Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 426: Ta giúp ngươi

Chương 426: Ta giúp ngươiChương 426: Ta giúp ngươi
"Đây là... Liễu gia gia chủ?"
Đoan Mộc Khung kéo theo vóc người to mọng tiến lên, có chút kinh ngạc nhìn hai người Thẩm và Thấm cười với nhau.
"Nhìn qua, Thẩm Phong chủ và Liễu gia chủ giống như người quen cũ?"
Thẩm An Tại cười gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Nhưng ngược lại Liễu Vân Thấm dịu dàng cười nói: "Trước kia du lịch Nam Quyết vực, từng nhậm chức trưởng lão tại Linh Phù sơn, xác thực là người quen cũ với Thẩm phong chủ."
Nghe nàng nói vậy, mọi người lại càng kinh ngạc.
Không nghĩ tới Liễu gia gia chủ Liễu Vân Thấm lại từng là trưởng lão Linh Phù sơn.
Đây là lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này, có chút mới lạ.
Cho tới nay, Cửu Huyền cảnh Liễu gia ở Trung châu đều có chút thần bí, không người nào dám trêu chọc.
Mặc dù thực lực biểu lộ không mạnh, nhưng cũng không có thế lực phương nào thật sự dám coi trọng bọn họ.
Mọi người hàn huyên một lát rồi lần lượt rời đi.
Liễu Vân Thấm nhìn thoáng qua Lăng Phi Sương, người sau cung kính chắp tay.
"Sư phụ."
"Ừm, Thanh Loan phong gần đây như thế nào?"
"Bẩm sư phụ, đệ tử sau này đã thu vào phong ba ngàn bảy trăm người, trong đó thiên phú cao giai ba mươi hai..."
Sau đó chính là một ít báo cáo tình hình gân đây của Thanh Loan phong.
Tính cách Lăng Phi Sương không giống Mộ Dung Thiên và Tiêu Cảnh Tuyết, cho dù nhìn thấy sư phụ thì rất vui vẻ, nhưng cũng sẽ không để lộ ra.
"Vất vả cho ngươi rồi, Phi Sương."
Liễu Vân Thấm nhìn đồ đệ nhà mình, trong mắt cũng có chút áy náy.
Làm sư phụ không thể giống Thẩm An Tại luôn ở bên cạnh đồ đệ như vậy, nàng cũng có thẹn.
"Không vất vả." Lăng Phi Sương hơi cúi đầu.
"Đi bộ một chút không?”
Liễu Vân Thấm nhìn thoáng qua Thẩm An Tại, lông mày lá liễu chau lên.
Người sau hơi chân chờ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Thương thế của Mộ Dung Thiên đã ổn định, dựa vào năng lực khôi phục của Chân Long đạo thể, đêm nay hẳn là có thể tỉnh lại.
Đương nhiên, muốn khôi phục hoàn toàn thì còn có chút thời gian.
"Cảnh Tuyết, dẫn sư huynh ngươi đi theo bọn Phượng tộc trưởng đi."
"Vâng, thưa sư phụ."
Tiêu Cảnh Tuyết gật đầu.
Sau đó, Thẩm An Tại cùng Liễu Vân Thấm kề vai sát cánh, đi ra Thiên Huyền nội thành.
Mặt trời lặn về phía tây, hai người đón ánh nắng chiều đi trên con đường lát đá xanh.
Trên đường phố người đến người đi, tiếng người huyên náo.
Rất nhiều người đang thảo luận kết quả tỷ thí lần này, mỗi người đều kích động, nói tới mức người nào người nấy như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Nói là truyên nhân Kỳ thánh kia cử chỉ rất rộng rãi, một tay tung hoành kinh vĩ huyền ảo khó lường, đại bại Thần Tử Lục Thành của Thần Phù điện, sau đó lại bị sư đệ dùng một tay Sơn Hà Thiên Kiếm Phù vô cùng chấn động ngăn trở, cuối cùng chiến thắng.
Lại có thái tử Đại An Tiêu Thiên Sách, lực lượng Hoàng long uy nghiêm bốn phương, thiên quân vạn mã một tay lệnh kỳ hiệu, thanh thế cuồn cuộn, đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại.
Còn nghe thấy mây độc ngập trời, Tiêu Cảnh Tuyết y độc cái thế, một tay y thuật, một tay độc thuật đều là cao thâm khó lường.
Mà muốn khiến cho ký ức của bọn họ vẫn còn mới mẻ, còn phải đếm ba người.
Thứ nhất, Ngũ Hành đạo thể Lý Trường Sinh, Ngũ Hành Khí dùng đến xuất thần nhập hóa, màn mưa thông thần, vượt xa người sử dụng ngũ hành bình thường, càng có thể nghịch chuyển Ngũ Hành.
Thứ hai, Tam Hoa Kiếm tiên, Đông Phương Thanh Mộc.
Mượn kiếm mở Thiên Môn, phá kiếm đạo vạn trọng kiếm thế, phá mây gặp mặt, ngự kiếm Vô Cực Hải Ba Đào, đại phá Cửu Dương.
Cuối cùng, cũng là người trong thời khắc này đều nói, người người khâm phục vạn phần, Đại An Kiếm tiên.
Mộ Dung Thiên!
Vô Song kiếm đạo, một kiếm Vô Song.
Cửu Chuyển Tàng Long, thanh khải long ngâm!
Đúng là thiên hạ tuyệt đỉnh, hậu sinh tuyệt thế khó tới mức này!
Nghe tiếng nghị luận ầm ï đầu đường cuối ngõ, Liễu Vân Thấm mỉm cười ghé mắt.
"Hai đồ đệ của ngươi đều đã dương danh thiên hạ, ngươi làm sư phụ có phải rất vui không?"
Thẩm An Tại lại cười ha hả: "Vui mừng cái gì, tiểu tử thúi kia hôm nay dám lớn tiếng nói chuyện với ta như vậy, đợi hắn lành, ta không đánh hắn là tốt rồi."
Tuy nói là vậy, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên lại không ép xuống được.
Liễu Vân Thấm biết hắn là miệng cứng mêm tâm mềm, không khỏi cười nhạt một tiếng, cực điểm nhu mỹ.
"Ngày sau, ngươi không cần lo lắng Mộ Dung Thiên ở trong Thiên Huyền tỉnh, nhưng ngươi bên Tiêu Cảnh Tuyết lại muốn để tâm."
"Vì sao?"
Thẩm An Tại nhíu mày, sau đó kịp phản ứng: "Ngươi nói là Yêu Thần giáo?"
Liễu Vân Thấm nhẹ nhàng gật đầu, nhìn người đến người đi, ánh mắt ngưng trọng.
"Yêu Thần giáo không phải thế lực của thế giới này, rất nhiều thiên kiêu mất tích và chết non đều có liên quan tới bọn họ."
Nàng dừng một chút, nói tiếp: "Năm đó sở dĩ ta bị Trấn Nam vương phát hiện, chính là vì tránh né Yêu Thần giáo đuổi giết, về sau cũng một mực không dám hiển lộ tung tích, sợ liên lụy Linh Phù sơn, đợi Yêu Thần giáo dân dần mai danh ẩn tích mới vội vàng bị Liễu gia triệu hồi."
"Bây giờ Yêu Thần giáo lại lần nữa hiển lộ tung tích, hơn nữa khí thế càng hung hãn hơn, sợ sẽ nghênh đón một hồi gió tanh mưa máu."
Thẩm An Tại nhíu mày, nghi ngờ nói: "Yêu Thần giáo mời chào hoặc ám sát những người trẻ tuổi này, ngươi có biết vì sao không?"
"Vì sao à..."
Đôi mắt đẹp Liễu Vân Thấm hơi trầm xuống, 'Sát thủ tự không cần phải nhiều lời, là vì hao tổn khí vận giới này, về phần mời chào... Ta nghĩ, bọn họ hẳn là đang tìm cơ hội."
"Cơ hội gì?"
"Một cơ hội để Yêu Hoàng hàng thế."
Yêu Hoàng hàng thế!
Trong lòng Thẩm An Tại nghẹn lại.
"Có ý tứ gì?" "Người ngoại giới không thể dễ dàng tiến vào giới này, cho nên bọn họ muốn đi vào, nhất định phải thông qua một ít phương pháp đặc thù nào đó."
Liễu Vân Thấm dừng lại trước một sạp bán tượng đất, tiếp theo mở miệng.
"Nếu như ta đoán không sai, người của Yêu Thần giáo muốn tìm được một thân thể tuyệt hảo, nghênh đón Yêu Hoàng giáng lâm."
Thần sắc Thẩm An Tại lại nghiêm túc.
Nếu như vậy, chẳng phải trong tương lai không lâu Thiên Huyền đại lục sẽ nghênh đón một phen hạo kiếp ngập trời?
Hạo kiếp như vậy... Sợ là ngay cả Tổ cảnh cũng khó ở.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn như vậy, Liễu Vân Ngỗi nhếch miệng cười một tiếng.
"Thế nào, sợ rồi sao?"
Nàng nhìn người bên cạnh, nói như vui đùa: "Nghĩa phụ chưa hiện thân kia của ngươi, hẳn có thể bảo vệ ngươi vô ưu mới đúng."
Thẩm An Tại nghe vậy cười khổ: "Làm gì có nghĩa phụ nào... lúc trước chẳng qua là từ chối mà thôi."
"Quả nhiên..."
Đôi mắt đẹp của Liễu Vân Thấm lóe lên, nhìn dáng vẻ khẩn trương mặt mày ủ rũ của hắn, nàng bỗng nhiên nở nụ cười.
"Lão tiên sinh, làm phiền làm hai bức tượng đất."
"Có ngay, cô nương chờ một chút!"
Theo chủ tiệm bận rộn, Liễu Vân Thấm nhẹ nhàng mở miệng một lần nữa, nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.
"Không phải ta đã nói rồi sao, nếu ngươi gặp phải chuyện gì không giải quyết được, có thể tới tìm ta."
Thẩm An Tại hơi ngẩn ra, tâm niệm khẽ động quay đầu nhìn nữ tử mặc thanh sam dịu dàng bên cạnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, người sau môi đỏ khẽ mở.
“Ta giúp ngươi."
Gió đêm thanh u, vén mái tóc của nữ tử thanh sam, hương thơm thấm người.
Thẩm An Tại nhìn đôi mắt kia, vẻ căng thẳng trên mặt tản đi rất nhiều, cười gật đầu.
"Được.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận