Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 3: Có vi sư, xem ai dám ép được ngươi!

Chương 3: Có vi sư, xem ai dám ép được ngươi!Chương 3: Có vi sư, xem ai dám ép được ngươi!
Thẩm An Tại lấy ra một viên Trú Nhan đan, nuốt vào. Dưới sự lưu chuyển của dược lực, nếp nhăn trên khoé mắt tan đi không ít với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Mặc dù thoạt nhìn vẫn là trung niên, nhưng lại nhiều hơn vài phần tiên phong đạo cốt.
Tiêu hao của thẻ truyền thừa vừa rồi cũng theo đó mà quét sạch, hắn chậm rãi xoay người, mặt đầy tươi cười nhìn Mộ Dung Thiên đang quỳ trên mặt đất.
Hắn đã từng là đồ đệ phế vật, hiện tại lại là bánh thơm ngon.
Cho dù mình vẫn không thể đột phá, nhưng nếu có thể xoát ngàn vạn thẻ kỹ năng trung tam cảnh, thậm chí là thượng tam cảnh từ trên người đồ đệ, vậy cũng không khác gì vô địch rồi nhỉ?
Cùng lắm thì mình trở thành đại sư thẻ, cái gì mà Vương bá chí tôn, để cho đồ đệ đi làm là được.
"Đồ nhi đứng lên đi."
Hắn tiến lên hai bước, đỡ thiếu niên sắc mặt kích động quỳ trên mặt đất dậy.
Có một chiêu kiếm pháp này, nếu trong mấy ngày này cảnh giới có thể tăng lên, một năm sau, ai thắng ai bại còn chưa biết!
Thẩm An Tại lấy ra một bình đan dược đặt vào tay hắn, nói ra lời cảm động.
"Đồ nhi, nơi này có mười viên Đoán Thể đan, ngươi dùng để Đoán Thể, tranh thủ sớm ngày phá cảnh."
"Đa tạ sư phụ!"
Mộ Dung Thiên nhận lấy đan dược, hai mắt kích động đỏ bừng nhìn sư phụ dường như trẻ hơn rất nhiều ở trước mặt.
Mặc dù trong nhà hắn đan dược không thiếu, nhưng kiếm pháp kia trước giờ chưa từng gặp qua!
Sau hai năm lên núi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hi vọng.
[Độ sùng bái của Mộ Dung Thiên +30]
Thẩm An Tại khẽ vuốt cằm, đang chuẩn bị mở miệng nói vài câu cổ vũ xoát tiếp độ sùng bái thì trên đường núi bỗng nhiên vang lên một trận chửi mắng.
"Mộ Dung Thiên, ngươi cút ra đây cho tal"
"Mẹ kiếp, hôm nay ngươi to gan lắm rồi, dám không đi dọn phân yêu nữa, làm hại lão tử bị chấp sự mắng thảm!"
Mộ Dung Thiên nhíu mày, trong lòng thâm nghĩ không ổn, người chửi mắng là Trương Sơn thuộc Tạp Dịch khu.
Lần này phiền toái rồi, Trương Sơn là Đoán Thể hậu kỳ, ỷ có biểu ca trong Chấp Pháp đường, thường ngày diễu võ dương oai trong Tạp Dịch khu, thường xuyên nhận một đống công việc sau đó để cho đệ tử Tạp Dịch khu khác làm, hắn chỉ việc nhận thù lao.
Mình dự định hôm nay rời khỏi Linh Phù sơn nên đã quên mất chuyện này, không nghĩ tới bây giờ bị người tìm tới cửa.
Thẩm An Tại nhíu mày, thế này là sao?
Thân là đệ tử thân truyền của Phong chủ, không phải người Tạp Dịch khu thì dọn phân yêu gì?
Rất nhanh, hắn đã suy nghĩ rõ ràng đầu đuôi.
Không cần nghi ngờ, do địa vị của Thanh Vân phong ở Linh Phù sơn quá thấp nên Mộ Dung Thiên cũng bị người †a xem thường, thậm chí còn bị xem là người Tạp Dịch khu.
Trước giờ hắn cũng không có tâm tư phản ứng lại Mộ Dung Thiên, cho nên cũng không biết chuyện này.
Nhìn thấy Thẩm An Tại nhíu mày, Mộ Dung Thiên còn tưởng mình quên làm việc khiến hắn không thích, vội vàng mở miệng: "Sư phụ chớ trách, đệ tử đi ngay!"
"Đứng lại!"
Ngay lúc hắn quay người, một tiếng quát nghiêm nghị vang lên.
Mộ Dung Thiên có chút thấp thỏm, cúi đầu không nói. "Hai năm qua ta không quản ngươi vì muốn ngươi rèn luyện tâm tính, hiện tại đã đủ rồi, ngươi chỉ cần tu luyện thật tốt!"
[Độ sùng bái +10]
Mộ Dung Thiên kinh ngạc, trong mắt tràn đầy cảm động.
Thì ra là hai năm qua sư phụ muốn mình rèn luyện bản thân!
"Thế nhưng... bên phía Trương sư huynh không dễ xử trí." Hắn có chút do dự nói ra.
"Có vi sư ở đây, xem ai dám ép ngươi?" Thẩm An Tại lạnh giọng mở miệng.
Vừa dứt lời, phụ cận liên truyên đến một tiếng cười nhạo.
Nơi sơn môn, một nam nhân mắt to híp mắt bước tới, mắt lộ vẻ trào phúng.
"Thẩm An Tại, cho ngươi cái thân phận phong chủ, ngươi thật coi mình có chút cân lượng?"
"Mau bảo hắn đi bới phân cho ta, nếu chấp sự trách tội, ta sẽ cho các ngươi đẹp mắt!"
"Lớn mật!"
Mộ Dung Thiên thấy Trương Sơn gọi thẳng tên sư phụ, mặt không khỏi lộ vẻ tức giận.
Sắc mặt Thẩm An Tại cũng trầm xuống, lạnh lùng nhìn chăm chú phía trước.
"Ngươi vừa mới gọi ta?”
Trương Sơn cau mày: "Ngươi không có tai sao, lão tử..."
Bịch!
Một tiếng vang nặng nề truyền ra.
Hắn còn chưa nói hết, trước mắt liền loé một cái, cả người bay ngược ra sau ngã xuống đất, ngực như gặp phải trọng kích, đau nhức kịch liệt đánh tới.
Mộ Dung Thiên ngơ ngác nhìn Thẩm An Tại nhẹ nhàng như mây gió, thản nhiên thu tay về, không kịp phản ứng.
Sư phụ mình... không phải Đoán Thể cảnh hậu kỳ sao?
"Thẩm An Tại, ngươi dám đánh ta?"
Trương Sơn ôm ngực chật vật đứng dậy, mắt đầy vẻ không dám tin: "Biểu ca ta là Vương Hổ của Chấp Pháp đường, ngươi muốn chết à?"
"Chẳng cần biết ngươi là ai, dám lên Thanh Vân phong giương oai, đừng trách bổn tọa không khách khít"
Thẩm An Tại hừ lạnh một tiếng, nhân lúc năm phút đồng hồ còn chưa qua, lại lân nữa dùng Phất Vân chưởng, linh khí hóa thành đám mây hình chưởng ấn gào thét vỗ vào ngực Trương Sơn.
"Linh khí ngoại phóng!"
Đang bay ngược, đồng tử Trương Sơn đột nhiên co rụt lại, lân này hắn đã thấy rõ ràng.
Mắt hắn đầy kinh hãi, nặng nề ngã xuống đất.
Có thể phóng xuất linh khí, ít nhất cũng là võ giả Khí Hải cảnh!
Không ngờ Thẩm An Tại lại đột phá đến Khí Hải cảnh, không thể nào!
"Cút về nói cho cấp trên của ngươi biết, Mộ Dung Thiên chính là đệ tử thân truyền của bản tọa, há có thể để các ngươi gọi tới quát lui?"
"Lại có lần sau, đừng trách bổn tọa phế tay chân ngươi!"
Hắn nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt xanh mét, không nghĩ tới Phong chủ Thanh Vân phong luôn luôn yếu đuối hôm nay lại dám tự xưng bản tọa, còn cứng rắn như vậy!
"Thẩm An Tại..."
"Gì?" Thẩm An Tại híp mắt lại.
Trương Sơn hoảng hốt, vội vàng đổi giọng, cắn răng nói: "Thẩm trưởng lão, chẳng lẽ ngươi đã quên quy định của tông môn sao, năm ngoái Mộ Dung Thiên lót đáy trong thi đấu môn phái, nếu không phải nể mặt ngươi thì hắn đã sớm bị trục xuất khỏi tông môn rồi!" "Hiện tại hắn không có tư cách ở lại Linh Phù sơn, cũng không phải đệ tử thân truyên của ngươi, chuyện ta bảo hắn làm đệ tử Tạp Dịch khu chính là cho hắn cơ hội. Nếu các ngươi đã không cảm kích, ta sẽ bẩm báo việc này cho Chấp Pháp đường!"
Nói xong, Thẩm An Tại cuống quít chạy xuống chân núi, sắc mặt âm trầm khó coi.
Hai năm qua hắn một mực an bài việc của mình cho Mộ Dung Thiên, lúc đầu người kia vẫn không nói gì, Thẩm An Tại cũng không phản đối.
Dần dà, hắn đã có thói quen thường ngày gọi tới quát lui Mộ Dung Thiên, không nghĩ tới hôm nay lại bị đánh!
Hừ, chỉ là Phong chủ phế vật và đồ đệ phế vật mà thôi, không động được Phong chủ, hắn còn không động được đồ đệ?
Chỉ cần để lộ chuyện Mộ Dung Thiên xếp cuối bảng, hắn còn không phải nhanh chóng đóng gói cút đi?
Nhìn đối phương rời đi, Thẩm An Tại nhíu mày.
Thi đấu môn phái có thể bị trục xuất khỏi tông môn?
Sao hắn không biết chuyện này?
[Ký chủ, Tịch Tà kiếm pháp đã được chuẩn bị thỏa đáng. ]
"Cút!”
Thẩm An Tại nhịn không được phì một câu, chau mày.
Vất vả lắm mới giữ được đồ đệ lại, nếu bị trục xuất khỏi tông môn, vậy hắn đi đâu mà đổi ban thưởng đây?
"Sư phụ, xin lỗi..."
Mộ Dung Thiên cúi đầu, vẻ mặt làm sai chuyện.
Hắn cảm thấy chuyện thi đấu năm ngoái đã khiến sư phụ mất mặt.
"Xin cái lỗi gì, có vi sư rồi, Thiên Vương lão tử đến cũng đừng hòng đuổi ngươi đi!"
Thẩm An Tại thề non hẹn biển, mặt mũi tràn đầy vẻ khẳng định.
Nói đùa sao, đồ đệ mà đi, trước không nói đến có thể giữ được củ cải hay không, hắn biết cày thẻ kỹ năng làm sao?
"Sư phụ..."
Mộ Dung Thiên nhìn người trước mặt, hốc mắt phiếm hồng, trong lòng rất là cảm động.
[Độ sùng bái +10]
[Độ sùng bái +20]...
Bạn cần đăng nhập để bình luận