Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 203: Phản đồ Bách Lý Nhất Kiếm?

Chương 203: Phản đồ Bách Lý Nhất Kiếm?Chương 203: Phản đồ Bách Lý Nhất Kiếm?
Dọc theo con đường này, Mộ Dung Thiên cơ bản mỗi ngày đều trải qua chém giết, thậm chí một ngày sẽ phải trải qua mười mấy trận.
Chẳng qua phần lớn đều hữu kinh vô hiểm, hắn dựa vào kiếm thuật cao siêu của mình lần lượt hóa giải, Thẩm An Tại không xuất thủ lần nào.
Chính bởi vì nhiều lần chém giết như vậy, Mộ Dung Thiên thu hoạch không nhỏ.
Điều này cũng làm cho hắn hoài niệm ngày cùng Lăng Phi Sương luyện kiếm, thường xuyên nói, Lăng sư tỷ nếu như xuất quan phát hiện hắn không có ở đây, sẽ cảm thấy không ai cùng nàng luận bàn, sẽ nhàm chán không thôi.
Đối với chuyện này, Thẩm An Tại dở khóc dở cười.
Mỗi ngày quấn lấy người ta luyện kiếm, tinh lực còn như trâu dùng mãi không hết được, một luyện là đã hơn nửa ngày...
Ngươi không còn nữa, Lăng Phi Sương sợ là vui cũng chẳng kịp.
"Xuyên qua một mảnh núi này, coi như là bước vào cảnh nội Trung châu, nơi đó có một tòa Lâm Tuyết thành có thể tạm thời nghỉ chân."
Bách Lý Nhất Kiếm nhìn ra phương xa, ánh mắt khẽ run.
"Ừm."
Thẩm An Tại khẽ gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía một bên khác.
Đó là hướng đến Đông Linh vực, cũng không biết lúc này Vu Chính Nguyên đã rời khỏi cực bắc hay chưa, hay vẫn xuyên thẳng qua tuyết địa như cũ.
Không biết thời tiết khắc nghiệt, thổ dân và yêu thú phục giết trong Cực Bắc cảnh có vây khốn hắn hay không.
Lúc Thẩm An Tại nhìn ra phía xa, ở một bên khác của Cực Bắc chỉ cảnh.
Một thiếu niên gây gò mặc áo tơi đội mũ rộng vành chậm rãi đi ra từ trong rừng tùng, nhìn vê một mảnh sông ngòi phía trước.
Trên mặt thiếu niên chồng chất thương mới sẹo cũ, râu ria lởm chởm xanh đen.
Vẻ ngây ngô rời bỏ, nét tang thương chen vào.
"Đông Linh vực, Thần Phù điện, Vu Chính Nguyên ta đến rồi!"
Thiếu niên nhìn thẳng phương xa, nhẹ giọng mở miệng.
Hắn đè ép mũ rộng vành che khuất mặt mày, cất bước tiến lên. ...
Lại là nửa tháng, trong một tòa thành trì có thể nhìn thấy liên miên chập chùng núi tuyết.
Hai bóng người một trước một sau tiến vào thành trì.
Chính là hai người Thẩm An Tại cùng Mộ Dung Thiên.
Thiên Thanh kiếm sau lưng đã được gỡ xuống bỏ vào trong trữ vật giới chỉ.
Bởi vì Thẩm An Tại đã dặn, đi ra ngoài không được để lộ tiền tài.
"Sư phụ, không phải nói Trung châu đất rộng của nhiều, vì sao thành này còn không phồn thịnh bằng Phục Linh thành?”
"Bởi vì thành này ở nơi xa xôi hẻo lánh của Trung châu, thương khách lui tới không nhiều, tự nhiên không đủ phồn hoa."
Thẩm An Tại vừa mang theo thiếu niên đi vào trong thành, vừa kiên nhẫn mở miệng giải thích cho hắn.
"Nếu ngươi muốn so, nên so sánh biên cảnh Đại An triều với nơi này."
"Sư phụ, ngài có đói bụng không?”
Thiếu niên bỗng nhiên tròn mắt nhìn chằm chằm vào trung niên bên cạnh.
Thẩm An Tại liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng. "Trung châu có một thực các tên là Cửu Vị hiên, chín vị trong đó đủ kỳ trân dị bảo bao hàm cả Trung châu, vi sư dẫn ngươi đi nếm thử."
“Tạ ơn sư phụ!"
Lập tức hai mắt Mộ Dung Thiên tỏa sáng, hấp tấp đi theo Thẩm An Tại ở phía sau, đi vào một thực các tên là Cửu Vị hiên trong thành.
Không thể không nói, mặc dù là bình dân thực các, nhưng mùi vị của Cửu Vị hiên này thật sự làm cho người ta khen không dứt miệng.
So với mấy món lão Trịnh làm cũng không kém bao nhiêu, về mặt nguyên liệu nấu ăn thì chỉ hơn chứ không kém.
Mộ Dung Thiên ăn như hổ đói, một mình ăn hết năm phần, đây là Thẩm An Tại đã để hắn khắc chế.
Nhưng cũng may kah1ch khứa lui tới đều là võ giả, không vì lượng ăn kinh người mà thu hút sự chú ý.
"Nghe nói chưa, đoạn thời gian trước phản đồ của Linh cảnh lại xuất hiện, hai vị trưởng lão Phượng Hoàng tộc đều tự thân chinh, đang ở tại Cửu Vị hiên này đây!"
"Đương nhiên là ta nghe nói rồi, nhưng không ngờ họ lại đồng thời điêu động hai vị trưởng lão Phượng Hoàng tộc, đều là cường giả cảnh giới Niết Bàn!"
Thẩm An Tại gọi tiểu nhị tới, đang định tính tiền thì nghe người bên cạnh nói linh tinh, lông mày hơi nhíu lại, vừa tính tiên vừa hỏi.
"Tiểu ca, phản đồ Linh cảnh này là chuyện gì?"
Nghe hắn hỏi, tiểu nhị kinh ngạc mở miệng: "Chắc khách quan từ Nam Quyết vực tới, thậm chí còn không biết tin tức này?"
"Đã khiến tiểu ca chê cười." Thẩm An Tại cũng mỉm cười.
Nam Quyết vực bị Tuyết vực phân chia, không giống những nơi khác nối tiếp với nhau, cho nên tin tức bế tắc cũng là chuyện bình thường.
"Phản đồ Linh cảnh này, nói đến cũng là chuyện xảy ra nhiều năm trước, không biết khách quan có nghe qua Kiếm Yêu tôn uy danh hiển hách năm đó hay không?”
Thẩm An Tại giật mình, sau đó gật đầu, lúc này Mộ Dung Thiên ở bên cạnh cũng dựng lỗ tai lên.
Bách Lý Nhất Kiếm trong giới chỉ nghe nói như thế, miệng cười đến không khép lại được.
Nhưng câu nói tiếp theo của tiểu nhị lại khiến bọn họ kinh ngạc.
"Phản đồ Linh cảnh này, chính là nói vị Kiếm Yêu tôn kia!"
Tiểu nhị mở miệng nói với vẻ bất ngờ chưa.
Thẩm An Tại nhướng mày, hồ nghi mở miệng: "Lời này từ đâu ra?"
"Năm thánh địa lớn của Linh cảnh, không phải Linh tộc không thể đi vào, mà tương truyền lý do Thương Ngô tôn giả lúc trước có thể đi vào là được Bách Lý Nhất Kiếm dẫn vào, sau đó lại trợ giúp hắn chạy trốn!"
"Còn bán đứng tin tức cường giả Linh tộc truy kích Thương Ngô tôn giả, làm cho bọn họ bị Thương Ngô phục giết, thân tử hồn tiêu!"
Tiểu nhị vừa mở miệng vừa âm thầm cắn chặt răng, giống như tức giận bất bình.
"Chưa từng nghĩ Bách Lý Kiếm tiên, Kiếm Yêu tôn, lại là hạng người ăn cây táo rào cây sung, lòng lang dạ sói!"
Mộ Dung Thiên nhíu mày, vừa định đứng dậy tranh luận, đã bị Thẩm An Tại ấn xuống.
"Những tin tức này đều được truyền từ nơi nào, có phải giả không?"
Thẩm An Tại tiếp tục hỏi thăm.
"Tất cả đều từ trong Linh cảnh truyền tới, hơn nữa hiện giờ Bách Lý vừa xuất hiện ở Nam Quyết vực, Phượng Hoàng tộc đã phái người chuẩn bị đi thanh lý môn hộ rồi, làm sao có thể giả được!"
Tiểu nhị nói câu đó gọi là chém đỉnh chặt sắt, cứ như là hắn nói là chuyện ván đã đóng thuyền.
Thẩm An Tại nhíu mày. Chuyện Bách Lý Nhất Kiếm xuất thủ ở Phục Linh thành, hẳn là không có khả năng nhanh như vậy truyền đến Trung châu mới đúng.
Hơn nữa chuyện của Thương Ngô tôn giả, sao lại không giống với phiên bản mà Bách Lý Nhất Kiếm nói?
Không phải hắn nhận được lệnh của trưởng lão Phượng Hoàng tộc à, sao lại biến thành hắn mang theo Thương Ngô tôn giả chạy trốn?
"Đúng rồi, khách quan ngài là người Nam Quyết vực, tin tức về Kiếm Yêu tôn kia là thật?"
Tiểu nhị hiếu kỳ hỏi thăm.
"Chưa từng nghe nói, cũng không biết là lời đồn của người phương nào." Thẩm An Tại lắc đầu.
"Đây cũng không phải là lời đồn, là tin tức bán được từ Phong Vũ lâu!"
Phong Vũ lâu chính là nơi buôn bán tin tức có một không hai trong thiên hạ, đại bộ phận tin tức cơ mật đều có thể mua được từ gian lầu này.
Nghe đồn tai mắt toà lầu này trải rộng khắp bốn vực một châu, có thể xuất hiện tại bất cứ địa phương nào dù là không tưởng tượng được.
Thậm chí tộc trưởng nào đó có con riêng ở đâu, bọn họ cũng đều biết.
“Phong Vũ lâu...'
Thẩm An Tại nhíu mày.
"Khách quan, ngài còn cần gì không?" Tiểu nhị khom người hỏi thăm.
"Đa tạ tiểu ca, không cần."
Thẩm An Tại mỉm cười mở miệng.
Đợi sau khi người trước rời đi, sắc mặt hắn mới dân dần trầm xuống.
"Sư phụ, Bách Lý tiền bối tuyệt đối không phải loại người như vậy!"
Mộ Dung Thiên ở một bên hạ thấp giọng lo lắng mở miệng.
"Vi sư tự nhiên biết được, nhưng lúc này kỳ quặc, lát nữa nói sau."
Thẩm An Tại khoát tay, dẫn hắn rời khỏi khách điếm trước.
Mà bên trong chiếc nhẫn, Bách Lý Nhất Kiếm sớm đã thất thần, đất trong tay đều đã quên ăn.
Hắn chau mày, tự lẩm bẩm.
"Làm sao có thể..."
Hắn vì truy kích Thương Ngô, bị phục kích biến thành trạng thái hồn thể hiện giờ, còn suýt nữa hồn phi phách tán.
Sao lại có thể là phản đồ trong miệng tộc nhân của hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận