Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 192: Thể chất của Mộ Dung Thiên đã biến hóa

Chương 192: Thể chất của Mộ Dung Thiên đã biến hóaChương 192: Thể chất của Mộ Dung Thiên đã biến hóa
Đôi mi thanh tú của Tiêu Cảnh Tuyết nhíu chặt, lật ra trang thứ nhất của quyển sách này.
Trên đó là ghi chú sư phụ nhà mình để lại, đây là một bộ công pháp có liên quan tới độc đạo.
"Độc..."
Ánh mắt của nàng lóe lên, nếu nói nàng sống lâu như vậy, làm bạn với thứ gì nhiều nhất, thì không phải phụ thân mẫu thân, cũng không phải y đạo.
Mà là độc trong cơ thể nàng.
Độc Thực Cốt khiến nàng chịu đủ tra tấn nhiều năm, lúc ở Dược Vương cốc, nàng cũng dốc lòng nghiên cứu qua độc đạo một khoảng thời gian, muốn lấy độc trị độc, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thành công.
Nàng lật ra Vạn Độc tâm kinh, nhíu mày quan sát.
Sau khi xem xong cả quyển sách này, thân sắc nàng trở nên ngưng trọng dị thường.
Vạn Độc thánh thể...
Cho đến tận bây giờ, nàng thân là Thanh Thủy quận chúa, kiến thức không bác đại, nhưng cũng không tính là ánh mắt thiển cận.
Nhưng nàng còn chưa nghe nói qua tồn tại một công pháp có thể biến đổi thể chất của con người.
Nếu Vạn Độc Thánh Thể này thành công, tương lai vạn độc bất xâm, có thể hấp thu ngàn vạn độc tố để tu luyện, giết người trong vô hình.
Nhưng mà suy nghĩ một chút, đây là phát hiện trong thư phòng sư phụ nhà mình, vậy thì lại trở nên hợp lý hơn rất nhiều.
Bàn tay Tiêu Cảnh Tuyết không khỏi vuốt lên gò má mềm mại, có chút do dự.
Trong tâm kinh có nói, trước khi độc công đại thành, vẫn luôn cần phải liên tục hấp thu các loại độc tố để tu luyện, nếu không muốn chết, còn cần phải có thời kì tạm thời lắng lại độc tố ở bên ngoài thân thể, mà không phải là cốt tủy trong phế phủ.
Khiến cho bề ngoài người tu luyện công pháp này trở nên xấu xí vô cùng.
Mà mỗi năm đều sẽ có một tháng, khó có thể khống chế độc tố trong cơ thể, độc tràn ra có thể sẽ thương tổn tới người vô tội, mà vào đêm trăng tròn, càng là độc tố bộc phát, suy yếu vô cùng.
"Sư phụ nếu không dạy công pháp này cho ta, hẳn là không hy vọng ta tu luyện..."
Nàng mặc dù có chút động tâm, nhưng vẫn thở dài tạm thời để quyển sách xuống.
Chưa được sư phụ cho phép thì nàng không thể tự tiện tu luyện.
"Tiểu sư muội, còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Cửa gỗ mở ra, Mộ Dung Thiên đi vào.
"Ừm, sư đệ đã đổi qua lần thuốc cuối cùng, qua ít ngày nữa chính là thời điểm quan trọng nhất, ta muốn tranh thủ, xem sách nhiều hơn."
Tiêu Cảnh Tuyết nói xong, bỗng nhiên ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên áo đen ngoài cửa.
"Sư huynh, thương thế của huynh..."
Sau trận chiến ở Phục Linh thành, Mộ Dung Thiên bị thương rất nặng, không tĩnh dưỡng một tháng thì khó có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Nhưng bây giờ hắn đứng ở cửa, trong cơ thể khí tức hùng hậu ngân nga, ánh mắt có thần, nhìn qua đâu còn nửa điểm hư nhược?
Chẳng lẽ là lúc trước khi sư phụ sắp đi đã cho hắn đan dược trân quý gì đó?
"Ta cũng không biết thế nào, hôm nay mơ mơ màng màng ngủ một ngày, sau đó buổi tối tỉnh lại liền phát hiện thương thế đã khôi phục toàn bộ, hơn nữa tu vi còn mơ hồ có xu thế tiến thêm một bước."
Mộ Dung Thiên vò đầu có chút nghi hoặc nhìn về phía thiếu nữ: "Không hiểu nên ta tới tìm ngươi để xem chuyện gì đã xảy ra."
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn ngồi xuống bên bàn, sau đó căn cứ vào thủ đoạn bắt mạch của sư phụ, thay hắn điều tra tình hình trong cơ thể.
Điều tra này khiến lông mày nàng càng nhíu chặt.
Trong cơ thể Mộ Dung Thiên, huyết khí hùng hậu kỳ cục, mơ hồ lại hiển lộ ra một loại uy áp làm người ta sợ hãi, nhất là lúc huyết dịch lưu động, giống như phát ra âm thanh đặc thù nào đó.
Âm thanh kia dường như là... rồng gầm?
Tiếp tục dò xét, vẻ mặt Tiêu Cảnh Tuyết cả kinh, không dám tin tưởng ngẩng đầu.
"Sư huynh, kinh mạch của ngươi..."
Nếu nói kinh mạch lúc ban đầu của Mộ Dung Thiên chất đầy tạp vật, khó có thể thông hành, vậy sau khi Thẩm An Tại cho hắn Tẩy Tủy đan, chính là thanh trừ tạp vật kia, nhưng hoàn toàn vân chỉ là một con hẻm nhỏ mà thôi.
Nhưng hôm nay... kinh mạch của hắn rộng lớn quả thực như là đã phát sinh biến hóa về chất, giống như đường phố rộng lớn nhất của Phục Linh thành!
Nói ngắn gọn, thiên phú của hắn đã phát sinh biến hóa thấu đầu rõ đuôi, trở thành một thiên tài chân chính!
"Ta nghĩ... việc này hẳn là có liên quan tới thuốc tắm mà sư phụ đã cho ta tắm mấy ngày trước."
Mộ Dung Thiên trầm giọng mở miệng, đáy mắt có chút hưng phấn.
Thời gian nửa năm trước, sư phụ thường cách một đoạn thời gian sẽ để hắn đi tắm thuốc.
Nước thuốc kia đỏ bừng y như máu, hơn nữa nóng hổi.
Nằm trong đó giống như nằm trong dung nham, thống khổ vạn phần nhưng hắn đều có thể chịu đựng được.
"Thì ra là thế."
Tiêu Cảnh Tuyết giật mình gật đầu, vẻ kinh ngạc trong mắt không giảm.
Biến một người thiên phú kỳ kém thành rồng phượng trong loài người, loại chuyện này, có lẽ chỉ có sư phụ nhà mình mới có thể làm được.
"Sư huynh, hay là ngươi cắt bàn tay của mình ra thử, xem hiện tại thân thể của mình như thế nào."
Sau khi suy tư, Tiêu Cảnh Tuyết mở miệng.
Mộ Dung Thiên không do dự, tụ khí thành kiếm, cắt ngang bàn tay.
Máu tươi chảy ra.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của hai người, vết thương kia lấy tốc độ tương đối chậm chạp, chậm rãi khép lại như lúc ban đầu, tuy rằng chậm, nhưng quá trình này cũng tuyệt không vượt qua nửa khắc đồng hồi!
Nhìn thấy kết quả này, Tiêu Cảnh Tuyết chậm rãi gật đầu.
"Ta nghĩ, sư phụ đã cải thiện hoàn toàn thể chất của sư huynh, cụ thể như thế nào, còn phải đợi sư phụ trở về mới có thể biết được."
"Sau khi cải thiện thể chất, tư chất của sư huynh cũng đạt được tính chất phi thường, hơn nữa tốc độ khôi phục thân thể cũng vượt xa người thường."
Nghe sư muội nói, Mộ Dung Thiên vui mừng quá đỗi.
"Thế chẳng phải đại biểu cho ta tùy tiện tìm Lăng sư tỷ luyện kiếm thế nào cũng không thấy mệt à?"
Nói xong, hắn vội vàng đứng dậy.
Từ sau trận chiến ở Phục Linh thành, hắn cảm nhận sâu sắc thực lực của mình quá nhỏ yếu, không đủ cường đại để có thể bảo hộ sư đệ sư muội.
Hắn cần phải trở nên mạnh hơn.
"Sư huynh, đã trễ thế này, Lăng sư tỷ hẳn đã nghỉ ngơi."
Tiêu Cảnh Tuyết mở miệng hô.
"Không sao, một mình ta cũng có thể luyện kiếm." Mộ Dung Thiên đứng ở cửa, mỉm cười với thiếu nữ trong thư phòng.
"Sư muội, ngươi nhất định có thể làm được. Sư phụ và ta và Thiên Nhạc, chúng ta đều tin tưởng ngươi!"
Nói xong, hắn đóng cửa lại, rời đi.
Để lại một mình thiếu nữ bên trong thư phòng.
Thiếu nữ nhìn phương hướng hắn rời đi, ánh mắt chớp lên, cuối cùng chậm rãi kiên định.
Đúng, mình nhất định có thể làm được!
Sau khi kiên định, nàng không do dự nữa, xoay người rời khỏi thư phòng, đi về phía đan phòng. ...
Thiên Tuyết tông, ngọn núi mà Tần Thiển Nguyệt đang ở.
Trên Diễn Võ trường, thiếu nữ nương theo ánh trăng không ngừng múa trường kiếm trong tay, nghiến răng nghiến lợi, vung lên chém xuống như muốn phát tiết tất cả phẫn nộ trong lòng mình.
Nàng không thể tiếp nhận chuyện một tên đã từng là phế vật dẫm lên đầu mình, hơn nữa còn dùng tư thế cứng rắn như vậy.
Nhưng cho dù nàng vung kiếm bao nhiêu lần, đều không thể chặt đứt cảnh tượng thiếu niên áo đen mang theo dòng kiếm sông ngược dòng phá không ngày đó.
Giống như từ một khắc kia, giữa hai người bọn họ đã định trước tồn tại khoảng cách không thể nào vượt qua kia.
Đã định trước là nàng vĩnh viễn không đuổi kịp.
Trong bóng tối, một ông lão nhìn nàng như vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, chậm rãi đi ra từ trong bóng tối.
Bởi vì hắn không ẩn núp, Tần Thiển Nguyệt rất dễ dàng phát hiện ra hắn, không khỏi nhướng mày.
Trưởng lão Dương Lực của Tề Vân Đạo Tông?
Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Dương Lực mỉm cười tiến lên, đánh giá Tần Thiển Nguyệt một phen, sau đó mở miệng đầy thâm ý.
"Tần gia đã bị diệt, chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi... muốn có sức mạnh để báo thù không?"
Thân thể Tân Thiển Nguyệt run lên, kiếm trong tay "keng"” một tiếng rơi trên mặt đất, ánh mắt run rẩy.
Tần gia... bị tiêu diệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận