Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 750: Ta cũng từng có một đệ tử

Chương 750: Ta cũng từng có một đệ tửChương 750: Ta cũng từng có một đệ tử
Lời Thẩm An Tại vừa dứt, Bách Mị tiên quân vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhìn hắn và nữ tử kia.
Thấy người sau vẫn không có phản ứng gì, nàng mới cau mày lên tiếng: "Nàng không còn hơi thở nữa rồi, ngươi không cần thử nữa."
Thẩm An Tại vẫn giữ vẻ mặt bình thường, khoanh tay đứng đó, thản nhiên lên tiếng.
"Thân Nông dược quyển, Vũ Hậu Phù Du, thuật pháp này tuy không tệ nhưng ngươi lĩnh ngộ vẫn chưa đủ thấu triệt, nếu Ma Đan tiên quân giỏi về độc thuật, ngươi đã sớm bị phát hiện rồi."
Bách Mị tiên quân cau mày, không hiểu hắn đang nói gì, vừa định mở miệng thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của nữ tử.
"Ngươi là ai?"
Tiêu Cảnh Tuyết đột nhiên mở mắt, nhẹ nhàng thoát khỏi đôi tay của Thẩm An Tại, lơ lửng trên biển sao, vẻ mặt cảnh giác.
Cảnh tượng này khiến Bách Mị tiên quân kinh ngạc, nàng há hốc mồm, thậm chí quên cả nói chuyện.
Không... không chết sao!?
Lúc đầu nàng còn tưởng Thẩm An Tại chỉ mở miệng muốn lừa người này, không ngờ... lại là thật!
Thiếu nữ nghỉ là con gái của Độc lão quái này căn bản không chết!
Đối mặt với câu hỏi đầy cảnh giác của Tiêu Cảnh Tuyết, vẻ mặt Thẩm An Tại vẫn bình tĩnh.
"Ta đã nói rồi, ta là phong chủ Dược phong của Hợp Hoan tông, Thẩm An Tại."
"Thẩm An Tại..."
Tiêu Cảnh Tuyết hơi nhíu mày, nàng luôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc nhưng tại sao lại quen thuộc thì lại không nhớ ra được.
"Thuật pháp Thần Nông dược quyển, người ngoài không thể biết được, ngươi lại biết từ đâu?"
Nàng chất vấn, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, sắc mặt tối sầm lại.
"Ngươi từng ở Linh môn, chẳng lẽ ngươi đã ra tay với đại sư huynh..."
Thấy vẻ mặt căng thẳng của nàng, Thẩm An Tại cười nhạt lắc đầu.
"Yên tâm đi, tên ngốc đó vẫn sống tốt, cũng không có ai dùng thuật sưu hồn đối với hắn, chuyện Thần Nông dược quyển, là do chính hắn nói cho ta biết."
Nghe vậy, Tiêu Cảnh Tuyết không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Không chỉ vì sư huynh không sao, mà quan trọng hơn, người trước mắt này nghe có vẻ như bạn chứ không phải thù.
"Tiền bối vừa nói nếu Ma Đan tiên quân giỏi về độc thuật, sẽ phát hiện ra vãn bối giả chết, xin hỏi là vì sao?"
Nàng hơi cúi người, giọng điệu cũng cung kính hơn nhiều.
"Độc của ngươi là dùng thân và hồn nuôi dưỡng, nếu ngươi thực sự chết, toàn bộ công lực về độc cũng sẽ hoàn toàn khuếch tán, không thể phong bế trong cơ thể, ngươi muốn hắn biết ngươi tu luyện cả dược và độc, công pháp xung đột mà chết, ngược lại lại bỏ qua điểm này."
Giọng điệu của Thẩm An Tại nghiêm túc hơn vài phần, thậm chí khiến Tiêu Cảnh Tuyết nghe được ý tứ giáo huấn quen thuộc đã lâu không gặp.
"Có đôi khi quá cố ý, ngược lại sẽ thành vụng vê, lân này nếu không phải hắn không giỏi về độc công thì tất cả tính toán trước đó của ngươi đều sẽ đổ sông đổ biển."
"Sư phụ của ngươi không dạy ngươi, dục tốc bất đạt, làm việc phải cẩn thận sao?"
"Vãn bối..."
Tiêu Cảnh Tuyết hơi cúi mày, không biết phản bác như thế nào.
Không, phải nói là nàng căn bản không nảy sinh bất kỳ ý định phản bác nào. Cảm giác này, đã nhiều năm không có rồi.
Những năm này ở Dược tông, không phải là không có tiền bối nào tạo nghệ Dược đạo cao hơn nàng nhưng chưa từng có ai cho nàng cảm giác như vậy.
Giống như...
Giống như đã trở về Thanh Vân phong vậy.
"Thứ này, là sư huynh của ngươi nhờ Thẩm mỗ dạy cho ngươi."
Thẩm An Tại đưa ra một miếng ngọc giản và một lệnh bài màu đen, sau đó nói: "Ngươi muốn dựa vào Thiên Tà thiền để nâng cao độc công của mình nhưng đó chỉ là tạm thời, ngươi cần tìm ra đạo của mình, chứ không phải dựa vào việc nuốt chửng và luyện hóa những loại độc được gọi là mạnh hơn này để đột phá giới hạn."
"Sư huynh của ta đưa cho ta sao?"
Tiêu Cảnh Tuyết kinh ngạc, nhận lấy ngọc giản, thân hồn thăm dò vào bên trong, sau đó đồng tử hơi co lại.
Đây là...
Phần tu luyện tiếp theo của Vạn Độc tâm kinhI
Sư huynh lấy thứ này ở đâu ra vậy!?
Nếu nói là Mộ Dung Thiên tự viết ra thì nàng một vạn lần cũng không tin.
Sư huynh của nàng ngoại trừ thiên phú tu luyện ngoài kiếm đạo thì quả thực là kém đến mức không thể tả, học một bộ Huyền Môn Thập Tam châm mà đã mất nhiều năm như vậy, huống chỉ là viết ra thứ này.
"Được rồi, cầm lấy rồi thì mau đi đi, nơi này không thích hợp cho ngươi ở lại."
Thẩm An Tại phất tay, thản nhiên nói.
Còn Bách Mị tiên quân vừa mới buông lỏng trái tim thì trong nháy mắt lại treo lên cao.
"Không được, nếu nàng đi rồi, đến lúc đó Độc lão quái đến Hợp Hoan tông đòi người thì sẽ không ổn!"
Nàng nghiêm túc từ chối, nữ tử này không chết thì bên phía Độc lão quái tự nhiên cũng sẽ không gây chuyện.
"Tông chủ yên tâm, Thẩm mỗ tự có cách."
"Tiền bối muốn thả vãn bối đi?"
Tiêu Cảnh Tuyết cũng ngẩn ra, không ngờ trung niên áo trắng trước mắt lại đưa ra quyết định này.
"Sao, không đi mà muốn đến Hợp Hoan tông ăn chực à?"
Thẩm An Tại liếc nàng một cái.
"Không không không... Vãn bối chỉ là nghi ngờ... Tại sao tiên bối lại đối xử tốt với vãn bối như vậy?"
Tiêu Cảnh Tuyết nhẹ cắn môi đỏ, sau khi do dự vẫn nói ra lời mình muốn hỏi, đồng thời chăm chú nhìn người trước mắt.
Thẩm An Tại nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười ôn hòa, khiến Vân Liệt, Bách Mị tiên quân và ba người bên cạnh đều ngẩn ra.
Ở chung cũng được một thời gian rồi, đây là lân đầu tiên bọn họ thấy tên này còn có một mặt ôn nhu như vậy.
"Bởi vì..."
Thẩm An Tại khẽ mở miệng, dời mắt nhìn về phía bầu trời đầy sao xa xăm.
"Ta cũng từng có một đệ tử, rất giống ngươi."
Tiêu Cảnh Tuyết cau mày: "Vậy đệ tử của tiền bối..."
"Nàng đã sớm không còn nhớ ta nữa, không nhớ cũng tốt, tránh cho nàng phải rơi vào cảnh sinh tử."
Lúc này, Tiêu Cảnh Tuyết mới hiểu được tại sao người trước mắt lại như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có sáu chữ.
Yêu ai yêu cả đường đi.
"Đệ tử của tiền bối thật đáng ngưỡng mộ, có thể có một vị sư phụ tốt như vậy."
Vẻ cảnh giác trên mặt nàng đã biến mất không ít, nhẹ giọng nói. "ô2"
Thẩm An Tại đột nhiên cười, trêu chọc nhìn nàng: "Vậy so với sư phụ của ngươi thì sao?"
Một câu nói khiến Tiêu Cảnh Tuyết ngẩn ra vài giây.
Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng lại, hơi cúi người.
"Là sư phụ, tiền bối không kém bất kỳ ai, nhưng trong lòng vãn bối, tự nhiên là gia sư đứng đầu, không ai có thể thay thế."
Lời nói không chê vào đâu được, vừa không đắc tội người khác, vừa không trái với lương tâm.
Nếu đổi lại là tên nhóc Mộ Dung Thiên kia, e rằng sẽ thốt ra một câu "Đương nhiên là sư phụ của ta tốt hơn rồi".
Thẩm An Tại mỉm cười, gật đầu không nói thêm gì nữa, phất tay ra hiệu nàng có thể đi.
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ gật đầu, lần lượt hành lễ với mọi người.
"Vậy vấn bối xin cáo từ."
Nói xong, nàng không dám nán lại, quay người rời đi.
Vân Liệt và Sấu Lão muốn mở miệng ngăn cản nhưng bị Bách Mị tiên quân dùng ánh mắt ngăn lại.
Tiên Tiêu Cảnh Tuyết đi xa, vẻ ôn hòa trên mặt Thẩm An Tại dần tan biến, lại khôi phục sự lạnh nhạt như trước, lạnh lùng liếc nhìn Vân Liệt và Sấu Lão.
"Nếu người ngoài biết chuyện này, Thẩm mỗ sẽ dùng hai ngươi luyện đan."
Lời nói mang theo sát ý lạnh lẽo vang lên, Vân Liệt và Sấu Lão đều rùng mình, vội vàng gật đầu.
"Biết rồi biết rôi, phong chủ cứ yên tâm, chúng ta tuyệt đối không tiết lộ nửa lời ra ngoài."
Trong lúc đáp lời, hai người cũng thắc mắc trong lòng.
Vừa rồi còn tươi cười, Tiêu Cảnh Tuyết vừa đi, lập tức trở mặt thành như vậy.
Bọn họ không hề nghi ngờ, nếu không có tông chủ của mình ở đây, e rằng đối phương căn bản sẽ không nói nhảm, trực tiếp giết chết hai người bọn họ.
Xa xa, Tiêu Cảnh Tuyết vừa bay vừa thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lấp lánh, nội tâm có chút rối loạn.
Phong chủ Dược phong Thẩm An Tại...
Một người ma đạo hung tàn tàn bạo như vậy, không biết tại sao khi nói chuyện với mình, vẻ ôn hòa đó lại khiến nàng có cảm giác như sư phụ của mình.
Thật kỳ lạ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận