trong nước bỗng nhiên đi tới lục địa vậy.
Đó là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, độ Duy Ngã khác nhau.
Tâng thứ một trăm, là nơi sâu hơn cả trong thế giới này!
"Cuối cùng ngươi cũng tới."
Thanh âm quen thuộc lại xa lạ một lần nữa vang lên.
Lần này, âm thanh đã có ngọn nguồn.
Vu Chính Nguyên chăm chú nhìn, rốt cuộc trong một thế giới trắng xoá, thấy được một hình dáng không rõ ràng.
Là hình người.
"Ngươi là Thần Phù? Vì sao ngươi biết ta sẽ đến?"
Đối mặt với nghi vấn của hắn, hình dáng người kia chậm rãi mở miệng.
"Ngươi tất nhiên sẽ đến, bất luận nguyên nhân gì, nhưng lần này có hắn nhúng tay vào, ngươi rốt cuộc không còn trầm luân nữa."
Theo tiếng nói của đối phương rơi xuống, trong lòng Vu Chính Nguyên căng thẳng, nghi hoặc không thôi.
Có ý tứ gì đấy?
Lễ nào mình từng tới nơi này rồi?
Hơn nữa nghe ngữ khí Thần Phù, lần trước mình tới, tựa hồ sa vào ảo cảnh, tẩu hỏa nhập ma?
Hắn nhúng tay vào...
Hắn mà nó đang nói đến là ai, Thẩm sư thúc sao?
"Vấn bối không rõ, mời Thần Phù tiền bối giảng giải!"
Vu Chính Nguyên chắp tay.
"Hà tất phải phí một hành động này, đều là phí công, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng..."
Hình dáng con người dần rõ ràng hơn vài phần, khi Vu Chính Nguyên nhìn rõ hình dạng của nó, con ngươi không khỏi co lại.
"Sư... Sư phụ?!"
Thần Phù lại lắc đầu, nhìn hắn thật sâu rồi hóa thành vô số phù văn, dũng mãnh lao tới linh đài trong thức hải của hắn.
Vào thời khắc này, vô số phù văn hiện ra trong đầu Vu Chính Nguyên, cảm giác đau xót chua chát làm hai mắt hắn tối sầm lại, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Ánh đen lóe lên, Vu Chính Nguyên bị truyền tống ra khỏi Thần Phù tháp.
Khi hắn xuất hiện ở ngoài tháp, Hà Bất Ngữ là người trước tiên đi lên đỡ thân thể đang rơi xuống của hắn, khẩn trương dò xét.
Phát hiện chỉ là hao tổn quá độ, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn may, người không có việc gì!
Về phần đỉnh tháp...
Hà Bất Ngữ nhìn chằm chằm đỉnh đầu một cái, mang theo Chính Nguyên biến mất không thấy đâu nữa.
Trên đỉnh tháp rốt cuộc có thứ gì, có tồn tại giống như trong truyên thuyết hay không, chờ Chính Nguyên tỉnh lại hỏi liên biết.
Vả lại... chuyện Chính Nguyên bước lên một trăm tầng, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Cho dù là các đệ tử Thần Phù điện cũng không thể biết!
"Sư huynh, chuyện bên ngoài giao cho ngươi."
Trong đình viện nhà thuỷ tạ, Hà Bất Ngữ trâm giọng mở miệng.
"Biết, ta sẽ tuyên bố với bên ngoài Chính Nguyên dừng bước ở tầng chín mươi chín, cưỡng ép bị Thần Phù tháp trục xuất."
Liêu Tử Khung gật đầu, đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, quay đầu lại nhìn mà không nói gì.
"Cái kia... Sư đệ à, đệ đã học xong hóa Nguyên Thần Hóa Thân phù, vị trí điện chủ này..."
"Ngươi tiếp tục rửa cổ đợi đi"
Liêu Tử Khung hậm hực cười cười, chà xát tay rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận