Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 367: Sư phụ ngươi vô địch thiên hạ...

Chương 367: Sư phụ ngươi vô địch thiên hạ...Chương 367: Sư phụ ngươi vô địch thiên hạ...
Nam Quyết vực, Thanh Vân phong.
"Sư phụ, sư phụ, đệ tử đột phá rồi!"
âm thanh vang dội từ đường núi truyền đến, có chút chói tai.
Đám người Huyền Vu quay đầu nhìn lại, một thanh niên mặc đồ đen chạy lên núi, sắc mặt hồng nhuận vẻ mặt vui mừng.
Ừ... Chủ yếu là ba chưởng ấn bên má trái của hắn rất đỏ.
Mộ Dung Thiên hưng phấn, cõng kiếm lên núi, lại thấy ở cửa trúc uyển có nhiều người, nhất thời sửng sốt.
"Sư muội, lão tam, các ngươi đều đã trở lại?"
"Sư huynh, ngươi đây là..." Tiêu Cảnh Tuyết với vẻ mặt kỳ quái chỉ vào dấu bàn tay trên mặt hắn.
Không hề nghi ngờ, sư huynh nhà mình lại đi Thanh Loan phong.
"Tiểu tử thúi, vân ưa thích âm ï như vậy à, ngày nào đó ta thật sự sẽ bịt miệng ngươi lại!"
Thẩm An Tại trừng mắt, đi lên lại là một cái bạt tai.
Tuy bị đánh thêm lần nữa nhưng Mộ Dung Thiên vẫn thành thói quen, nhếch miệng cười ngây ngô.
Huyền Vu cũng đánh giá thanh niên trước mắt này, mắt lộ vẻ hồ nghi.
Tu vi của người này cũng không cao lắm, còn chỉ là cảnh giới Càn Khôn, nhưng ở độ tuổi này mà nói thì cũng xem như thiên tài.
Nghe vừa rồi thanh niên gọi Thẩm An Tại cùng bọn Tiêu Cảnh Tuyết là đồng môn, hẳn là đại đệ tử Thanh Vân phong này.
Vị kia dương danh ở Linh cảnh, tuổi còn trẻ đã lĩnh ngộ đạo, được người nói là thiên tài kiếm tu Vô Song Kiếm Đạo gì đó.
Chẳng qua...
Huyền Vu nhíu mày, nhìn thanh niên vò đầu cười ngây ngô, có chút khó liên hệ hắn và hai chữ "Kiếm tiên" đó.
"Tiểu tử thúi, ăn thiên tài địa bảo như vậy nếu còn không đột phá, ngươi làm sư phụ ta mất mặt."
Thẩm An Tại mắng, nhưng trong mắt lại có chút vui mừng.
Hơn hai tháng, cuối cùng Mộ Dung Thiên cũng đột phá đến Càn Khôn trung kỳ.
"Lăng sư tỷ hôm nay ra tay hơi nặng, có phải sư huynh nói sai gì rôi không, làm sư tỷ không vui sao?"
Tiêu Cảnh Tuyết vừa lấy thuốc mỡ thuần thục nhẹ nhàng xoa mặt Mộ Dung Thiên, vừa hỏi.
Nghe vậy, người sau có chút xấu hổ.
"Ta... muốn thử xem Bôn Lôi Thập Tứ Kiếm của ta, ai ngờ Lăng sư tỷ lại phản ứng kịp, đánh cho ta bất tỉnh luôn, vẫn là Tiêu Vân sư tỷ lay cho ta tỉnh."
"Khi tỉnh lại, ta phát hiện cảnh giới có chút dị động, đột phá ngay tại Thanh Loan phong."
Nghe hắn nói, Thẩm An Tại cùng Tiêu Cảnh Tuyết liếc nhau, có chút bất đắc dĩ buồn cười.
Khá lắm, lá gan của tiểu tử này thật lớn!
Dùng kiếm chiêu nào không tốt, dùng Bôn Lôi Thập Tứ Kiếm kia của hắn?
Nếu thật sự là một cái tát kia quất trúng người ta, đoán chừng hắn cũng không cần trở lại.
"Khà khà..."
Mộ Dung Thiên cười cười, rồi nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng đờ.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía thi thể già nua vừa rồi bị đoàn người Thẩm An Tại che chắn khiến hắn không nhìn thấy.
Hắn nhất thời sửng sốt, con mắt rất nhanh nháy vài cái, không dám tưởng tượng nhìn sư phụ của mình mấy lần.
"Sư phụ, Long lão tiền bối... chuyện này là sao vậy?" "Hắn... đã về cõi tiên."
Thẩm An Tại nhất thời có chút không biết nên nói thế nào.
Mặc dù tiểu tử này và Long Cửu Cực ở chung không lâu, nhưng đoạn thời gian đó Long Cửu Cực cũng truyền thụ kiếm đạo cho hắn.
Bằng không Mộ Dung Thiên sẽ không lĩnh ngộ ra kiếm đạo của mình nhanh như vậy.
Mà tính cách của tiểu tử này cũng rất đơn thuần, ai đối tốt với hắn, hắn đều ghi tạc trong lòng.
Dù là hai năm trước, Thẩm An Tại thật sự không dạy hắn điều gì, cũng không quan tâm hắn, hắn cũng sẽ không bất mãn, tận tâm tận lực canh giữ ở Thanh Vân phong hai năm.
Hắn là một đứa bé ngoan biết trọng đạo tôn sư.
Long Cửu Cực có thể coi là đã từng có ân thụ nghiệp với hắn, bây giờ lại đột nhiên biến thành một bộ thi thể lạnh như băng, đương nhiên hắn rất khó chịu.
"Ai động thủ?"
Ý cười trên mặt Mộ Dung Thiên dần dần tan đi, nắm tay siết chặt.
Một cỗ lăng lệ ác liệt như có như không bắn ra từ quanh thân hắn, phảng phất có tiếng kiếm ngâm chói tai vang vọng bên tai mọi người.
Phù...
Gió vô hình thổi qua, đám cỏ cúi đầu, đều triều bái về nơi đây.
Cảm nhận được luồng khí vô song này, đôi mắt Bạch Diệu Linh lộ ra sự kinh ngạc, ngay cả Huyền Vu cũng chớp động.
Lúc mới nhìn thì còn có chút không tin, mà bây giờ...
Người này, quả là người đứng đầu kiếm đạo!
Thẩm An Tại lắc đầu, tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Việc này cần những người thế hệ trước chúng ta xử lý, ngươi bây giờ chỉ cần nghe vi sư, luyện kiếm cho tốt, không cần nhớ tới hắn, chuẩn bị cẩn thận cho thi võ bốn vực tiếp theo là được."
"Ta...
Mộ Dung Thiên nghe sư phụ nói lời thấm thía, hơi hơi cúi đầu.
"Sư phụ, đệ tử sắp lên thượng tam cảnh rồi, đã không phải tiểu hài tử, ta cũng có lực lượng bảo vệ hai người..."
Hắn nắm chặt nắm đấm, giờ phút này giống như một người bị mất hết nhuệ khí.
"Dù là lúc trùng triều, hay là ước hẹn ba năm, là ngài che chở cho ta, lúc trùng triều là Vu sư huynh che chở cho ta. Thậm chí lúc ấy ngài lo lắng đệ tử ngưng tụ đạo thể sẽ bị lực lượng hoang vu ảnh hưởng, không để ý đến bản thân đang ở hiểm cảnh mà kiềm chế lực lượng hoang vu."
Hắn ngẩng đầu, hốc mắt có chút ưu tư khó tả.
"Đệ tử không muốn chuyện của Trịnh trưởng lão và Long lão tiền bối lại xảy ra."
Nhìn những lời này phát ra từ phế phủ của hắn, có lẽ người khác nghe được sẽ cảm thấy già mồm, nhưng Thẩm An Tại lại cảm thấy trong lòng có dòng nước ấm chảy qua.
Hắn nhẹ nhàng gõ đầu thanh niên một cái, cười mắng một tiếng.
"Cho nên ngươi càng phải nỗ lực tu luyện, bây giờ sư muội của ngươi đều là cường giả Niết Bàn, nếu ngươi không đuổi theo, sau này đừng nói tới bảo sư hộ đệ, e là sư muội cũng phải bảo hộ ngược lại ngươi."
"Ta...
Mộ Dung Thiên ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.
"Được rồi."
Thẩm An Tại phất tay áo, thu hồi thi thể Long Cửu Cực.
Hắn quay người khẽ quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt bình thường, một lọn tóc bạc theo gió nhẹ phất phơ, cười nhạt.
"Yên tâm đi, sư phụ ngươi vô địch thiên hạ, không chết được đâu." "Sư phụ..."
Mộ Dung Thiên giật mình, vẻ mặt khó tả.
Nếu là trước kia, hắn sẽ không chút do dự tin vào những lời này của sư phụ.
Nhưng hôm đó, hắn tận mắt nhìn thấy sư phụ mình tuổi già sắp chết, nếu không có Liễu trưởng lão kịp thời chạy tới, chỉ sợ...
Từ khi đó tới giờ hắn đã biết, sư phụ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Thiên Nhạc, theo ta đi luyện khôi."
Thẩm An Tại đang mở miệng, cất bước về phía trước.
"Vâng, thưa sư phụ."
Thiên Nhạc gật đầu, nhìn về phía Huyền Vu và đám người Mộ Dung Thiên, Tiêu Cảnh Tuyết, hành lễ rồi đi theo.
Huyền Vu nhìn một màn này, trong lòng có xúc động mà nhìn thoáng qua đồ đệ nhà mình.
Bạch Diệu Linh cúi đầu, không biết suy nghĩ gì.
"Tiểu gia hỏa, không cần bởi vậy mà sa sút tinh thần, ngươi xem như nửa đồ đệ của Long Điểm Thương, khẳng định hắn cũng không hy vọng kiếm tâm của ngươi bị phủ bụi."
"Nếu muốn sau này ngươi có thể bảo vệ sư phụ thì hãy cố gắng tu luyện đi."
Huyền Vu hiếm khi dịu dàng vài phần đối với người mới gặp.
Dưới sự giới thiệu của Tiêu Cảnh Tuyết, Mộ Dung Thiên lúc này mới biết người trước mắt chính là Huyền Vu đại danh đỉnh đỉnh Tây Hoang vực, vội vàng chắp tay hành lễ.
Sau đó, hắn cáo từ xoay người rời đi.
"Sư huynh, huynh đi đâu?”
Tiêu Cảnh Tuyết mở miệng hỏi thăm.
"Thư phòng."
Người trước khoát tay áo, biến mất tại cuối con đường đá nhỏ.
"AI...
Tiêu Cảnh Tuyết bất đắc dĩ thở dài, sư huynh lại muốn đi lật sách thuốc.
Tính tình hắn bướng bỉnh, chín con trâu đều kéo không nổi, rõ ràng một chút thiên phú cũng không có, còn muốn học y đến quật cường.
Chẳng lẽ đang lo sư phụ cũng sẽ đi mất như Long lão tiền bối hay Trịnh trưởng lão?
Sư phụ lợi hại như vậy, không có khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận