Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 345: Vòng tay dị vật

Chương 345: Vòng tay dị vậtChương 345: Vòng tay dị vật
Nhìn cảnh Thiên Nhạc rút đao, khuôn mặt lạnh lùng, trong lòng Tô Lưu Ly có cảm giác không thể nói ra lời.
Nàng rất muốn nói hết tất cả mọi thứ, nhưng lại không cách nào làm được.
Nếu tiểu gia hỏa này biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, có lẽ hắn sẽ làm ra chuyện ngốc gì đó.
Nếu như hắn không có cảm tình gì với song thân, không bằng cứ như vậy cũng tốt, ít nhất không để cho hắn bị liên lụy thêm.
Thế lực Thiên gia... không phải là thế lực mà người giới này có thể chống lại.
Cho dù là Phong chủ Thanh Vân phong trong truyên thuyết, sợ cũng vô kế khả thi.
Thay vì liên lụy càng rộng, không bằng để cho hắn sớm chặt đứt ý niệm này trong đầu.
"Các ngươi đã khăng khăng muốn đi, vậy ta tha cho các ngươi."
Sắc mặt Tô Lưu Ly dần dần lạnh nhạt, nàng vung tay áo.
Vòng tay hỏa ngọc trên bàn bay lên trời, bay vê phía Thiên Nhạc.
"Vòng tay này cất kỹ, ngươi cũng không cần nghĩ đến việc đi tìm phụ thân của ngươi, hắn sớm đã chất."
Thiên Nhạc ngẩn ra, nhìn chiếc vòng tay trong tay, nhất thời không nói gì.
Chết rồi?
Phụ thân của mình... không phải là người cầm quyền của Thiên gia, cường giả Xung Hư cảnh ư?
"Chết như thế nào?"
"Tẩu hỏa nhập mạ, bị ta trấn sát."
Giọng điệu của Tô Lưu Ly rất bình tĩnh, giống như đang nói sự thật.
"Vòng tay này là di vật của hắn, chờ ngươi mạnh lên, nếu như muốn tìm phụ thân ta báo thù cho ngươi, ta sẽ chờ ngươi bất cứ lúc nào."
Tiêu Cảnh Tuyết nhíu mày, muốn nhìn ra điều gì từ trên mặt Tô Lưu Ly.
Nhưng một cường giả Xung Hư cảnh sống hơn trăm năm, mặt không chút thay đổi khiến người ta khó có thể suy đoán.
Nghe được tin phụ thân mình chết, Thiên Nhạc nhất thời quên mất phản ứng, kinh ngạc nhìn vòng ngọc trong tay.
"Ngươi không cần bịa chuyện lừa gạt ta, chân tướng làm sao ta tự đi tìm."
Thiên Nhạc lạnh giọng mở miệng.
"Không phải nói láo, thật sự phụ thân ngươi đã chết rồi. Nếu không tại sao gia chủ hiện tại của Thiên gia không phải là phụ thân ngươi? Tại sao ban đầu hắn lại hủy hai mắt ngươi? Cũng bởi vì lúc ấy hắn đã xuất hiện dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma."
Tô Lưu Ly tiếp tục thản nhiên mở miệng.
Hết thảy đều có vẻ hơi gượng ép, nhưng tựa hồ lại làm cho người ta tìm không ra vấn đề.
Nhận thấy Thiên Nhạc cúi đầu không nói, Tiêu Cảnh Tuyết tiến lên mở miệng.
"Tiền bối, chỉ dựa vào đôi câu của người, vãn bối hai ta thật khó có thể tin được."
Dường như Tô Lưu Ly đã đoán trước bọn họ sẽ nói như vậy, một tay vung lên.
Vòng tay hỏa ngọc của Thiên Nhạc bay lên trời, ánh lửa sáng rực lên, hóa thành một quầng sáng.
Hình chiếu bên trong là một người trung niên tóc tai bù xù, gương mặt bù xù khiến người ta nhìn mà há hốc, mà cả người đầy sát khí khiến người khác phải kinh hãi.
Khoảnh khắc hắn ngẩng đầu, dường như cách màn sáng nhìn chằm chằm vào hai người Thiên Nhạc và Tiêu Cảnh Tuyết.
Ánh mắt kia tràn ngập bạo ngược, sát phạt, khát máu! Tràn đầy thú tính, đã không còn một nét người.
Tiêu Cảnh Tuyết kinh hãi trong lòng, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
"Đây là hình ảnh năm đó khi hắn tẩu hỏa nhập ma, nếu các ngươi còn không tin, có thể đi tìm sư phụ các ngươi đến điều tra xem cảnh này có phải là giả hay không."
"Tiểu sư đệ..."
Tiêu Cảnh Tuyết lo lắng nhìn thiếu niên bên cạnh.
Người sau trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Không cần."
Vòng tay hỏa ngọc tản đi hào quang, một lần nữa rơi vào trong tay của hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Lưu Ly, ánh mắt bình tĩnh.
"Bất kể là thật hay giả, ta đều sẽ tiếp tục tham gia Đại hội Luyện Khí, trong tương lai một ngày nào đó sẽ bước lên Thần Hoả Sơn Trang, khiêu chiến linh khí Nguyệt Vô Khuyết đệ nhất thiên hạ."
"Vì sao?" Ánh mắt Tô Lưu Ly lóe lên.
Thiên Nhạc không trả lời nàng, mà nhìn về phía Tiêu Cảnh Tuyết.
"Sư tỷ, chúng ta về thôi."
"Được."
Tiêu Cảnh Tuyết gật đầu, chắp tay chào Tô Lưu Ly, mang theo thiếu niên rời khỏi khoảng sân này.
Nhìn hai người biến mất ở bên ngoài, đôi mi thanh tú của Tô Lưu Ly nhíu chặt, thở dài một tiếng.
"Lúc ấy ta ở giữa núi rừng chứng kiến các ngươi sinh hạ đứa trẻ này, hai người các ngươi truy đuổi ta suốt một tháng muốn xóa ký ức của ta, chẳng lẽ chuyện mẫu tử nhận nhau này lại không thể lộ ra ngoài ánh sáng?"
Trong lúc nàng thở dài, ở một góc tối bên cạnh, một lão giả mặc áo bào màu vàng, đầu tóc tái nhợt hiện lên trong hư không.
Không phải ai khác, chính là Hà Bất Ngữ của Đông Linh vực.
"Biết càng nhiều, sẽ chỉ làm hắn khó chịu hơn, Quan Tinh chỉ cho thời gian mười lăm năm, hiện tại chỉ còn lại có bốn năm, nếu như trong vòng bốn năm hắn không hủy được Nguyệt Vô Khuyết, ta sẽ tự động thủ."
Hà Bất Ngữ trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói: "Thế nhân đều nói Nguyệt Vô Khuyết là linh khí đệ nhất thiên hạ, nhưng thật ra Nguyệt Vô Khuyết và Xích Lưu Ly là tín vật mà các ngươi tặng cho nhau."
"Linh khí bổn nguyên một khi bị phá hủy, hắn sẽ triệt để mất mạng, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì mà phải đến như vậy?"
"Có thể chết dưới tay nhi tử của mình, Quan Tinh có lẽ cũng không tiếc."
Tô Lưu Ly buồn bã cười, cũng không giải thích, mà xoay người lại mở miệng với hắn: "Giúp ta làm một chuyện, Thiên giai phù bảo mà ngươi muốn, ta luyện cho ngươi."
"Nói đi."
"Nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, người Thiên gia sẽ lập tức tới tìm bọn họ. Ngươi bảo vệ hai người bọn họ, nói cho bọn họ biết năm đó có người của Thiên gia nhúng tay, ngàn vạn lần đừng để hắn có liên quan tới Thiên gia."
"Vì sao vừa rồi ngươi không tự nói?" Hà Bất Ngữ nhíu mày.
"Nếu không phải thân cũng chẳng quen, ta nói có nhiều hơn nữa bọn họ cũng sẽ không tin, mà ngươi lại có tầng quan hệ với Vu Chính Nguyên, bọn họ hẳn là sẽ giảm bớt chút cảnh giác."
Hà Bất Ngữ chần chờ một lát, sau đó mới chậm rãi gật đầu,'Được rồi, vừa vặn ta cũng cảm thấy rất hứng thú với người của Linh Phù sơn."
Lời nói vừa ra, hắn liên biến mất không thấy gì nữa, ở chỗ cũ chỉ lưu lại một đạo phù lục dần dần dung nhập hư không.
Nhìn hắn cứ thế biến mất, Tô Lưu Ly thở dài một tiếng.
Có Phù tôn từng danh chấn thiên hạ che chở, hẳn là có thể bảo vệ hai tiểu gia hỏa kia không có việc gì. ... Bên ngoài, Tiêu Cảnh Tuyết và Thiên Nhạc rời đi, đi trên đường phố người đến người đi.
"Sư tỷ, cầm lấy."
Thiên Nhạc câm vòng tay đưa ra.
"Sao vậy?" Tiêu Cảnh Tuyết nghi hoặc.
"Không cần, cho ngươi." Thiên Nhạc mặt không biểu cảm.
"Đây là di vật của phụ thân ngươi, sư tỷ sao có thể lấy được chứ?"
"Vậy liền ném đi."
Thiên Nhạc giơ tay ném vòng tay về phía xa.
"Đừng..."
Tiêu Cảnh Tuyết cả kinh, vội vã giơ tay hút vòng tay lại.
Nhìn thấy ánh mắt sư đệ nhà mình lạnh lùng, nàng mới thở dài, thu vòng tay vào.
"Vậy sư tỷ cứ tạm thời giúp ngươi thu lấy, chờ khi nào ngươi muốn, tùy thời tìm đến sư tỷ lấy về."
Nàng cầm lấy vòng tay tỉ mỉ quan sát một lát, lại nhìn không ra môn đạo gì, chỉ biết tay nghề của người rèn cực kỳ tinh xảo, quỷ phủ thần công.
"Sư đệ, vòng tay này là của Thiên gia chủ lưu lại, có khác biệt gì không?"
Tiêu Cảnh Tuyết có chút hiếu kỳ, nhưng nàng không phải Luyện Khí Sư, cũng không nhìn ra manh mối.
Thiên Nhạc dừng lại một chút rồi lắc đầu: "Không phải, chỉ là vòng tay bình thường thôi."
Tiêu Cảnh Tuyết hồ nghi nhìn hắn một cái, không suy nghĩ nhiều, yên tâm cất vòng tay vào nhẫn trữ vật.
"Có đói bụng không? Sư tỷ dẫn ngươi đi ăn đồ ăn?"
"Sư tỷ có đói không?”
"Không đói bụng."
"Vậy ta cũng không đói bụng."
"Phụt, tiểu sư đệ, nếu ngươi đi theo đại sư huynh, nhất định sẽ đói bụng."
Tiêu Cảnh Tuyết cưng chiều lại bất đắc dĩ gật đầu Thiên Nhạc một cái, cười dịu dàng.
"Vì sao?" Thiên Nhạc nghi hoặc.
"Bởi vì hai người các ngươi đều là kẻ ngốc."
Thiên Nhạc trừng mắt nhìn, có chút không rõ.
"Đi thôi, sư tỷ dẫn ngươi đi ăn đồ ngon."
Tiêu Cảnh Tuyết cười sửa sang tóc thiếu niên, dẫn hắn đi vê phía một đầu phố khác. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận