Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 788: Rắc rối do Bốc Tinh chỉ thuật mang lại

Cùng lúc đó, một bên khác.
Trong lầu các ở trúc lâm.
"Thẩm An Tại, hoa trà dưới chân núi nở rồi, đẹp lắm, hay là chúng ta đi dạo một chút?"
Cầm tiên tử gõ nhẹ vào cánh cửa, nhẹ giọng nói.
Kẽo kẹt.
Cánh cửa trúc mở ra, Thẩm An Tại mặc một bộ đồ vải thô đi ra từ bên trong, vươn vai.
"Hôm nay thời tiết khá đẹp, có thể xuống dưới đi dạo."
Nghe hắn đồng ý, trên mặt Cầm tiên tử cũng lộ ra vài phần tươi cười, cùng hắn sóng vai xuống núi.
Những ngày chung đụng này, nàng càng cảm thấy người trước mắt khác với những người khác.
Hiểu trận pháp, thông âm luật, cũng có thể trò chuyện với nàng.
Một năm rưỡi trôi qua, nàng lại có chút quen với cuộc sống như thế này.
Thậm chí oán khí nhiều năm bị truy sát, bị lừa gạt tích tụ lại trong lòng cũng tiêu tan hết trong sự ôn hòa của đối phương trong khoảng thời gian này.
Dần dần, nàng dường như lại tìm thấy chính mình trước đây.
Hoa trà trắng khắp núi quả thực rất đẹp, như phủ đầy tuyết trắng, lại điểm xuyết thêm màu xanh, hương thơm ngào ngạt.
Hai người vừa đi dạo vừa trò chuyện trong chốn núi rừng này, nói rất nhiều chuyện.
Thẩm An Tại biết nàng từ khi sinh ra đã có một đôi mắt mơ hồ có thể phân biệt được thiện ác của người khác, cũng biết nàng đã chứng kiến quá nhiều sự dơ bẩn trên đường đời.
Cũng chính vì thấy nhiều hiểm ác, nàng mới càng giữ vững thiện tâm của mình.
Không ngờ rằng, sau này thiện tâm này lại khiến nàng nhiều lần rơi vào cảnh hiểm nguy, dần dần, nàng bắt đầu mất đi bản tâm.
Cầm tiên tử cũng hiểu được một số chuyện trong quá khứ của Thẩm An Tại, tất nhiên, chỉ là Thẩm An Tại nói theo một cách khác.
Bị người khác lãng quên, người thân cận ở ngay trước mắt mà không thể nhìn thấy, loại cảm giác này, nàng nghe thôi cũng thấy không dễ chịu.
"Thẩm An Tại, ngươi xem, đẹp không?"
Cầm tiên tử hái một bông trà trắng, cài vào mái tóc xanh.
Khiến cho nàng vốn đã trông như tiên nữ giáng trần lại càng thêm vài phần dịu dàng.
Nàng mày như nét vẽ, mỉm cười nhẹ, hai lúm đồng tiền nhỏ khiến nàng giống như những bông trà nở rộ khắp núi này, trong sáng, động lòng người.
"Tóc ngươi rối rồi."
Thẩm An Tại nhẹ giọng nói.
"Á, vậy sao?"
Cầm tiên tử vuốt lại tóc, sau đó nhìn mây trời cuộn lại, khẽ nhắm mắt mặc cho gió nhẹ thổi vào mặt, chỉ cảm thấy trong lòng bình yên chưa từng có.
"Thẩm An Tại, trước đây ngươi nói, nếu có thể, ngươi cũng muốn sống cuộc sống nhàn vân dã hạc."
Nàng nhắm mắt, nhẹ giọng nói.
"Rảnh rỗi thì câu cá, ngắm hoa, nghe khúc nhạc, rồi đánh cho tên đồ đệ ngốc nghếch của ngươi một trận."
"Đúng vậy, Thẩm mỗ vốn không thích đánh giết, càng thích cuộc sống núi rừng như thế này."
Thẩm An Tại gật đầu, đây đúng là suy nghĩ bấy lâu nay của hắn. Đáng tiếc, sự việc không như ý người.
Trên đời có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, là thứ sức người nhất thời khó có thể thay đổi được.
"Vậy thì ở lại đây đi, ta cũng thích cuộc sống như vậy."
Cầm tiên tử quay đầu, giọng điệu có chút đùa giỡn:
"Vừa khéo ta còn thiếu một người bạn, nếu có hai người thì sẽ không thấy buồn chán."
Thẩm An Tại hơi sửng sốt, sau đó từ từ lắc đầu.
Hắn đúng là thích cuộc sống như vậy nhưng không phải ở đây.
Nơi hắn muốn ở, được gọi là Thanh Vân phong.
"Ta còn có việc chưa làm xong, hơn nữa, ta cũng không muốn ở lại đây."
"Chuyện gì?”
Cầm tiên tử quay đầu lại.
"Một số... chuyện rất quan trọng."
"Cần ta giúp không?"
"Không cần, chuyện của Thẩm mỗ, Thẩm mỗ tự giải quyết là được."
Thẩm An Tại từ chối.
"Vậy sau khi những chuyện đó hoàn thành thì sao?"
Cầm tiên tử lại hỏi.
"Sau đó ư... có lẽ sẽ trở về quê hương, sống cuộc sống mà mình muốn."
Hắn nói như vậy.
"Vậy... hay là cho ta đi cùng?”
Cầm tiên tử hơi do dự, sau đó vẫn quyết định nói ra.
Thẩm An Tại sửng sốt.
Câu nói này... sao lại quen thuộc đến thế?
Hình như... Ngọc Tâm Lan trước đây cũng từng nói những lời tương tự.
Hắn muốn từ chối nhưng khi nghĩ đến việc Ngọc Tâm Lan sau này chết trong tiếc nuối, hắn lại do dự.
Cuối cùng, hắn khẽ gật đầu.
"Nếu có cơ hội thì được."
Câu nói này khiến ánh mắt vốn không bão bất kỳ hy vọng nào của Cầm tiên tử bỗng sáng lên vài phần, nụ cười càng tươi hơn.
"Vậy là nói chắc rồi nhé!"
Thẩm An Tại nhìn những đám mây trôi, không nói thêm gì nữa, chỉ cảm thấy trong lòng khá cảm khái.
Nếu đổi lại là một bản thân khác của mình, có lẽ sẽ không quan tâm đến nhiều như vậy, cho dù có Ngọc Tâm Lan ở trước, hắn vẫn sẽ chọn từ chối.
Nhưng bản thân hắn thì không làm được.
Rốt cuộc, thiện hồn vẫn luôn lo trước lo sau, suy nghĩ quá nhiều cho người khác.
Âm ầmI.
Đột nhiên, trên bầu trời, một đôi mắt đột nhiên mở ra.
Ánh mắt xuyên qua biển mây, xuyên qua sương mù, chính xác rơi vào người Thẩm An Tại.
Hai người cùng cau mày nhưng rất nhanh đôi mắt đó đã biến mất.
"Thôi diễn thuật sao..."
Cầm tiên tử cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Thẩm An Tại.
"Rắc rối mà ngươi nói trước đó, không phải là... môn chủ Linh môn chứ?"
"Ừm... không phải nhưng hình như bây giờ hắn cũng là một phiền phức."
Thẩm An Tại cũng cau mày, sắc mặt có chút không vui.
Tính từ ngày hắn ở Linh môn đến nay đã hơn trăm năm, bấy lâu nay Bốc Tinh chi Thuật của môn chủ Linh môn vẫn không thể tính ra được hắn, tại sao hôm nay...
Rất nhanh, hắn đã nghĩ ra lý do.
Có lẽ là... vì bây giờ hắn chỉ là một thiện thi của Thẩm An Tại, không hoàn chỉnh.
Cho nên Bốc Tinh chi Thuật trăm năm trước, sau khi hắn xuất hiện mới miễn cưỡng tính ra được chút manh mối.
"Thật sự là đủ kiên trì, bấy lâu nay vẫn kiên trì không ngừng tính toán tung tích của ta."
Thẩm An Tại lắc đầu, vẻ mặt có chút tiếc nuối nhìn sang bên cạnh:
"E rằng nơi này không nên ở lâu, trận pháp này tuy có thể làm người khác hoa mắt nhưng Bốc Tinh chi Thuật này thì không thể ngăn cản được, phiền phức sắp đến rồi."
"Ta đề nghị..."
"Không kịp rồi."
Cầm tiên tử lắc đầu, chăm chú nhìn Vân Khung từ từ nứt ra trên không trung.
"Trận pháp Xuyên Không Tinh Vực của Linh môn, cho dù cách nhau một tinh vực, cũng có thể đến ngay lập tức."
Thẩm An Tại sắc mặt tối sâm lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Quả nhiên, trong khe nứt ngày càng mở rộng trên không trung, một lão giả từ từ xuất hiện.
Mặc áo choàng sao, tóc bạc phơ, khí tức không tệ.
Ngay cả khi so với Lam Vũ, cũng không hề kém cạnh, thậm chí còn khiến Thẩm An Tại cảm thấy nguy hiểm hơn nhiều so với Lam Vũ.
Rốt cuộc... người đến chính là Phù tu!
"Không ngờ, Cầm tiên tử mà nhiều người bên ngoài đang tìm kiếm, lại ở ngay tại đây."
Ánh mắt lão giả nhìn xuống, nở nụ cười:
"Nhưng mà, hình như ngươi bị thương rồi."
"Phong chủ Tam Thủy phong của Linh môn, không ngờ ngươi lại đích thân đến đây nhưng mà, ngươi có quên cách đây ba trăm năm, đã từng bại trận dưới tay ta như thế nào không?”
"Ha ha ha, nếu ngươi ở thời kỳ đỉnh cao, lão phu còn phải kiêng dè ngươi vài phần nhưng mà bây giờ, ngươi thực sự còn có bản lĩnh đó không?"
Tam Thủy phong chủ cười lớn, nhất thời thậm chí còn không nhìn Thẩm An Tại lấy một cái.
Trong mắt hắn, sự đe dọa của Cầm tiên tử lớn hơn Thẩm An Tại rất nhiều.
Cầm tiên tử hơi nhíu mày, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.
Căn cơ của bản thân bị tổn hại, nếu thực sự đánh nhau, e rằng bây giờ thực sự không phải là đối thủ của người này.
"Ngươi đi trước đi."
Nàng khẽ mở miệng.
"Không, ngươi đi đi, hắn đến là vì ta."
Thẩm An Tại lắc đầu, hít sâu một hơi rồi tiến lên phía trước.
Không ngờ, rắc rối mà hắn dự đoán vẫn chưa đến thì người của Linh môn đã tìm đến hắn trước.
Quả nhiên là hắn đã chủ quan, với thực lực của thiện thi như bây giờ, e rằng hôm nay khó có thể thoát thân bình an....
Bạn cần đăng nhập để bình luận