Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 142: Danh tiếng Phong chủ Thanh Vân phong

Chương 142: Danh tiếng Phong chủ Thanh Vân phongChương 142: Danh tiếng Phong chủ Thanh Vân phong
Thẩm An Tại tập trung rèn sắt, toàn bộ tinh thần lực tập trung vào kiếm phôi thủ, cũng không phát hiện hài đồng trên tường viện.
Đinh, đinh, đinh, đinh!
Theo mỗi một lần hắn vung búa, ngón trỏ của hài đồng trên tường viện liền nhẹ nhàng gõ một cái ở trên tường.
Dần dần, thậm chí hắn có lúc có thể gõ ngón tay cùng lúc Thẩm An Tại vung búa.
Như thể hắn đã khống chế được tiết tấu từ thanh âm vừa rồi.
Hài đồng khẽ nhúc nhích lỗ tai, đôi mắt xám trắng kia tử khí trầm trầm.
"Lại là ngươi, tên mù nhỏ, mau xuống đây, đừng kinh động đến khách nhân của tai"
Đúng lúc hắn đang lắng nghe tiếng nện sắt trong nội đường, thanh niên khôi ngô lúc trước đón Thẩm An Tại xuất hiện ở bên ngoài, một phát bắt lấy chân hài đồng kéo hắn xuống.
Thẩm An Tại nghe được thanh âm thì nhíu mày, ngự phong bay ra phía ngoài.
"Ta cảnh cáo ngươi, lần sau không được phép tới nữa, nếu không ta sẽ đánh ngươi!"
Thanh niên làm bộ muốn đánh, đứa nhỏ sắc mặt lạnh lùng, đưa tay bảo vệ đầu.
"Dừng tay."
Âm thanh hùng hậu vang lên từ trên tường viện.
Tay của thanh niên dừng trước đầu hài đồng, chỉ cách nhau một chưởng.
Thằng mù kia phát hiện không bị đánh, quay đầu bỏ chạy, rất nhanh biến mất khỏi tâm mắt hai người, dáng vẻ quen đường hoàn toàn không giống người mù.
"Hắc, xem như tiểu tử ngươi chạy nhanh."
Thanh niên mắng một câu, sau đó quay đầu nhìn phía trên tường viện cười làm lành.
"Khách quan, là tại hạ sơ sót, đứa nhỏ mù này luôn thích nằm sấp trên tường nghe các luyện khí sư rèn sắt, tại hạ đã từng nói qua hắn rất nhiều lần, nếu như ngài không thích, có thể đổi cho ngài một gian đường khẩu khác?"
Thẩm An Tại không trả lời ngay mà nhìn về hướng đứa nhỏ chạy trốn, khẽ nhíu mày.
Hắn thấy được đôi mắt tĩnh mịch trắng bệch kia.
Một người mù, tại sao phải tới nghe người khác rèn sắt?
"Khách quan?"
Thanh niên thấy đối phương không có trả lời, liền hỏi thăm dò một câu.
Lúc này Thẩm An Tại mới quay đầu, nhẹ giọng mở miệng: "Bỏ đi, hắn muốn nghe thì nghe, không cần đuổi hắn."
"Ôi chao, khách quan nếu như ngài bị phiền, ngàn vạn lần phải nói với tại hạ, ta thay ngài đến thu thập tiểu tử này, không cần ngài tự động thủ."
Thanh niên vội gật đầu lia lịa, cười mở miệng.
Nghe vậy, Thẩm An Tại nhìn thanh niên này nhiều hơn một chút, ánh mắt ý vị sâu xa.
Hai người này thật ra rất biết diễn kịch.
Đứa nhỏ mù kia rõ ràng có thính lực khác hẳn người thường, không thể nào không nghe thấy tiếng thanh niên đi đến trước mặt.
Mà vừa rồi thời điểm thanh niên đưa tay, đứa nhỏ cũng không có né tránh e ngại.
Cho dù mình không hô lên một câu "Dừng tay", bàn tay của thanh niên này phỏng chừng cũng không rơi đến trên người đứa trẻ mù.
Nói trắng ra là...
Giữa hai người đều đã có sự phối hợp và ăn ý.
Đứa nhỏ mù tới đây nghe, thanh niên đến đây bắt, diễn một vở kịch cho người bên trong xem. Nếu như người bên trong biểu hiện phẫn nộ dị thường, đứa nhỏ này về sau sẽ không tới, dù sao thân là võ giả, khó tránh khỏi có một ít người tính tình táo bạo, hiếu sát thành tính, nói không chừng sẽ giết đứa nhỏ này.
Nếu như tâm địa lương thiện giống mình, vậy đứa nhỏ này về sau sẽ còn đến vụng trộm nghe người rèn sắt.
Thanh niên nhìn như đang mắng tên tiểu tử mù này, nhưng kỳ thật cũng đang bảo vệ hắn.
"Đôi mắt của hắn bị làm sao vậy?"
Thẩm An Tại cũng không so đo với những toan tính vụn vặt trong lòng hai người kia, mà tò mò hỏi thăm.
"Không biết nữa, một năm trước lúc hắn xuất hiện ở trong thành thì đã như vậy."
Thanh niên lắc đầu, nhìn theo hướng hài đồng chạy xa, ánh mắt lộ ra thương cảm.
Thấy Thẩm An Tại không giống loại ác nhân kia, hắn mới chậm rãi mở miệng giải thích.
"Đứa nhóc này thật đáng thương, mắt mù thì thôi, lưỡi cũng bị người ta cắt mất. Lúc vừa tới Phục Linh thành thiếu chút nữa chết đói giữa đường."
"Một năm vừa qua, hắn đều nhặt cơm thừa của người, cũng không có ai biết cha mẹ hắn ở đâu, mọi người thấy hắn đáng thương, vốn định chiếu cố hắn khắp nơi, nhưng tiểu tử này lại cực kỳ cảnh giác, đồ vật ai đưa cũng không ăn, cũng không cho phép người lạ tới gần."
Thẩm An Tại chau mày.
Đứa nhỏ này...
Không khỏi quá đáng thương rồi, đôi mắt đã mù, còn bị người ta cắt lưỡi.
"Vậy bây giờ hắn đang ở đâu, ngủ ngoài đường sao?"
"Hắn sống ở trong căn lều nát phía nam thành."
Người thanh niên mở miệng, lại thở dài.
Lúc trước khi tên tiểu tử mù kia ngủ ở trong lều, còn thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt cóc, may mà hắn kịp thời nhìn thấy kịp thời đánh đuổi đám buôn người.
Vốn định đón tiểu tử này đến nhà mình ở, kết quả đối phương không muốn.
Tuy nhiên có lẽ là mình đã cứu hắn một lần, cho nên hắn cũng không quá cảnh giác với bản thân.
"Trong căn lều nát..."
Thẩm An Tại thì thào, sau đó nhìn thanh niên khôi ngô phía dưới tường viện, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Hồi khách quan, tại hạ họ Trương, tên Nhất Triết."
Thanh niên chắp tay đáp lại, trong lòng liên tục thở dài.
Công trạng của mình không tệ, nhưng không bao lâu nữa sẽ bị điều về Bắc Đạo vực, cũng không biết sau này tiểu tử kia sẽ ra sao.
Thẩm An Tại gật đầu, sau đó lại mở miệng hỏi thăm.
"Vậy tiểu hài tử kia, tên gọi là gì ngươi biết không?"
Trương Nhất Triết lắc đầu.
Cho dù trước mắt hắn có thể xem là người có quan hệ tốt nhất với tên tiểu tử mù trong Phục Linh thành kia, nhưng đứa nhỏ cũng chưa từng nói tên cho mình.
"Được rồi, sau này hắn tới đây, ngươi không cần đuổi hắn đi, hắn thích nghe, cứ để hắn nghe đi."
Thẩm An Tại nhẹ giọng mở miệng.
Tuy rằng không biết vì sao một tên mù thích nghe người rèn sắt, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến mình, không cần thiết để ở trong lòng.
"Vâng."
Trương Nhất Triết cung kính chắp tay, sau đó lui ra.
Mà Thẩm An Tại, sau khi nhìn thoáng qua chỗ ngoặt tường viện, lại trở về đường khẩu, tiếp tục khua thiết chùy.
Lúc tiếng leng keng vang lên, trên tường viện lại lần nữa có một bàn tay nhỏ đặt lên đầu tường, hài đồng mắt mù tiếp tục nằm nhoài ở nơi đó, nghiêng tai lắng nghe. ...
Trong mấy ngày kế tiếp, ban ngày, Thẩm An Tại đều xuống núi rèn sắt cho quen thuộc kỹ xảo luyện khí, buổi tối trở về Thanh Vân phong nhìn xem thương thế của Mộ Dung Thiên, thuận tiện hấp thu kinh nghiệm luyện dược trong đầu, tranh thủ nhanh chóng trở thành luyện dược sư thất phẩm.
Ngày thứ ba Mộ Dung Thiên đã miễn cưỡng có thể xuống giường, tiểu tử này nóng lòng muốn bắt đầu luyện kiếm.
Vẫn là Tiêu Cảnh Tuyết yếu mềm hiếm khi cứng rắn, mỗi lần hắn muốn đứng dậy là lại ấn cho hắn ngã ra giường, nghiêm nghị dặn dò hắn không được động đậy.
Mà mấy ngày nay, chuyện tình ở Thiên Tuyết tông đã dần dần truyên ra ngoài.
Nghe nói Mộ Dung Thiên đã thật sự thắng Tân Thiển Nguyệt.
Vùng đất ba triều không khỏi kinh hô rung động.
Nhất là khi nghe sư phụ Thẩm An Tại dùng một chiêu sen lửa nổ tung sơn môn Thiên Tuyết tông, lại một chiêu miểu sát cường giả Càn Khôn cảnh, tất cả mọi người đều có loại cảm giác như nằm mơ.
Hai tên phế vật trong lời đồn, một tên so với một tên càng phế vật hơn, vậy mà hôm nay mang đến cho bọn họ chấn động lớn như vậy!
Trận chiến này, triệt triệt để để biến cái tên Thẩm An Tại truyền khắp Nam Quyết vực.
Tất cả mọi người đều biết Mộ Dung Thiên không phải phế vật, năm đó Tần gia từ hôn là có ánh mắt nông cạn cỡ nào.
Tất cả mọi người cũng đều biết, Linh Phù sơn cũng không suy tàn như trong tưởng tượng.
Không chỉ Phong chủ ba phong đều đã tiến vào Thiên Linh cảnh đỉnh phong, mà Thẩm An Tại của Thanh Vân phong, cũng là cường giả đạt đến Càn Khôn cảnh!
Thậm chí ngay cả thái thượng trưởng lão Thiên Tuyết tông cũng không dám lỗ mãng trước mặt hắn!
Phong chủ Thanh Vân phong, Thẩm An Tại...
Danh tiếng của hắn... như sấm bên tail
Bạn cần đăng nhập để bình luận