Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 380: Kiếm tiên khắp nơi tê tựu

Chương 380: Kiếm tiên khắp nơi tê tựuChương 380: Kiếm tiên khắp nơi tê tựu
Nhìn thấy Đông Phương Thanh Mộc một mình không thể chịu nổi uy áp của hai đại Kiếm tiên, hán tử da ngăm đen phía sau Trình Cự xoay người đi tới phía dưới cự kiếm.
Hắn chân đạp linh nguyên cuồng phong, hai tay bày ra Bá Vương Cử Đỉnh Thức nâng lên trên.
"Uống!"
Hét lớn một tiếng, thanh cự kiếm bị áp lực đè xuống không ngừng bị hắn nâng lên.
Hai người trẻ tuổi một trên một dưới, mặt nghẹn đỏ lên khống chế phi kiếm không bị hai luông kiếm áp cường đại kia đè ép xuống.
Trên phi thuyên màu vàng, Đoan Mộc Khung sờ cái cằm, híp mắt chứng kiến một màn này.
"Chậc chậc chậc, hai người kia vừa gặp mặt liền tranh cãi không ngừng. Nhiều năm như vậy, cũng không phân thắng bại."
Bên cạnh, Nhạn Thu cười vuốt râu: 'Kiếm tu mà, đấu hay chút thì cũng bình thường thôi."
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua đồ đệ của hai người, hơi kinh ngạc mở miệng.
"Không ngờ Đông Phương Thanh Mộc và Bàn Thạch lại có thể chống đỡ được kiếm áp như thế, xem ra đúng là không đơn giản rồi."
Hắn hơi quay đầu lại,'Giang Lai, nếu như ngươi đối đầu với một người tùy ý của bọn họ, phần thắng bao nhiêu."
Cố Giang Lai hơi trâm ngâm, sau đó mở miệng: "Bốn sáu, ta bốn bọn họ sáu."
"Ha ha ha, xem ra tiểu tử nhà ngươi vẫn rất có lòng tin."
Đoan Mộc khung cười ha ha.
Đúng như hắn nói, dám nói đấu bốn sáu với người thừa kế kiếm đạo mạnh nhất đương thời, cái này không phải tự tin thì là cái gì?
"Tiểu mập mạp, ngươi thì sao?"
Nhạn Thu nhìn về phía thanh niên béo đang ngồi phía sau mái vòm gỗ.
Người sau cười thật thà: 'Chuyện này, ngài phải xem hắn có cho ta đồ tốt hay không."
Nhạn Thu sững sờ, sau đó cười to không thôi.
Đứa cháu của Đoan Mộc Khung này, cái gì cũng tốt, chỉ là cùng đức hạnh, tham tài chặt chẽ như gia gia hắn, ngay cả lông dê của gia gia hắn cũng ngày nào cũng muốn nhổ.
Leng keng... Leng keng... I
Trong lúc bọn họ nói chuyện phiếm, uy áp bên kia càng hơn.
Ngàn vạn trường kiếm gió thổi tới, hư không bị khí tức sắc bén kia mơ hồ vạch ra một vệt màu đen dài.
Đối mặt với một kiếm càng mạnh mẽ này, trong mắt Trình Cự hừng hực chiến ý.
"Đến đây đi!"
Hắn hét lớn một tiếng, mãnh liệt rút thanh khoan kiếm phía sau ra.
Uỳnh uỳnh!
Sau tiếng nổ, lưỡi kiếm giống như núi cao sụp đổ vang lên.
Trong thoáng chốc, thiên địa phân hóa lưỡng cực, một bên là cuồng phong nổi lên bốn phía, một bên là đại kiếm ngút trời, phảng phất như có xu thế áp núi.
Hai cỗ kiếm áp cường đại khiến cho sắc mặt không ít người trong thành đều trắng bệch, tim đập loạn xạ.
Khó có thể tưởng tượng, hai kiếm này giao nhau, sẽ ảnh hướng đến bao nhiêu người!
Ngay khi tim đập không ngừng, một lão giả đột nhiên xuất hiện.
Hai tay hắn đẩy ra ngoài, khí tức nóng rực toả ra, kim quang phảng phất mặt trời chói chang bay lên không.
Khí tức hai bên im bặt, cuồng phong lưu tán, cự kiếm dừng lại. Hắn một tay đỡ lấy ngàn vạn lưu phong, một tay chống đỡ trọng kiếm ngàn vạn sức nặng.
"Hai người các ngươi yên lặng một chút cho ta, nhiều vãn bối như vậy ở đây, cũng không cảm thấy xấu hổ?"
Trương Cửu Dương liếc mắt nhìn hai người, không vui mở miệng.
"Hừ, không có ý tứ, không có ý nghĩa."
Nhìn thấy hắn tới, Trình Cự mới khoát tay áo, thu hồi trọng kiếm.
"Hừ."
Lão đạo sĩ Độc Cô Thắng Thiên kia cũng phất tay áo hừ lạnh, tán đi kiếm ý.
Đông Phương Thanh Mộc nhìn thấy hai người cuối cùng đã dừng tay, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiến lên chắp tay.
"Ui, hóa ra là Hám Sơn Kiếm tiên, ngưỡng mộ đã lâu, tiện thể dựng một thanh phi kiếm lên mà thôi. Vãn bối thật vinh hạnh."
"Lão Ngưu lỗ mũi trâu, vẫn là tên tiểu Ngưu ngươi hiểu chút lễ phép, ha ha ha."
Trình Cự xuyên qua Đông Phương Thanh Mộc, cười nói ra.
Nhưng mà Độc Cô Thắng Thiên đứng ở mũi kiếm, nhắm mắt không nói gì, giống như chẳng muốn để ý đến tên mọi rợ này.
Cùng lúc đó, hán tử ngăm đen dưới kiếm cũng lật người lên, chắp tay về phía Đông Phương Thanh Mộc.
"Tiểu Ngưu, làm quen một chút đi, đây là đồ đệ Bàn Thạch của bản tọa, hắn đã sớm muốn đánh với ngươi một trận đấy."
Trình Cự hết sức thành thục khoác vai Đông Phương Thanh Mộc, cười ha ha.
"Tại hạ Bàn Thạch." Hán tử da ngăm đen khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy chiến ý.
"Đông Phương Thanh Mộc."
Người trước cũng lễ phép đáp lại, nhưng trong lòng lại không khỏi chửi bậy.
Không hổ là thầy trò hai người, rất thích đánh nhau, tiểu nhân vật mà cũng nhiệt tình như vậy.
Không giống như mình, nếu không phải sư phụ mạnh mẽ lôi mình tới tham gia tỉ võ bốn vực này, hắn cũng lười tới.
Khí vận, Đại Đạo gì chứ, hắn vốn không thèm để ý.
Hắn muốn thả bò trên núi, nghe thổi gió.
"Chậc chậc chậc, xem ra không có trò hay để xem rồi."
Trên phi chu màu vàng, Đoan Mộc Khung lộ vẻ tiếc nuối.
"Có thể áp chế được hai người này, ngoại trừ Long Điểm Thương, cũng chỉ có Trương Cửu Dương."
Nhạn Thu lắc đầu mở miệng, chợt nhớ ra cái gì đó, nhíu mày.
Đoan Mộc khung cũng nhất thời ngây người, nhìn người trên cự kiếm, cũng không nói gì nữa.
Nếu như những chuyện ngày ấy không xảy ra thì nhóm Kiếm tiên năm xưa, hôm nay không nên chỉ có ba người này.
"Đoan Mộc huynh, ngươi xem, đó là ai?"
Bỗng nhiên, Nhạn Thu mở miệng, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại.
Phương xa giữa mấy tâng mây, gió nhẹ thổi qua, mấy bóng người ngự phong mà đi.
Cầm đầu là một trung niên áo trắng, thần sắc ôn hòa, hai bên tóc mai hoa râm.
Bên trái là một nữ tử thần sắc thanh lãnh, mặc dù tu vi khí tức chỉ là Địa Linh cảnh, nhưng lại làm cho người có cảm giác khó có thể nắm bắt.
Bên phải là hai thanh niên, một người mặc đồ đen cõng một thanh trường kiếm màu xanh, khuôn mặt kiên nghị, một người mặc cẩm bào màu vàng, đầu đội kim quan, nhìn qua khí khái cực kỳ quý giá.
Người tới không phải ai, chính là đám người Thanh Vân phong. "Là Thẩm phong chủ!"
Hai mắt của đám người Đoan Mộc Khung cùng Nhạn Thu đều sáng lên.
Tuy rằng ngày ấy chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng dáng người áo trắng tung cương phá vụ mà đến, sớm đã khiến bọn họ khắc sâu đáy lòng, khó quên được.
Phong thái như vậy, chỉ Kỳ Thánh Vân phong Thẩm An Tại.
"Chắc hẳn vị tiểu hữu áo đen bên cạnh hắn chính là đại đệ tử Thanh Vân phong, đứng hạng trên ba trăm trong Thiên Kiêu bảng, Vô Song Kiếm tiên, Mộ Dung Thiên."
"Chậc chậc, chỉ sợ tin tức đã qua rồi, hắn của ngày hôm nay, không chỉ là một Càn Khôn cảnh."
Đoan Mộc khung híp hai mắt, quan sát tỉ mỉ.
"Sư phụ, kiếm ý thật mạnh!"
Bên kia, Mộ Dung Thiên vẻ mặt hưng phấn mở miệng nói, đồng thời tứ phía tìm kiếm.
Cuối cùng ánh mắt của hắn nhìn về phía trên một thanh phi kiếm to lớn ở phía xa xa.
Hai người Đông Phương Thanh Mộc, Bàn Thạch đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn.
Ba đạo ánh mắt đan vào nhau, phảng phất tóe ra tia lửa vô hình, kiếm minh vang vọng.
Đương nhiên, chỉ có Mộ Dung Thiên và Bàn Thạch chợt có cảm giác, lòng sinh chiến ý.
Vẻ mặt Đông Phương Thanh Mộc đau khổ, thở dài không thôi.
"Ai, tên này từ đâu xuất hiện vậy. Một tên Ô Thiên Nghị và một cục mỡ Bàn Thạch đã đủ làm ta đau đầu rồi, bây giờ còn tới một tên nữa?”
Ba người Trương Cửu Dương, Độc Cô Thắng Thiên cũng đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía trung niên mặc áo trắng ngự phong mà đến.
Không có chút linh khí ba động, cũng không có chút đại đạo chỉ ý nào.
Nhưng quanh thân hắn có vô số gió mát đi theo, giống như tôn hắn làm chủ.
"Thủ đoạn ngự phong thật lợi hại!"
Ánh mắt ba người đồng thời ngưng tụ, lông mày dần dần nhíu lại.
Chuyện gì xảy ra, cường giả như thế, vậy mà mình lại không nhìn thấu tu vi của hắn?
Chẳng lẽ... từ lâu đã không thuộc Xung Hư cảnh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận