Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 173: Dị biến trong thành

Chương 173: Dị biến trong thànhChương 173: Dị biến trong thành
"Sư muội, bên kia có câu đố đèn, chúng ta đi qua xem một chút!"
Một nhóm thiếu nam thiếu nữ cùng đi, Mộ Dung Thiên giống như một đứa trẻ chưa từng thấy qua việc đời, hưng phấn lao vào trong đám người.
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn bộ dạng sư huynh nhà mình, không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Sư huynh, ngươi chậm một chút!"
Thiếu nữ nhẹ gọi, đi theo.
Lăng Phi Sương khẽ lắc đầu, cùng tiến lên.
"Vu sư huynh, ăn kẹo không, kẹo thông thượng hạng, ta vừa mua đói"
Bên cạnh, Tiểu Xuân đưa kẹo trong tay về phía trước.
"Tạ ơn sư muội."
Vu Chính Nguyên mỉm cười, nhận kẹo thông ăn.
Vừa ăn, hắn vừa lắc đầu.
"Sư muội, kẹo quá dính, không bằng là sư phụ ta làm."
"Trịnh trưởng lão còn biết làm kẹo?" Tiểu Xuân kinh ngạc.
"Đương nhiên rồi!"
Vu Chính Nguyên hết sức kiêu ngạo mà mở miệng, 'Sư phụ ta biết rất nhiều thứ, làm kẹo thông còn cực kỳ ngon, có cơ hội ta sẽ lén đưa cho ngươi thử!"
"Sư huynh phải giữ lời, ta còn chưa được ăn kẹo thông của Trịnh trưởng lão."
Tiểu Xuân cũng có chút chờ mong, mặt mày cong cong cười nói.
"Được!"
Hai người nhìn nhau cười, sau đó đuổi kịp bộ pháp của mấy người Mộ Dung Thiên, qua bên kia chơi đố đèn.
Một bên khác, Thẩm An Tại đứng ở cửa hàng, nhìn người đến người đi trên đường phố, trong lòng không khỏi cảm khái.
Kiếp trước, năm mới có vẻ cũng đã náo nhiệt như vậy.
Đang lúc hắn suy nghĩ, lệnh bài phong chủ bên hông bỗng nhiên dồn dập lấp lóe ba lần.
"Lệnh bài rung ba lần, chưởng môn gọi, chẳng lẽ đã phát sinh đại sự gì rồi?"
Hắn nhướng mày, một bước phóng ra biến mất không thấy gì nữa.
"Lão Trịnh, đừng bận rộn, nhanh chóng trở về núi!"
"Đã biết!"
Trong cửa hàng đường, Trịnh Tam Sơn cũng phát hiện lệnh bài bên hông có dị động, thu kẹo thông vừa làm xong vào trong ngực, sắc mặt ngưng trọng theo Thẩm An Tại bay về phía Linh Phù sơn.
Trong lễ hội đèn lồng, Lăng Phi Sương thân là phong chủ Thanh Loan phong cũng nhíu mày phát hiện, nhưng nàng không chọn quấy rây đám người Mộ Dung Thiên đang chơi đùa vui vẻ, mà lấy cớ mình còn có việc, rời đi trước.
Không bao lâu, trong đại điện Linh Phù ở chủ phong.
Phong chủ tê tụ, còn lại rất nhiều Tiểu Phong cũng đều ở đây.
Huyền Ngọc Tử ngồi ngay ngắn tại chỗ, sắc mặt nghiêm túc.
"Chư vị phong chủ trưởng lão, hoàng thất bên kia đưa tin khẩn cấp, đại quân Bình Thiên triều tập kích Lang uyên ngay giữa đêm, mặt khác, tại ba thành Thanh Tuyết, Bạch Ly, Xích Phong đều có người của Ma giáo bạo động, tử thương nặng nề, lại xuất hiện tung tích Đại Tế T¡ của Ma giáo, cho nên làm phiền các vị Phong chủ, lập tức theo ta đi tới ba thành, tiêu diệt Ma giáo!" "Vâng!"
Mọi người chắp tay, sắc mặt ngưng trọng.
Không ngờ Ma giáo lại nhân lúc cuối năm ra tay, đúng là đáng trách.
Ba thành kia cách Linh Phù sơn hơi xa, cũng không biết thương vong lúc này như thế nào.
Đại Tế Tỉ Ma giáo cũng xuất hiện, thế thì quân chủ lực của Ma giáo hẳn đều ở gần đây, nếu đến trễ có lẽ chúng đã rời đi kịp thời.
Lần sau muốn tìm được, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.
Về phần trên Linh Phù sơn, có Thái Thượng trưởng lão và Linh Phù đại trận, cũng sẽ không phát sinh điều gì ngoài ý muốn.
"Lập tức lên đường!"
Theo tiếng ra lệnh của Huyền Ngọc Tử, mọi người ngự phong bay về phía xa, dần dần rời đi. ....
Bên trong Phục Linh thành, Mộ Dung Thiên ôm một bao đồ vật lớn, mừng rỡ nhìn sư muội nhà mình.
"Tiểu sư muội, không nghĩ tới ngươi lợi hại như vậy. Câu nào ngươi cũng đoán chính xác!"
Tiêu Cảnh Tuyết dịu dàng cười: "Vu sư huynh và Tiểu Xuân sư tỷ cũng rất lợi hại, đoán đúng rất nhiều."
Ánh mắt Vu Chính Nguyên và Tiểu Xuân đồng thời rơi vào trên người Mộ Dung Thiên.
Người sau xấu hổ cười một tiếng, không nói gì cả.
Dù sao hắn cũng không đoán đúng một chút nào.
"Bên kia có diễn xiếc, chúng ta đi qua xem một chút!"
Mộ Dung Thiên kéo cổ nhìn ra xa, sau đó lại dẫn mọi người chạy về đường phố phía trước.
Mà ngay lúc này, Thiên Nhạc bị Tiêu Cảnh Tuyết nắm tay lại bỗng nhiên dừng bước, hắn chau mày, nghiêng tai lắng nghe gì đó.
Thấy thần sắc của hắn khác thường, Tiêu Cảnh Tuyết không khỏi xoay người khẽ giọng hỏi.
"Sao vậy tiểu sư đệ, không thoải mái sao?"
Thiên Nhạc không trả lời nàng, mà cau mày, không ngừng tìm kiếm thứ gì đó từ trong huyên náo ồn ào bốn phía truyền đến.
Cho tới tận khi... hắn biết rõ, ở phía xa lại vang lên tiếng kêu thảm thiết đến mức khó ai biết kia.
Hắn hơi biến sắc, nhanh chóng viết ba chữ vào tay Tiêu Cảnh Tuyết.
"Có người chết?"
Tiêu Cảnh Tuyết lặp lại lần nữa rồi sửng sốt, thoáng cái không kịp phản ứng.
Nghe được tin tức này, Mộ Dung Thiên và Vu Chính Nguyên cũng kinh ngạc, Tiểu Xuân càng có chút không vui nhìn chằm chằm Thiên Nhạc.
"Đang vui vẻ, làm sao lại có người chết? Thiên Nhạc sư đệ, mọi người dẫn ngươi ra ngoài chơi, ngươi đừng có nói linh tinh!"
Mộ Dung Thiên và Vu Chính Nguyên vẫn cẩn thận lắng nghe một hồi, nhưng ngoại trừ tiếng pháo hoa cùng tiếng cười vui vẻ ồn ào bốn phía thì cũng không nghe thấy gì cả.
Bọn họ khẽ lắc đầu, không lựa chọn tin tưởng.
"Rời đi, mau."
Thiên Nhạc lại một lần nữa viết lên tay Tiêu Cảnh Tuyết.
Thiếu nữ nhíu mày, do dự, cùng mấy người kia hai mặt nhìn nhau.
Thấy bọn họ không phản ứng, Thiên Nhạc bỗng nhiên như mèo con xù lông, rít lên "a", nắm lấy tay Tiêu Cảnh Tuyết liên chạy về phía trước.
"Này, tiểu sư đệ, ngươi chậm một chút!"
Ba người Vu Chính Nguyên liếc nhau, rồi đuổi theo. Thiên Nhạc mặc dù là người mù, nhưng cực kỳ quen thuộc đối với Phục Linh thành, hơn nữa, qua nửa năm rèn luyện như vậy, thính lực của hắn mạnh mẽ hơn nhiều so với trước kia, có thể nghe rõ ràng quỹ tích lưu động của tiếng gió trong biển người.
Mang theo Tiêu Cảnh Tuyết đi xuyên qua đám người, không đụng phải bất cứ ai.
Nhưng mà chạy mới không được bao lâu, pháo hoa còn chưa triệt để nở rộ trên bầu trời đêm lại đột nhiên biến mất.
Ánh mắt Vu Chính Nguyên co rụt lại, cảm nhận được một tia ba động của trận pháp, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Màn sáng có màu sắc giống như màn đêm đang dâng lên, tiếp tục bao phủ toàn bộ Phục Linh thành vào bên trong.
Cùng lúc đó, đường phố xa xa bỗng nhiên ầm ï lên, đám người chạy trốn tứ tán, thân sắc hoảng sợ.
Mấy người liếc nhau, sắc mặt ngưng trọng.
"Đi qua xem thử!" Vu Chính Nguyên lao ra đầu tiên.
Mộ Dung Thiên cũng trực tiếp nâng Thiên Nhạc lên, mấy người đẩy đám người ra lao về phía ngọn nguồn ồn ào kia.
Cách đó không xa, đầu ngõ vắng vẻ bóng người, chỉ có một lão nhân đang ngồi xổm nơi đó.
Nhìn kỹ lại, con ngươi đám người Vu Chính Nguyên chợt co rụt lại.
Lão nhân kia miệng đầy máu, trước người nằm một đứa bé năm sáu tuổi bị mổ bụng thủng bụng, dường như là tôn tử của lão nhân.
"Hống!"
Lão nhân đột nhiên quay đầu, hai mắt đen nhánh giương nanh múa vuốt lao đến phía bọn họ.
"Thế này là sao?"
Vu Chính Nguyên cả kinh, vung tay áo đẩy lùi ông lão.
Nhưng mà sau khi lảo đảo lùi lại, lão nhân một lần nữa há miệng ra, gào thét vọt tới.
Không chỉ lão đầu, bên cạnh còn có người đi đường khác cũng bỗng nhiên hai mắt đen kịt, giống như mất đi lý trí, điên cuồng phát động công kích về phía những người xung quanh.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết ngưng lại, chăm chú nhìn vào con côn trùng màu đen đang hút máu trên cổ lão nhân, găn giọng lên tiếng.
"Là ấu trùng Thiên Mục trùng, bọn họ đã bị Thiên Mục trùng khống chất"
Trong lòng mấy người bọn họ cả kinh.
Tại sao nơi này lại bỗng nhiên xuất hiện Thiên Mục trùng!?
Hơn nữa...
Vu Chính Nguyên nhìn nước sông màu đen đang chảy ở cách đó không xa, bên trong đang không ngừng có côn trùng bò lên bờ.
Vẻ mặt hắn ngưng trọng.
Sao có thể có nhiều Thiên Mục trùng như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận