Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 121: Bách Lý Nhất Kiếm chấn kinh

Chương 121: Bách Lý Nhất Kiếm chấn kinhChương 121: Bách Lý Nhất Kiếm chấn kinh
Bầu không khí có chút an tĩnh, Thẩm An Tại đang suy nghĩ, Bách Lý Nhất Kiếm đang chờ hắn nói chuyện.
Chỉ có tên ngốc Mộ Dung Thiên quay qua xoay lại nhìn sư phụ mình và Bách Lý Nhất Kiếm.
Hắn gãi gãi đầu, không hiểu vì sao hai người đều không nói chuyện.
"Sư phụ, ngài xem ngài có biện pháp giúp Bách Lý tiền bối tái tạo thân thể không. Nếu không có tiền bối tương trợ, chỉ sợ đệ tử đã đi đời nhà ma rồi."
"Tái tạo thân thể?"
Thẩm An Tại nhíu mày.
Đáy mắt Bách Lý Nhất Kiếm xuất hiện ánh sáng, có chút chờ mong.
"Không thể." Thẩm An Tại lắc đầu.
Rất nhanh, thần sắc của hắn lại ảm đạm xuống.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, hắn liền khôi phục lại bình thường.
Nhưng mà, mỗi người đều có số mệnh, không cách nào khôi phục thân thể, vậy thì thừa dịp linh hôn bây giờ chưa hoàn toàn tiêu tán, nhìn xem thế giới bên ngoài này cũng tốt.
Còn phương pháp tìm kiếm Hồn Mộc vạn năm kia thì thôi đi.
Nơi đó, tới giờ vẫn chưa hề có ai sống sót đi ra.
"Sư phụ, ngay cả người cũng không có biện pháp sao?"
Mộ Dung Thiên vẫn có chút không muốn từ bỏ: "Không phải ngài nói trước kia có người nhục thân bị hủy diệt, dùng sen trong ao, còn có thể nặn từ ngó sen dưới bùn thành thân thể sao?"
Nhìn hắn lại mở miệng tranh đấu vì bản thân mình, đáy mắt Bách Lý Nhất Kiếm hiện lên cảm động.
Tên tiểu tử ngốc này...
Cùng với nét xúc động, trong lòng của hắn lại bắt đầu kinh nghi.
Dùng sen trong ao, ngó sen dưới bùn cũng có thể làm lại thân thể...
Thủ đoạn như vậy quả thực là chưa từng nghe thấy, trừ phi nắm giữ Sinh Tử Đại Đạo, nếu không tuyệt đối không thể làm được!
Thẩm An Tại nhìn thiếu niên một chút, thấy ánh mắt hắn chân thành, do dự sau đó hỏi thầm trong lòng.
"Hệ thống, có biện pháp không?"
Cứ nói thế nào đi nữa, Bách Lý Nhất Kiếm cũng là đã cứu được đồ đệ của mình đấy, còn ban thưởng cho hắn một hồi tạo hóa, nếu có thể cứu thì nên cứu.
[Trước mắt ký chủ không thể đạt được phần thưởng cao như thế, xin nỗ lực tăng điểm sùng bái của đồ đệ, hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn]
Thẩm An Tại nghe vậy, lần nữa lắc đầu.
"Hóa thân từ sen, cũng không phải thứ sức người có thể làm được. Vi sư hiện tại cũng không còn cách nào khác. Nhưng sau này có thể luyện ra một chút đan dược Dưỡng Hồn Cố Linh đan."
Nói xong, hắn nhìn về phía Bách Lý Nhất Kiếm, mở miệng nói tiếp,'Cũng có thể để hồn thể của ngươi tồn tại lâu hơn, không đến mức chậm rãi hóa thành hư vô."
"Đa tạ Thẩm phong chủ!"
Bách Lý Nhất Kiếm chắp tay nói lời cảm tạ, trong mắt lập
Hắn nhạy cảm nhận ra thứ mà đối phương vừa nói là "Vi sư hiện tại cũng không còn cách nào khác", chứ không phải là "Vi sư cũng không còn cách nào khác"!
Nói cách khác, đối phương đã có biện pháp, chỉ là e ngại một vài nguyên nhân, hiện tại không cách nào thi triển mà thôi!
Vừa nghĩ đến đây, hắn càng thêm vài phần tôn kính đối với vị Phong chủ Thanh Vân phong nhìn không thấu tu vi chân chính này.
Hít sâu một hơi, hắn hơi cẩn thận thăm dò: "Xin hỏi Thẩm phong chủ đã là cao nhân cảnh giới bực nào?"
Thẩm An Tại liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng: "Đoán Thể hậu kỳ."
Bách Lý Nhất Kiếm sửng sốt.
Cái này ai chẳng biết.
Nhưng điều hắn hỏi không phải là cảnh giới bên ngoài, mà chính là cảnh giới chân thật của đối phương!
"Vậy cảnh giới chân thật của ngài lại là?"
Hắn thử dò xét tiếp.
"Cái gì mà cảnh giới chân thật, ta chính là Đoán Thể hậu kỳ."
Bách Lý Nhất Kiếm im lặng quay đầu nhìn Mộ Dung Thiên bên cạnh: "Ngươi tin không?”
"Ta không tin, tiên bối thì sao?"
“Ta cũng không tin."
Nhìn hai người tự đối tự diễn, trong lòng Thẩm An Tại cười khổ không thôi.
Được rồi, nói thật mà cũng không có ai tin.
"Được rồi, tiểu tử ngốc, nhanh đi trồng thuốc đi. Nhớ kỹ dựa theo phương pháp phân chia linh dược mà Cảnh Tuyết đã dạy ngươi lần trước, đừng có gieo bậy!"
"À, được rồi, được rồi."
Mộ Dung Thiên gật đầu, ngoan ngoãn vác cuốc lên, chạy như điên về dược điền.
Bên này, chỉ còn lại hai người Thẩm An Tại và Bách Lý Nhất Kiếm.
"Có thể nói vì sao Kiếm Yêu tôn tiếng tăm lừng lẫy ở Trung châu lại bị vây ở Thương Ngô cảnh, vì sao được đồ nhi ta cứu ra không?"
Thẩm An Tại lại nhàn nhạt mở miệng.
Hắn biết người trước mặt từng là cường giả Niết Bàn, nhưng bây giờ chỉ còn lại linh hồn thể.
Thậm chí ngay cả linh hồn thể cũng không giống, chỉ có thể miễn cưỡng tính là tàn thức.
Nhưng mà nha... tỉnh thân lực của mấy vị cường giả Niết Bàn cũng đủ cường hãn, chỉ dựa vào linh hồn lực, cũng đủ để giết chết võ giả Càn Khôn cảnh.
"Đại danh đỉnh đỉnh không dám nhận, tại hạ trước mặt Thẩm phong chủ không dám xưng tôn."
Bách Lý Nhất Kiếm đầu tiên là khiêm nhượng một phen, sau đó mới mở miệng giải thích.
Giải thích chuyện Thương Ngô tôn giả có hành tích ác liệt như thế nào, trộm lấy chí bảo từ Linh cảnh, sau đó còn thiết kế bẫy rập phục kích giết người.
Mà hắn thì lại vô tình trúng chiêu, bị phong ấn trong ngôi mộ kia.
"Lúc trước ta còn muốn truyền cho Mộ Dung tiểu tử một cái Xích Vũ ấn, giúp hắn đi tới Thăng Long trì ở Linh cảnh thoát thai hoán cốt, nhưng tên ngốc này biết như vậy sẽ làm cho tàn thức của ta hoàn toàn tiêu tán, nói cái gì cũng không muốn nhận."
Bách Lý Nhất Kiếm cười khổ nói: "Còn nói ơn như giọt nước cũng phải báo đáp bằng hồ bằng sông gì đó..."
Thẩm An Tại nghe hắn nói xong, nhìn thoáng qua thiếu niên áo đen đang vất vả cần cù làm bù công việc trong dược điền, mỉm cười lắc đầu.
Thật sự phù hợp với tính cách của tên tiểu tử ngốc này.
"Đã làm phiền các hạ giúp đồ nhi này tăng cao tu vi, ta liền đi chuẩn bị chút ít đan dược Dưỡng Hồn Cố Linh."
Thẩm An Tại chắp tay nói lời cảm tạ.
Bách Lý Nhất Kiếm vội xua tay: "Nói quá lời, có Thẩm phong chủ, thủ đoạn nho nhỏ này của tại hạ, e là bêu xấu."
Thẩm An Tại cười cười, không nói gì, mà để hắn đợi ở đây xong, liền quay đầu đi về phía đan phòng của Tiêu Cảnh Tuyết.
Nhìn hắn rời xa, trái tim đang căng cứng của Bách Lý Nhất mới thả lỏng, thở dài một cái.
Đến gần như vậy cũng không cảm giác được tu vi chân thật của vị Thẩm phong chủ này.
Thực lực người này sợ là càng kinh khủng hơn tượng tượng nhai
Hắn âm thầm kinh hãi, đồng thời quan sát Dược viên này, càng thêm rung động sâu sắc.
"Không ngờ Đại An triêu nho nhỏ này lại có một nơi linh khí dồi dào, sinh khí phồn thịnh như thế, nhìn tốc độ sinh khí bốn phía hội tụ, sợ là không bao nhiêu năm nữa sẽ trở thành một động thiên bảo địa!"
Bách Lý Nhất Kiếm vừa chậc chậc cảm khái vừa nhìn về phía Mộ Dung Thiên đang gieo trồng linh dược phía trước.
Thứ người sau cầm trong tay, chính là những phế dược hơn trăm năm tuổi đã lấy được từ Thương Ngô cảnh.
Theo hắn cẩn thận từng li từng tí gieo trồng từng gốc Linh dược, thổ nhưỡng màu đen kia dường như có linh tính làm cho rễ cây phải bám thật chặt.
Một màn khiến người ta ngạc nhiên đã xảy ra.
Chỉ thấy linh dược vốn khô héo điêu linh, không chút sinh cơ bỗng chậm rãi lật đật, bộ dáng mềm oặt dần căng mọng.
"Chuyện này... chuyện này sao có thểt"
Hắn kinh ngạc.
Nếu là Thẩm An Tại tự tay gieo những dược chủng này để rồi phát sinh tình huống như vậy, hắn còn không đến mức biểu lộ như vậy.
Nhưng bây giờ, người trông thuốc chỉ là một thằng ngốc Quy Nguyên cảnh!
Thậm chí ngay cả thủ pháp trồng dược cũng hơi có vẻ vụng về.
Linh dược này vậy mà lại khởi tử hồi sinh!?
Rất nhanh, ánh mắt của hắn rơi xuống thổ nhưỡng màu nâu đen lan tràn kia, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Mảnh đất này... vậy mà lại có thể nối liên Thiên Mạch và Địa Mạch chỉ Khí
Bảo vật có thể làm được điểm này, cho dù là ở Trung châu cũng không thấy nhiều!
Tục xưng là tiên thiên chí bảo.
Mà bây giờ...
Bách Lý Nhất Kiếm nhìn thoáng qua số đất màu đen tràn ngập dược điền, chỉ cảm thấy hai mắt có chút biến thành màu đen.
Con mẹ nó... Đây thật chỉ là một đỉnh núi nhỏ trên một tông môn nho nhỏ trong Đại An triều sao?
Tiên thiên chí bảo được tính theo mẫu!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận