Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 144: Đã nói có tặng hay không cũng không quan trọng mà?

Chương 144: Đã nói có tặng hay không cũng không quan trọng mà?Chương 144: Đã nói có tặng hay không cũng không quan trọng mà?
Hài đồng mù nghe được tiếng bước chân truyền đến, lập tức mặt lộ vẻ khẩn trương, nhảy xuống tường định bỏ chạy.
Phù!
Một trận gió nhẹ thổi hắn lui về phía sau mấy bước, Thẩm An Tại đã đứng ở trước mặt hắn, đưa màn thầu trong tay tới trước, ôn hòa mở miệng.
"Đói bụng?"
Ngửi thấy mùi thơm truyền đến từ phía trước, tiếng bụng đứa trẻ kêu càng lớn thêm vài phần.
Nhưng hắn vẫn là mắt đầy cảnh giác, làm ra bộ dáng hung ác, còn quơ một cục đá ở bên cạnh, trong cổ họng phát ra thanh âm "Ô ô' như sói hoang.
Nhìn thấy đôi mắt xám trắng tĩnh mịch cùng dáng vẻ hung thần ác sát của hài tử, Thẩm An Tại thở dài trong lòng.
Cũng không biết ai ác độc như thế, vậy mà biến một đứa bé thành bộ dáng như vậy.
"Hài tử, ngươi không cần như thế, ta không có ác ý."
Thẩm An Tại ngồi xổm xuống, bình thản nhìn hài đồng mắt mù, ôn hòa mở miệng.
"Có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại biến thành dạng này không?"
"Ôi..."
Hài đồng nhe răng, mặc dù thoạt nhìn hung ác, nhưng Thẩm An Tại có thể cảm nhận được bên dưới hung ác này ẩn giấu không phải là cực độ sợ hãi thì cũng là sợ hãi.
Chính vì vậy, hắn mới cần ngụy trang bản thân thành hung ác, dùng cái này để che giấu nội tâm của mình.
"Có thể để ta xem qua con mắt của ngươi không, nói không chừng ta có thể chữa."
Thẩm An Tại vừa nói, vừa đưa tay sờ đầu hắn.
"Ôi..."
Dường như nhận thấy hắn đang đưa tay tới gần, đứa trẻ bỗng nhiên xù lông, gào thét giống như dã thú bị xâm phạm lãnh địa.
Hắn trực tiếp há mồm táp về phía trước.
"Tê...
Thẩm An Tại bị cắn chặt cổ tay, hít sâu một hơi.
Vừa rồi hắn vô thức muốn phát động gió nhẹ đánh lui đứa nhỏ này, nhưng lại kịp thời ngăn lại suy nghĩ của mình, sợ tổn thương hài tử.
Dù sao cũng chỉ bị cắn một cái mà thôi, không có gì đáng ngại.
Chịu đựng đau đớn, Thẩm An Tại đưa một tay khác tới trước mặt hài đồng mù, tận khả năng ôn hòa giọng nói, âm thanh mang ý đùa.
"Thịt của ta ăn không ngon, không bằng ăn cái này?"
Bốp!
Hài đồng chẳng những không cảm kích, ngược lại còn thả bánh xuống đất, bối rối chạy trốn sang bên cạnh, rất nhanh liền biến mất khỏi tâm mắt.
Thẩm An Tại có chút kinh ngạc, nhìn thoáng qua cái bánh bị đánh rơi trên đất, lại nhìn thoáng qua cổ tay bị cắn, chậm rãi lắc đầu.
Nếu như đây chỉ là hành động của một đứa trẻ quen được nuông chiều, hắn khẳng định sẽ tức giận.
Nhưng mà, đối mặt với một đứa nhỏ bị người làm mù mắt, cắt đứt cả lưỡi.
Dù thế nào hắn cũng tức giận không nổi.
Lí do mà đứa nhỏ này phản ứng kịch liệt như vậy là vì những chuyện xảy ra trước đây đã khắc cốt minh tâm hắn, thế nên trong lòng đã hình thành một loại sợ hãi vứt đi không được.
Hắn không dám tiếp nhận ý tốt của người khác, sợ những hảo ý này sẽ bỗng nhiên hóa thành ác ý.
"Bọn buôn người vạn ác."
Thẩm An Tại lắc đầu, cho rằng đứa nhỏ này trước kia hẳn là từng bị người buôn người hại, trong lòng dâng lên mấy phần đáng hận.
Vô luận đến nơi nào, đều có loại cặn bã không bằng con thú này.
Loại người này đáng chết!
Thẩm An Tại đứng dậy, dùng thuốc mỡ bôi lên vết thương bị cắn, sau đó quay người rời đi.
Hôm nay đã xong phần rèn kiếm, chờ linh dịch ngâm kiếm phôi một đêm, sáng mai lại đến tiếp.
Đi trên đường phố của Phục Linh thành, hắn bắt đầu lo lắng.
Mấy ngày nay hắn minh tư khổ tưởng, cũng không nghĩ ra cần chuẩn bị lễ vật gì để đưa cho nhị đồ đệ của mình.
Công pháp võ kỹ các loại, hiện tại hắn cũng không có gì để lấy ra được.
Bất kể là Vạn Độc tâm kinh hay là Trảm Thiên Bạt Đao thuật, đều không thích hợp cho nàng tu luyện.
"Nếu không thì đi hỏi xem nàng thích cái gì?"
Thẩm An Tại vừa đi, vừa xoa cằm suy nghĩ, sau đó lắc đầu.
"Không được, như vậy chẳng phải là lộ ra ta đây quá không có tư cách làm sư phụ, không hề hiểu đồ đệ."
Hắn nghĩ nghĩ, sau đó hai mắt sáng ngời.
"Không bằng để tiểu tử ngốc Mộ Dung Thiên kia tặng vài thứ, thăm dò một chút?"
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy rất thoải mái, vỗ tay quyết định mua vài thứ, trước tiên để cho Mộ Dung Thiên đưa đồ tới đó thăm dò thử.
Nhìn xem có cái gì nàng thích hay không, đến lúc đó hắn tự tặng lễ sư cao quý hơn, vượt trội hơn món quà Mộ Dung Thiên tặng là được không phải sao?
Cùng lúc đó, Lang uyên.
Bầu trời nơi đây u ám, một mảnh đìu hiu.
Trên Trường thành, ba mươi vạn Lang sư trấn giữ, sát khí ngập trời, thiết huyết chi ý xông thẳng thương khung.
Mà ở phía trên thành quan, Tiêu Ngạo Hải thân khoác giáp đen, ánh mắt sắc bén trông về phía biển mây nơi xa.
"Vương gia, đã nhiêu ngày như vậy, xung quanh không có chút hành tung nào của Ma giáo, tin tức có phải giả hay không?”
Huyền Ngọc Tử mặc áo trắng đứng bên cạnh nhíu mày hỏi.
"Không biết, tin tức này là tra khảo được từ lão tổ Thượng Quan gia, bất kể thật hay giả, cũng không thể khinh thường."
Tiêu Ngạo Hải lắc đầu.
Cuộc sống mười năm như một ngày đóng quân ở biên quan khiến hắn đã quen với tình hình này.
"Bên phía Bạch Ngọc quân thì sao, có tin tức gì không?" Huyền Ngọc Tử lại hỏi.
Người trước vẫn lắc đầu: "Không có chút manh mối nào, tựa như Ma giáo vốn không tồn tại."
Giọng điệu của hắn hơi trâm xuống, sắc mặt nghiêm túc,'Nhưng càng bình tĩnh, càng nói rõ Ma giáo có mưu đồ không nhỏ."
"Mười năm rồi, dã tâm của Bình Thiên triều chưa từng ngừng lại, nếu Ma giáo ngóc đầu trở lại, e rằng sẽ lại là một trận gió tanh mưa máu nữa."
Huyền Ngọc Tử thở dài, mắt lộ ra vẻ u sầu, nhìn qua một bên nói: "Nếu hiện tại Ma giáo còn chưa hiển lộ tung tích, không bằng Vương gia theo ta về Linh Phù sơn trước đi, nhìn xem Thẩm phong chủ có thể trị liệu thương thế của ngươi hay không."
Tiêu Ngạo Hải nghe vậy, thở dài lắc đầu. "Đâu dễ đến vậy, thương thế của ta không phải ở thân thể mà là căn cơ Càn Khôn trong cơ thể, không bổ sung Càn Khôn thì không về được Càn Khôn cảnh."
"Thử xem, huống hồ bên kia truyền đến tin tức, nói Thẩm phong chủ đã quyết định thu Quận chúa làm đồ đệ, nghỉ thức bái sư sẽ diễn ra không lâu sau, ngươi làm phụ thân, không chuẩn bị chút lễ bái sư cho quận chúa?"
Huyền Ngọc Tử cười cười mở miệng.
Tiêu Ngạo Hải sững sờ, sau đó bất đắc dĩ nhìn hắn một cái.
"Lần trước Liễu trưởng lão bảo Cảnh Tuyết bái nhập Thanh Vân phong làm đệ tử ký danh, lấy từ chỗ ta một cái danh ngạch Thuần Nguyên sơn, lần này ngươi lại đang ngấp nghé thứ gì?"
"Ha ha ha ha, Vương gia không khỏi khiến Huyền mỗ tự thấy mình nhỏ nhen?"
Huyền Ngọc Tử cười lớn, lắc đầu nói: "Thẩm phong chủ có nghĩa phụ rồi, tặng thứ gì có thể so với quả của Niết Bàn tôn giả chứ?"
"Thật ra có tặng hay không cũng không quan trọng, ta chỉ muốn trở về tìm một cơ hội đột phá mà thôi."
Tiêu Ngạo Hải nghe vậy cả kinh"Ngươi muốn tiến vào Càn Khôn cảnh?"
Huyền Ngọc Tử mỉm cười, nhìn vê u cốc phương xa, cảm khái mở miệng.
"Nên tiến vào mới đúng, vì ám thương mà kéo dài nhiêu năm như vậy, hậu tích thì bạc phát, lân phá cảnh này không biết có thể đạt tới trình độ nào."
Nghe hắn nói, lúc này Tiêu Ngạo Hải mới nghiêm mặt gật đầu.
Đột phá Càn Khôn muốn tụ tập thiên địa chỉ khí, muốn độ thiên địa lôi kiếp, hoàn toàn không thể đột phá ở nơi nguy hiểm như vậy.
"Một khi đã vậy, bản vương cũng tiện đường trở về một chuyến, cũng là muốn nhìn xem nha đầu Cảnh Tuyết thế nào rồi."
"Ừm."
Huyền Ngọc Tử mỉm cười, chớp mắt sau đó nói: "Thật ra Thúy Ngọc trúc năm trăm năm ở Vương gia phủ kia cũng không tồi, Thẩm phong chủ sẽ thích."
Tiêu Ngạo Hải: "..."
Đã nói có tặng hay không cũng không quan trọng mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận