Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 273: Sư phụ!

Chương 273: Sư phụ!Chương 273: Sư phụ!
"Thật là một tấm phù lục tinh diệu..."
Tôn Ngạo chắp tay đứng ở trong mưa, ngàn vạn mưa độc không thể đến gần hắn mảy may.
Nhìn vào lưới phù văn mạch lạc liên miên kéo dài phía chân trời, hắn không chút nào che dấu tán thưởng trong mắt mình.
Tuy cường độ phù này chỉ miễn cưỡng đạt tới lục phẩm, nhưng làn mưa bụi như gió xuân này lại vô thanh vô ý, dù trộn với độc đan bát phẩm này vẫn trường tồn như cũ, khiến cả hai không bị hao tổn mảy may.
Cũng chính bởi vì phù này liên miên không dứt, đất trời nơi đây phảng phất như hoá thành một cái lồng giam, không cách nào thoát ra được, tránh cũng không được.
"Nếu dùng để đối địch, chỉ sợ một khi mưa trút xuống, người thi phù đủ để lợi dụng thiên thời mà chiến đấu mấy ngày mà không mệt mỏi."
Nghe được Tôn Ngạo tán dương, Bắc Thần Huyền Dịch trên phi chu bên cạnh cũng gật đầu không thôi.
"Thanh Phù phong chủ nếu không phải vì chuyện huynh trưởng năm đó bỏ mạng sau khi đại chiến Ma giáo, bị sa sút vài ngày, hôm nay chỉ sợ vị chuyên tu phù đạo của Linh Phù sơn này đã sớm vượt qua vị Thiên Kiếm trưởng lão kia."
"Sau đại chiến, căn cơ hắn bị hao tổn, tu vi không thể đột phá cũng không cách nào tiếp xúc với sự ảo diệu của phù đạo, cho nên chỉ có thể trút hết tất cả tâm huyết lên thân đồ nhi của mình."
Bắc Thần Huyên Dịch nói, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Đáng tiếc, hai huynh đệ mạnh nhất phù đạo của Linh Phù sơn năm đó, hiện giờ đều đã khuất núi.
Ánh mắt của hắn có chút lãnh ý, nhìn về lão giả đầu trọc phía trước.
Tất cả chuyện này là do Ma giáo ban tặng.
Không, phải nói là do Bình Thiên triều ban tặng.
Ánh mắt Tôn Ngạo chớp lên.
Đồ đệ sao...
Chuyện thầy trò của Trịnh Tam Sơn, hắn cũng từng nghe Bách Lý Nhất Kiếm nói.
Vãn bối hậu sinh Vu Chính Nguyên kia, mặc dù tư chất phù đạo không phải là cao nhất, nhưng có thể một đường xâm nhập Thần Phù điện, được liệt vào Thiên Kiêu bảng, chắc hẳn tương lai cũng có thể có thành tựu.
Nghĩ vậy, hắn lại nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên và Tiêu Cảnh Tuyết, âm thâm cảm khái.
So sánh với đám người trẻ tuổi lần này, hắn và Bách Lý Nhất Kiếm kia, cũng không biết vì sao lại có phân ảm đạm thất sắc.
Tương lai của Thiên Huyền đại lục, cuối cùng cũng phải để những người trẻ tuổi này viết nên!
"Thời gian một khắc đã sắp đến."
Mộ Dung Thiên chau mày, gắt gao nhìn chằm chằm vào sư muội của mình.
Hắn không có tâm tư để suy nghĩ những chuyện khác, mà rất nghiêm túc tính thời gian.
Quanh người Tiêu Cảnh Tuyết vẫn còn khí độc quanh quẩn, tuy không đậm đặc như lúc độc nguyên vẫn chưa được luyện hóa hoàn toàn.
Điều đáng nhắc tới chính là, trong thời gian này, tu vi của Tiêu Cảnh Tuyết đột nhiên tăng mạnh, đã đạt đến Thiên Linh cảnh đỉnh phong!
Vạn Độc tâm kinh cường đại chính là như thế.
Nói nó là tà công dị loại cũng chưa chắc không thể, dù sao tốc độ tiến cảnh mãnh liệt như thế, thật sự là khiến người ta không thể tưởng tượng.
Bắc Thần Huyền Dịch duõi tay ra nhìn nước mưa đã không còn đục ngầu như cũ trong lòng bàn tay, hắn chau mày. Độc tính của độc đan bát phẩm đã bắt đầu biến mất, lực lượng của những phù lục kia cũng sẽ hao hết.
"Đặt hy vọng lên người một vãn bối hậu sinh, Bắc Thần dược vương, cuối cùng thì ngươi cũng già rồi!"
Đại Tế Tỉ cười ha ha, vẻ mặt tràn đầy mỉa mai.
Không ai để ý đến hắn, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên tế đàn.
Nơi đó, toàn thân Tiêu Cảnh Tuyết quấn đầy khí độc, đôi mi thanh tú nhíu chặt, trong cơ thể đã sớm phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Người bình thường thì phế phủ đều là màu đỏ, mà phế phủ của nàng lại xuất hiện màu tím đen quỷ dị.
Trong thức hải, càng tràn đầy độc khí, chật vật biến thành côn trùng leo lên khắp nơi.
Hồn thể của Tiêu Cảnh Tuyết đứng giữa vô số sâu bọ, chau mày không thôi.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, mỗi một con côn trùng đều liên kết với sinh mệnh của một người dân Bắc Minh triều.
Không được hấp thu.
Giờ khắc này, nàng dựa vào Vạn Độc tâm kinh điên cuồng luyện hóa những con côn trùng này thành lực lượng của mình.
Nhưng trước mắt... vẫn còn lại nhiều như vậy!
Theo Xuân Phong Hóa Vũ phù bên ngoài sắp mất hiệu lực, những côn trùng này một lần nữa nối liền với bách tính Bắc Minh triều, nếu tiếp tục luyện hóa, tương đương với tự tay cướp đi tính mạng của bọn họ.
Mà nếu không luyện hóa, cho dù độc dịch chỉ tồn tại trong cơ thể một người, vẫn sẽ lan tràn, lại lần nữa lan tràn thành tai ương.
Cũng đại biểu cho tất cả nỗ lực trước kia đều thành công dã tràng.
"Làm sao bây giờ... vẫn là không được sao?"
Tiêu Cảnh Tuyết nhíu mày, nhìn thoáng qua những đôi mắt chờ đợi ở bên ngoài, giống như đã đưa ra quyết định, lần nữa nhắm hai mắt lại.
Vạn Độc tâm kinh lúc này đã được thúc giục đến cực hạn, cùng lúc đó, khí tức sinh mệnh của nàng cũng đã bắt đầu tràn ra.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Trên bầu trời bỗng nhiên phát ra tiếng sấm rền vang, mây độc cuồn cuộn hóa thành vòng xoáy, giống như một cái miệng khổng lồ thôn phệ vạn vật.
Mà giữa vòng xoáy này, một hư ảnh thiếu nữ áo tím khoanh chân ngồi, trên người có vô số côn trùng leo lên, dữ tợn đáng sợ.
Cảnh tượng rợn người như vậy, hơn phân nửa Bắc Minh triều đều có thể thấy rõ ràng.
Vô số bách tính bị độc tố tra tấn, sống không bằng chết ngẩng đầu nhìn lại, ngây người không thôi.
Bên ngoài Đại Ngọc thành, Thiên Nhạc chậm rãi tỉnh dậy.
Hắn đứng dậy dò xét bốn phía, khi thấy đệ tử Dược Vương cốc và Tiền Hải ở bốn phía thì chau mày, nhìn về đám mây độc thật lớn ở phía chân trời, hai mắt híp lại.
"Sư tỷ..."
Ngư Uyên hạp, Bắc Thần Huyền Dịch nhìn thấy một màn này, sắc mặt khẽ biến.
"Cảnh Tuyết..."
Tôn Ngạo cũng chau mày lại, nhìn về phía hư ảnh ở chỗ sâu trong vòng xoáy, khẽ thở dài.
Mộ Dung Thiên phát hiện thần sắc người bên cạnh biến ảo, trong lòng mơ hồ dâng lên ý không ổn.
"Tiền bối, sư muội của ta đang làm cái gì vậy?"
Bắc Thần Huyên Dịch và Tôn Ngạo nhìn hắn một cái, có chút không biết mở miệng như thế nào.
Ngược lại bọn người Đại Tế Ti bên kia cười lạnh không thôi.
"Lấy khí tức sinh mệnh mình để đổi lấy cơ hội sống sót cho những người bình thường kia, thật ngu xuẩn!" Nghe nói như thế, lúc này thần sắc Mộ Dung Thiên đại biến, trực tiếp xông tới.
"Sư muội, dừng tay!"
Nhưng còn chưa tiếp cận, Tôn Ngạo đã túm lấy hắn, nghiêm túc mở miệng.
"Tiểu tử, độc tố bên kia đã không còn phân biệt địch ta, ngay cả ta cũng không dám dễ dàng đặt chân, đừng quai"
"Sư muội!"
Hai mắt Mộ Dung Thiên đỏ bừng, hét lớn vê phía Tiêu Cảnh Tuyết đang ở giữa vòng xoáy độc khí.
Nàng mở mắt ra, nhìn vê phía hắn cười áy náy, cũng không có ý dừng lại.
Càng ngày càng nhiều độc trùng dung nhập vào trong cơ thể nàng, càng ngày càng nhiều bách tính của Bắc Minh triều được giải độc khi độc trùng bị hấp thu. Nàng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, giống như có gông xiềng gì đó tiêu tán.
Hơi thở sinh mệnh của Tiêu Cảnh Tuyết bắt đầu nhanh chóng suy yếu, mặc dù Vạn Độc tâm kinh điên cuồng hấp thu ngàn vạn độc tố, khiến tu vi của nàng từng bước tăng lên, thậm chí đã đột phá đến Càn Khôn cảnh.
Nhưng sinh mệnh lực lấy được khi phá cảnh lại kém rất nhiều so với lượng nàng tự chủ tán đi, phân cho ngàn vạn dân chúng Bắc Minh với tốc độ cao kia.
"Sư muội, dừng tay!"
Mộ Dung Thiên rống giận, lại bị Tôn Ngạo gắt gao đè lại.
"Ngươi hiện tại tới đó, sẽ chỉ khiến nàng phí công vô ích!"
Tôn Ngạo thấp giọng hô, nhìn về phía hư ảnh nữ tử trong vòng xoáy, cũng tràn ngập khâm phục.
Trong cái thế giới bẩn thỉu này, lại thật sự có người công đức vô lượng như thế.
Là kỳ tích, cũng là châm biếm.
Thấy sinh mệnh lực của Tiêu Cảnh Tuyết càng ngày càng suy yếu, trong lúc lo lắng Mộ Dung Thiên chợt nhớ tới gì đó, cuống quít triệu tập linh khí và tay phải, sau đó...
Đột nhiên hắn tự chấn động tâm mạch.
"Phốc!"
Một miệng lớn máu tươi bị phun ra, lúc này khí tức Mộ Dung Thiên uể oải, sắc mặt trắng bệch.
"Mộ Dung tiểu tử, ngươi làm gì vậy?
Tôn Ngạo cùng Bắc thành Huyền Dịch đều bị một màn bất thình lình này làm cho cả kinh.
Ai cũng không ngờ tới Mộ Dung Thiên bỗng nhiên động thủ tự đánh vỡ tâm mạch của mình!
"Sư huynh...
Tiêu Cảnh Tuyết cũng bị cảnh này dọa sợ, lo lắng muốn tiến lên, nhưng nàng đã yếu ớt đến không thể động đậy.
Mộ Dung Thiên giấy giụa thoát ly khỏi tay Tôn Ngạo đang ngây người, dứt khoát phóng về phía đám mây độc đầy trời kia, cảnh tượng hung hãn không sợ chết của hắn khi đám người nơi đây nhìn ngây người.
"Tự vỡ tâm mạch còn xông vào trong khí độc mãnh liệt như thế, đầu óc tiểu tử này bị nước vào rồi hả?"
"Người trẻ tuổi, nhất thời xúc động muốn tuẫn tình là rất bình thường."
Trên mặt Đại Tế Ti và Dương Lực lộ ra vẻ khinh thường trào phúng.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, bọn họ lại không cười nổi nữa.
Bởi vì Mộ Dung Thiên đã xông vào trong khói độc, không để ý tới toàn thân bị độc khí ăn mòn khiến thân thể mục nát, sau khi ôm lấy Tiêu Cảnh Tuyết, hắn lập tức rống lên.
"Sư phụ!!"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận