Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 319: Ngươi không đáng chết vào ngày sư phụ ngươi chết đi

Chương 319: Ngươi không đáng chết vào ngày sư phụ ngươi chết điChương 319: Ngươi không đáng chết vào ngày sư phụ ngươi chết đi
"Ở đây?"
Hai mắt Vu Chính Nguyên trống rỗng, chậm rãi giơ tay phủ lên lồng ngực.
Nơi đó, tiếng tim đập yếu ớt.
Hắn chạm vào những động tĩnh đại biểu cho sự sống, nội tâm tuyệt vọng vì đã chìm trong ảo cảnh quá lâu mà xao động, u ám, lúc này như có một loại ý tưởng mới như cây khô nảy mầm.
Bịch, phanh...
"Chính Nguyên à, ngươi là một đứa trẻ tốt, ngươi không nên bị chấp niệm làm cho mệt mỏi, khi ngươi vì một vài chuyện mà bất chấp hy sinh tất cả, ngươi nên tĩnh tâm suy nghĩ rồi mới hành động."
"Nhu cầu của con người, vô cùng vô tận, dục vọng là điều không cách nào tránh khỏi, khi ngươi chấp nhất đạt được thứ mà mình muốn, sẽ bị tâm ma phóng đại vô hạn, cũng sẽ chứng minh ngươi đã mất đi thứ quan trọng nhất của bản thân."
Trung niên áo bào trắng nhẹ nhàng vén lọn tóc dài hỗn độn đã che khuất tâm mắt của Chính Nguyên, nhìn hắn với ánh mắt ôn hòa.
"Cái gọi là Tâm Ma kiếp, chính là thứ mà người ta muốn nhất, sợ hãi nhất, không muốn nhìn thấy nhất bị phóng đại vô hạn, ngươi không dám nhìn thẳng vào mình thì sẽ vĩnh viễn không thể đi ra được, cuối cùng sẽ sa đọa Tâm Ma, vạn kiếp bất phục."
“Ta... Vu Chính Nguyên chau mày.
"Ngươi không nên cùng chết với ngày sư phụ ngươi chết đi, ngươi càng nên nhớ rõ ngày hắn dùng một viên kẹo thông lừa ngươi về Linh Phù sơn từ vùng giá tuyết, nhớ ngày ngươi được tái sinh."
Trung niên áo bào trắng khẽ mỉm cười.
"Ngươi muốn lĩnh ngộ Sinh Tử phù để cứu sư phụ ngươi về, vậy ngươi phải cứu chính mình trước."
"Cứu chính mình trước..."
Vu Chính Nguyên thất thần, thì thào tự nói.
Chẳng biết từ lúc nào, tâm cảnh của hắn đã từ từ bình tĩnh trở lại, không còn điên cuồng, tuyệt vọng nữa.
Hắn ngẩng đầu, trước mắt không còn là Thẩm An Tại nữa.
Mà là một khuôn mặt trong ký ức, cũng không hẳn là già nua, nhưng vì huynh trưởng chết trận mà ẩn chứa mệt mỏi, lại vẫn lộ ra nụ cười quen thuộc.
"Tiểu gia hỏa, đói rồi chứ, ta có viên kẹo thông này, nếu muốn ăn thì theo ta về Linh Phù sơn nhé?"
Vành mắt Vu Chính Nguyên bỗng nhiên ướt át, đỏ ửng run rẩy.
"Sư phụ..."
Phía sau, thân thể nguyên thần vẫn đang nỗ lực chống đỡ vô số lôi kiếp nhíu mày, nhìn bốn phía.
Tuyết trắng bay tán loạn rơi xuống, nhuộm trắng tầng thứ chín mươi của Thần Phù tháp, gió lạnh đìu hiu.
"Tâm Ma huyễn cảnh lại thay đổi?"
Nét mặt Hà Bất Ngữ căng thẳng, sau đó lại nghi hoặc.
"Chỉ là... ảo cảnh lần này vì sao... có chút không giống lắm?"
Hắn nhìn về phía phía trước, hư ảnh trung niên trước mặt Chính Nguyên dắt tay hắn, ôn hòa cười.
"Tiểu gia hỏa, ngươi tên là gì?"
“Ta tên là... Vu Chính Nguyên."
"Chính Nguyên... Tên rất hay, người nhà của ngươi đâu?"
"Ta không có người nhà."
Người trung niên sửng sốt, sau đó ánh mắt càng thêm yêu thương vài phần, nhẹ nhàng chải chuết lại tóc dài hỗn độn của Vu Chính Nguyên, chỉnh lại vạt áo. "Ta cũng không có người nhà, về sau... Thanh Phù phong sẽ là nhà của ngươi, được không?”
Trong tuyết, đứa trẻ con gầy yếu kia nhè nhẹ gật đầu.
"Được rồi..."
Tuyết rơi lả tả, người đàn ông trung niên kéo theo đứa bé giữa đường phố bị phủ đầy tuyết trắng, dần dần đi xa, đi về phía sự sống mới.
Vu Chính Nguyên nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ dần dần tiêu tán, sắc mặt buồn bã, hai mắt trắng xám rời đi.
"Cứu chính mình trước sao..."
Hắn đã hơi hiểu ra rồi, hắn hiểu rồi.
Hàm nghĩa của sinh tử, không chỉ quyết định bởi sự tồn tại và biến mất biểu tượng ở bề mặt.
Còn là nội tâm lột xác, chỉ có chân chính còn sống, mới có thể nhìn thấy cái chết.
Uỳnh uỳnh!
Tiếng nổ vang rền, toàn bộ Thần Phù tháp bắt đầu run rẩy.
Bốn phía vách tường, phù văn lôi quang màu tím trải rộng, hóa thành một tấm lưới kinh khủng bay lên, tràn đây vẻ tịch diệt.
Hà Bất Ngữ liên biến sắc.
"Không tốt, đạo lôi đình cuối cùng này quả nhiên dẫn dắt lôi phù trong Thần Phù tháp, lần này phiền toái rồi."
Nguyên thần của hắn đã gân như tán loạn, chỉ có thể cứng rắn chống lại lôi kiếp.
"Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tiểu Vu dường như đã bình an vượt qua được tâm ma kiếp."
Hà Bất Ngữ nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt nghiêm nghị hai tay bắt ấn, phù văn quanh thân dày đặc, chuẩn bị đón đỡ ngàn vạn lôi phù dung hợp lực lượng lôi điện thiên địa này.
Nhưng ngay lúc này, Vu Chính Nguyên đang quỳ dưới đất bỗng chậm rãi đứng dậy.
"Trưởng lão, nếu như Chính Nguyên sớm biết ngài đã lưu lại thân thể Nguyên Thần ở nơi này, muốn giúp ta vượt qua lôi kiếp, Chính Nguyên tình nguyện lùi một bước, cũng sẽ không mạo hiểm độ kiếp."
"Ngài đối xử với Chính Nguyên cũng rất tốt, cho nên Chính Nguyên không hy vọng ngài vì vậy mà bị thương, thậm chí là chết."
"Tiểu Vu..."
Không nói gì nhíu mày, kinh ngạc nhìn thanh niên tàn tạ, lôi quang quanh thân, tóc dài phiêu diêu.
Vu Chính Nguyên hơi quay đầu lại nhìn hắn.
"Đệ tử mạo muội, thỉnh trưởng lão thu hồi thân thể nguyên thần."
"Không được, ngàn vạn lôi phù bên trong Thần Phù tháp đã bị dẫn dắt, thêm vào lực lượng của Càn Khôn Lôi Kiếp tâng thứ chín, tình trạng hiện tại của ngươi không ngăn được, ngươi sẽ chết!"
Hà Bất Ngữ lắc đầu quát lớn.
"Vậy thì... tha thứ cho đệ tử mạo phạm."
Vu Chính Nguyên biết, vị Hà trưởng lão này mặc dù ngày thường không đứng đắn, nhưng đã làm ra quyết định là ai cũng không thể sửa đổi.
Khuyên can cũng vô dụng thôi.
Hắn tiến lên một bước, lòng bàn tay đẩy ra.
Phù văn hỗn tạp hội tụ trước người hắn, hóa thành một đạo phù văn mơ hồ, mới tinh.
Mặc dù chỉ là hình dáng sơ bộ, nhưng huyền diệu ẩn chứa bên trong, làm cho Hà Bất Ngữ không thể không chau mày.
"Đây là..."
Lời còn chưa dứt, Vu Chính Nguyên đã vỗ một chưởng vào ngực hắn. "Con đường kế tiếp để đệ tử đi một mình, sống cũng được mà chết cũng vậy. Đệ tử nhất định phải đi đến phần cuối để nhìn xem."
Leng keng... Leng keng... I
Chỉ trong chớp mắt, thân thể nguyên thần lập tức tán loạn, tiêu biến vô hình.
Cùng lúc đó, Thần Phù điện xuất hiện một mảng lôi vân nằm dày đặc phía sau núi.
"Phốc!"
Khoanh chân trên đất, Hà Bất Ngữ thất khiếu đổ máu, mặt trắng như tờ giấy.
"Sư đệt"
Sắc mặt Liêu Tử Khung kịch biến.
Chết tiệt, thân thể Nguyên Thần tán loạn, lân này phiên phức lớn rồi!
"Ngươi đừng nhúc nhích, để tai"
Hai tay hắn bóp ấn, nhanh chóng lấy ra Nguyên Thần Hóa Thân phù, muốn tiếp bước Hà Bất Ngữ giúp đỡ Chính Nguyên độ kiếp.
Song, khi hắn muốn dùng cách thông qua Hà Bất Ngữ cưỡng ép đưa nguyên thần vào trong Thần Phù tháp, lại nhíu mày.
"Cầu nối giữa hai nguyên thần đã gãy... Chuyện gì xảy ra vậy?!"
Nguyên Thần Hóa Thân phù là Cửu phẩm phù, liên hệ trong đó sao có thể dễ dàng cắt đứt như vậy?
Cho dù là Càn Khôn Cửu Kiếp phiên bản tăng cường nhờ Lôi Phù tháp, cũng không thể lập tức làm được điều này!
Lúc này, Hà Bất Ngữ nhận ra trong cơ thể mình cũng bắt đầu có dị động.
Từng đạo phù văn huyền diệu lấp lóe, nguyên thần chi khu vốn tán loạn giờ phút này như tinh quang trọng tụ bên cạnh hắn.
Một sức mạnh tân sinh khiến người ta không thể tưởng tượng nổi quanh quẩn thân thể.
"Chuyện này... sao có thểt"
Con ngươi Liêu Tử Khung co rụt lại.
Còn chưa từng nghe nói tới sau khi thân thể nguyên thần tán loạn, vậy mà có thể một lần nữa ngưng tụ lại.
Chẳng lẽ vừa rồi là mình nhìn lầm, thân thể nguyên thần căn bản cũng không có tán loạn?
"Không, không đúng."
Ánh mắt của hắn ngưng trọng, nhất định là đã có chuyện gì đó mà mình không biết.
Ví dụ như phù văn thần bí tràn ngập quanh thân nguyên thần trước mắt kia, chính mình chưa từng thấy quaI
Bạn cần đăng nhập để bình luận