Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 336: Khai mạc đại hội

Chương 336: Khai mạc đại hộiChương 336: Khai mạc đại hội
Trên đường, Tiêu Cảnh Tuyết nhận ra ánh mắt của Thiên Nhạc có chút khó hiểu.
Nàng dịu dàng cười, vuốt vuốt tóc thiếu niên.
"Hai người kia chết chưa hết tội."
Vừa rồi có thể từ trong miệng mấy người vây xem được, hai tên tôi tớ kia cũng không phải thứ tốt lành gì.
Giết cũng đã giết, không có gì phải để ý.
Còn Thác Bạt Phá Nhạc kia, thật ra tạm thời nàng không giết được.
Không phải không có thực lực đó, mà là không thể vận dụng toàn lực.
Nàng hiện tại vốn là dựa vào Thần Nông dược quyển của sư phụ và những độc trùng kia để áp chế tác dụng phụ của độc công.
Nếu thực lực triển khai toàn bộ, làm không tốt độc công lại sẽ phát tác.
Hơn nữa, gia tộc Thác Bạt dù sao cũng là thế lực không nhỏ ở Bắc Đạo vực, không thể gây phiền toái và rắc rối cho sư phụ được. ...
Trở lại khách điếm, dưới sự sắp xếp của Trương Nhất Triết, hai người ăn vài thứ rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
Một đêm yên bình trôi qua, ngày thứ hai trời vừa mới hửng sáng, đường phố Cố Tây thành đã bắt đầu là biển người đông đúc.
"Đi đi đi, nhanh đến đạo tràng trong thành, Đại hội Luyện Khí sắp bắt đầu rồi."
"Mẹ kiếp... Đám người này ngủ luôn trong đạo tràng từ tối qua rồi sao, không còn chỗ nào nữa!"
Chi nha...
Tiêu Cảnh Tuyết đổi một thân áo trắng, vẫn đeo mạng che mặt đi ra ngoài, Thiên Nhạc ở bên cạnh cũng tình cờ đẩy cửa.
"Quận chúa, Thiên Nhạc tiểu huynh đệ, mời đi bên này."
Trương Nhất Triết đã sớm chờ ở bên dưới, thấy hai người đi ra thì cung kính đưa tay.
Thân là phân đường chủ Thiết đường, đương nhiên hắn có đặc quyền.
Không cần phải chen lấn trên đường phố, bọn họ lách qua đẩy lại rồi dẫn hai người Tiêu Cảnh Tuyết từ một con đường khác tiến vào tràng đấu, đi tới đài quan sát trong Thiết đường.
"Náo nhiệt thật."
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn biển người người phía dưới, không khỏi kinh ngạc.
"Bắc Đạo vực tôn sùng luyện thể luyện khí, giống như Đông Linh vực tôn sùng kiếm đạo phù pháp, Đại hội Luyện Khí của Bắc Đạo vực cũng tương đương với luận kiếm ở Đông Linh vực, tự nhiên sẽ rất náo nhiệt."
Trương Nhất Triết cười giải thích.
Đương nhiên, Đại hội Luyện Khí mở ra cho toàn bộ Bắc Đạo vực, nhưng luận kiếm thì chỉ Kiếm tiên của Đông Linh vực mới có tư cách tham gia.
Mà Kiếm tiên Càn Khôn cảnh, khó khăn lắm mới có một vị có tư cách tham gia mà thôi.
"Đây chính là khách khanh năm nay của Thiết đường Đại An?"
"Một tiểu cô nương, một đứa bé, chỉ có vậy?"
Trương Nhất Triết vừa mới giới thiệu thì bên cạnh bỗng nhiên truyên đến một giọng nói chói tai.
Ba người đều nhíu mày nhìn tới.
Là một trung niên bụng phệ, lưu lại một túm râu mép, nhìn có chút cay nghiệt.
"Hắn là đường chủ Thiết đường Thanh U cảnh Tây Hoang vực Lưu Liệt, xưa nay tranh đoạt tài nguyên với Thiết đường Đại An, Đại hội Luyện Khí mấy lần trước, Thiết đường Đại An thua dưới tay bọn họ, dẫn đến tài nguyên càng ngày càng ít." Trong lúc Trương Nhất Triết đang nói chuyện, trung niên bụng phệ kia vuốt râu đi tới gần, dùng một loại ánh mắt kiêu căng đánh giá Tiêu Cảnh Tuyết và Thiên Nhạc.
Còn phía sau hắn là một thanh niên đầu trọc dáng người cường tráng, cũng đang quan sát hai người nhưng mục tiêu lại dừng trên người Tiêu Cảnh Tuyết.
"Được rồi được rồi, mau trở về đi, nơi đây cũng không phải là nhà của các ngươi, đỡ phải mất mặt."
Lưu Liệt vênh váo hống hách, tỏ vẻ trào phúng, khoát tay áo.
"Hắn không biết thân phận của chúng ta?"
Tiêu Cảnh Tuyết nhíu mày, nhìn thoáng qua Trương Nhất Triết.
Người sau lắc đầu.
Còn chưa đến Đại hội Luyện Khí, Thiết đường bên kia đương nhiên sẽ không để thân phận khách khanh bại lộ ra ngoài.
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ gật đầu, cũng không để ý, mang theo Thiên Nhạc trực tiếp ngồi xuống vị trí Trương Nhất Triết đã an bài.
Trương Nhất Triết liếc nhìn Lưu Liệt, cũng lướt qua hắn, trực tiếp ngồi xuống, chẳng buồn để ý tới hắn.
Thấy bọn họ hoàn toàn không để mình vào mắt, Lưu Liệt sững sờ, sau đó sắc mặt trở nên âm trâm.
Hắn hừ lạnh một tiếng, mang theo thanh niên đầu trọc đi vê phía mình.
"Đầu trọc phía sau hắn tên là Lưu Đạt, Địa Linh cảnh, Luyện Khí sư ngũ phẩm, tiểu huynh đệ Thiên Nhạc không cần bận tâm."
Sau khi ngồi xuống, Trương Nhất Triết còn giới thiệu.
Ánh mắt của Thiên Nhạc lạnh lùng, nhìn thoáng qua tên Lưu Đạt đầu trọc kia.
Vừa rồi ánh mắt người sau nhìn về phía sư tỷ nhà mình, làm hắn có chút buồn nôn.
Giống như Thác Bạt Phá Nhạc tối hôm qua vậy.
"Quận chúa, Thiên Nhạc tiểu huynh đệ, bên kia là người của Thần Hỏa sơn trang."
Nhận thấy ánh mắt của đám người Tiêu Cảnh Tuyết, bên phía Thần Hỏa Sơn sơn trang, Tô Lưu Ly khẽ liếc mắt nhẹ nhàng gật đầu với nàng, nhìn thêm vài lần vào Thiên Nhạc.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết chớp lên, cũng gật đầu ra hiệu.
"Bên kia là Nhạn Hồi sơn..."
Bên cạnh Thần Hỏa sơn trang, còn có một đám người.
Nhìn qua, bọn họ có vẻ bình thường rất nhiều, đa số đều mặc áo gai vải thô, có chút hình thức của đạo bào.
Người nào cũng không to cao bằng luyện khí sư ở Bắc Đạo vực, dáng người cũng không cường tráng bằng, bọn họ thon gây hơn vài phần, xem ra khá phù hợp với hình dạng của người tu đạo.
"Người trẻ tuổi kia tên là Cố Giang Lai, là nhân tuyển đạt quán quân trong Đại hội Luyện Khí lần này, giống như Tô Hiểu, đều là luyện khí sư thất phẩm, am hiểu dưỡng linh ngự vật."
Trong đám người gây gò trên Nhạn Hồi sơn, có một thanh niên dáng người cao gây, ngón tay thon dài, mặt mày đẹp như tranh được Trương Nhất Triết giới thiệu.
Chỉ nhìn qua, Cố Giang Lai này đã khác với những người khác, trên người hắn càng có thêm một loại thần vận khó hiểu.
Nếu nói quanh người Tô Hiểu có khí tức lửa nóng rực, vậy thì Cố Giang Lai... chính là linh khí.
Không phải linh khí trong tu luyện, mà là linh hồn chỉ khít
"Còn có Thác Bạt Phá Nhạc của gia tộc Thác Bạt, Từ Lực của Từ gia..."
Trương Nhất Triết mở miệng giới thiệu từng người nổi bật tham gia Đại hội Luyện Khí lần này cho Tiêu Cảnh Tuyết và Thiên Nhạc.
"Ồ, sao bỗng nhiên lại có thêm ghế trống?"
Hắn nhíu mày, phát hiện phía trước Thiết đường còn nhiều vị trí hơn. Hắn vừa mới hỏi xong, một nhóm thân ảnh khôi ngô mặc cẩm bào, ngực thêu hai chữ "Bắc Hải" liền xuất hiện.
"Đó chính là người của tổng đường Bắc Hải. Người cầm đầu chính là đường chủ Đoan Mộc Khung, tu vi Xung Hư đỉnh phong. Cửu phẩm Luyện khí sư. Bên cạnh hắn, thanh niên béo là cháu trai của hắn, Đoan Mộc Bất Lão, mới hai mươi ba tuổi, đã là luyện khí sư thất phẩm."
Ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết và Thiên Nhạc nhìn về phía người vừa tới.
Đoan Mộc Khung là một lão đầu cao cao gầy tong teo, đầu tóc bạc trắng, nhưng trong mắt đã lộ ra tinh quang.
Mà Đoan Mộc Bất Hiếu tuy thể trạng lớn hơn, nhưng không phải to lớn, mà là to béo, trông còn không có cảm giác áp bách bằng Cố Giang Lai, Tô Hiểu.
Ngoại trừ người của Bắc Hải thiết đường, trong đội ngũ bọn họ, còn có ba người khác.
Trong đó có hai người, tối qua Tiêu Cảnh Tuyết đã gặp.
Chính là Huyền Vu và đệ tử thân truyên của nàng, một người khác, là lão đâu mặc áo bào màu vàng, tóc có chút lộn xộn, mũi đỏ gay vì rượu rất bắt mắt.
Trên eo lão đầu còn giắt hồ lô rượu, bộ dáng quỷ rượu này, lẫn giữa đám người Bắc Hải thiết đường cùng Huyền Vu, Bạch Diệu Linh có vẻ không hợp.
Nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc chính là, Đoan Mộc Khung tựa hồ có chút tôn kính đối với lão nhân này.
"Lão tiên sinh kia cũng là người của Thiết đường?"
Tiêu Cảnh Tuyết nhíu mày, có chút nghỉ hoặc.
Trương Nhất Triết nhìn thoáng qua, sau đó lắc đầu: "Không biết, chắc là khách của Đường chủ."
Người trước nhẹ nhàng gật đầu.
Có thể làm cho Đường chủ Bắc Hải đích thân tiếp đãi, chắc hẳn thân phận sẽ không đơn giản.
"Người của Thiên gia đâu?"
Đúng lúc này, rốt cuộc Thiên Nhạc không nhịn được mở miệng.
Trương Nhất Triết cau mày nhìn về phía chỗ ngồi còn chưa có người tiến vào. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận