Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 479: Trăng đen sông lạnh, đêm mưa mang đao

Chương 479: Trăng đen sông lạnh, đêm mưa mang đaoChương 479: Trăng đen sông lạnh, đêm mưa mang đao
Tiều phu gánh một bó củi trở về thành Mạc Lâm.
Trước cửa căn nhà nhỏ, bà vợ đã sớm ngóng trông hắn và.
"Về rồi à, vừa hay cơm chín sớm, mau đặt củi xuống, ăn chút gì đi!"
Bà vợ tiến lên chào đón, giúp hắn cùng nhau gỡ bó củi sau lưng xuống.
"Bà xã, hôm nay ta lại gặp chuyện lạ."
"Chuyện gì vậy?" Bà vợ vừa đặt củi vào sân, vừa thuận miệng hỏi.
Tiều phu há miệng, sau đó nhíu mày nhớ lại lời của người nam tử áo trắng, rồi lại lắc đầu.
"Không có gì, Hổ Nhi đâu?"
"Hừ, con trai ngươi đã ăn xong từ lâu, ra ngoài xem náo nhiệt rồi."
"Lại có chuyện gì náo nhiệt vậy?”
Tiều phu cau mày: "Hôm qua trong thành náo loạn như vậy, đừng để nó chạy lung tung."
"Chính là chuyện hôm qua, bây giờ đã truyền ra rồi."
Bà vợ vừa bưng nước nóng đến cho chồng lau mồ hôi, vừa lải nhải.
"Không biết hôm qua là ai đến nhà họ Chu trả thù, người trong nhà đều chết hết, ngay cả phủ đệ cũng sụp đổ hơn nửa, trưởng lão họ Chu chạy về đêm qua, sáng nay người ta phát hiện đã bị đánh chết ở đầu ngõ."
"Nhà họ Chu bị diệt môn!?"
Tiêu phu giật mình.
Nhà họ Chu ở thành Mạc Lâm chính là thế lực lớn nhất, ai có bản lĩnh như vậy, chỉ trong chốc lát hôm qua mà giết sạch cả nhà họ Chu?
"Đúng vậy nhưng không liên quan đến chúng ta, những võ giả kia trả thù thì cứ trả thù, dù sao cũng không tìm đến nhà thường dân như chúng ta."
Bà vợ lẩm bẩm, tiều phu không hiểu sao trong lòng lại "Thót." một cái.
Rầm!
Ngay sau đó, cánh cửa gỗ vốn không chắc chắn bị nổ tung.
Ba người khí chất bất phàm, mỗi người câm đao cầm thương xông vào.
Tiều phu lập tức đứng dậy che chở bà vợ của mình ở phía sau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
"Các ngươi... các ngươi muốn làm gì!?"
Ba người không để ý đến hắn, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm ở đây, cuối cùng đồng thời xuất hiện ở chỗ đống củi.
Một người trung niên cầm đao trong số đó cầm lấy một khúc củi, nhíu mày.
"Tuyệt đối không sai, hôm qua trong nhà họ Chu cũng có luồng đao ý này, tuyệt đối là Bắc Hải song đao!"
"Hừ, Bắc Hải song đao gì chứ, chẳng phải lão già họ Chu kia đã nói rồi sao, Bắc Hải song đao chỉ có một người, người còn lại là rối gỗ!"
"Kệ hắn là một người hay hai người, có được đầu hắn, không nói đến tiền thưởng, những bí pháp bảo vật trên người hắn cũng đều là của chúng ta!"
Ba người lần lượt lên tiếng, ánh mắt nóng bỏng.
Rất nhanh, bọn họ nhìn về phía tiêu phu bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng tiến lên.
"Lão tử hỏi ngươi, bó củi này từ đâu mà có?"
"Cái này..."
Hắn theo bản năng muốn nói là có người đưa cho mình nhưng lại nhớ đến vẻ nghiêm túc của người nam tử áo trắng khi nói chuyện.
Hắn nuốt nước bọt, lắp bắp trả lời.
"Đốn từ... bên kia hồ Thiên Lạc."
"Thật không, không lừa ta chứ?”
Người trung niên vác đao nheo mắt, nhìn chằm chằm hắn.
"Không dám, không dám!"
Tiều phu vội vàng xua tay.
"Vậy ngươi có nhìn thấy thứ gì ở đó không, hoặc nhìn thấy người nào không?"
"Không... không có."
"Ngươi có biết bên kia xảy ra chuyện gì không?"
"Không biết, ta... ta sáng nay mới đến đó chặt củi."
Tiều phu nuốt nước bọt, căng thẳng nói.
"Đừng nói nhảm với hắn nữa, mau giết hắn đi, rồi chúng ta rời khỏi đây, đừng để người khác biết."
Nghe vậy, lòng tiều phu thắt lại.
Kèm theo đó, bà vợ của hắn cũng tái mặt, hoảng sợ, bà căn bản không biết chông mình đã đắc tội với những người này như thế nào.
"Khoan đãi"
Người trung niên vác đao giơ tay, ngăn cản người chuẩn bị ra tay.
Hắn nhìn chằm chằm một lúc, sau đó đặt củi xuống xa xa, nở một nụ cười nguy hiểm nhìn tiêu phu.
"Tiểu đệ, nếu không muốn chết, lát nữa nếu còn có người đến, ngươi cứ nói lại những lời vừa rồi cho họ biết, đừng nói với họ là còn có người khác đến, hiểu không?”
"Được, được!"
Lúc này tiêu phu nào còn quan tâm đến những chuyện khác, vội vàng gật đầu đáp.
Rất nhanh, ba người rời đi, trước khi đi còn dọn dẹp một phen, mang theo cánh cửa gỗ bị đá hỏng.
Không lâu sau, tiều phu vẫn chưa hoàn hồn sau cú hoảng sợ vừa rồi.
Một lão già mặc áo bào vàng, lưng còng cũng đi vào từ cửa.
Hắn nhìn cánh cửa trống không, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.
"Nhà ngươi không lắp cửa?"
"Nhà nghèo..."
Tiêu phu cố nặn ra một nụ cười.
Không cần nói cũng biết lão già này có liên quan đến đám người vừa rồi, đều là vì khúc củi kia mà đến.
Quả nhiên, sau khi lão già áo bào vàng hỏi vê nguồn gốc của khúc củi, cũng quay đầu rời đi.
Cứ như vậy, cả một ngày trôi qua, hắn thậm chí còn không kịp ăn sáng, nhân lúc tiễn một nhóm người đi, hắn vội gọi bà vợ đi tìm con trai, trước tiên về nhà mẹ đẻ lánh nạn.
Còn hắn thì ở lại đó chờ đợi.
Hắn không dám chạy, hàng xóm láng giềng đều quen biết, nếu hắn chạy, lỡ như người ta nghĩ hắn có vấn đề thì sao?
Chỉ cần không nói nhiều, không nói sai thì hẳn sẽ không sao...
Cứ như vậy, hắn thấp thỏm lo âu cả một ngày.
Trên thực tế, ngay cả khi hắn nói sai điều gì thì cũng sẽ không chết.
Thẩm An Tại cố ý để lại một số thủ đoạn trên người hắn, nếu những người đó muốn giết người vô tội, chỉ cần dám ra tay, cơn gió trên người tiều phu sẽ không nương tay. Mà hắn cũng sẽ biết tình hình ngay lập tức.
Nhưng may mắn thay, chuyện như vậy đã không xảy ra.
Trong số những người đó không có kẻ ngốc, đều muốn lợi dụng lẫn nhau, ngồi làm ngư ông hưởng lợi.
Hơn nữa đối với bọn họ, tên tiều phu này chỉ là một người bình thường, giết hay không giết cũng không có ảnh hưởng gì.
Còn về Bắc Hải song đao kia, nghe họ Chu nói thì hôm qua hình như còn rèn được Huyết Thôn ma đao.
Điều này khiến cho bọn họ vốn tràn đầy tự tin, giờ đều trở nên có chút do dự.
Biết đâu một hai người đi qua, thật sự có thể lật thuyền.
Chi bằng cứ để người khác đi dò xét trước, rồi hãng quyết định cũng không muộn. ...
Đêm tối sâu thẳm, mưa phùn lất phất, tuy có ánh trăng mờ ảo nhưng cũng trở nên tối tăm hơn nhiều.
Giữa mặt hồ phẳng lặng, trăng lưỡi liềm treo cao, gợn sóng lấp lánh mưa hoa liên tiếp.
Thẩm An Tại thay một bộ áo tơi, đội nón lá, ngồi trên phiến đá xanh bên hồ.
Hắn tụ gió thành lưỡi dao, từng chút một chạm khắc thanh đao gỗ trong tay vốn đã vô cùng tinh xảo.
"Phù...
Hắn khẽ thổi một hơi, mùn cưa theo gió bay lên, lại bị mưa tạt xuống.
Mà ở bốn phía núi rừng quanh mặt hồ này, không biết có bao nhiêu người đang chăm chú nhìn hắn ngồi bên hồ, chạm khắc thanh đao gỗ.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi nhưng lại không biết đang chờ điều gì.
Thẩm An Tại giơ thanh đao gỗ lên, đôi mắt dưới vành nón lá nhìn thanh đao gỗ và ánh trăng mờ ảo phía sau nó.
"Khụ khụ, trăng đen sông lạnh, đêm mưa mang đao... là một đêm định sẵn sẽ không yên tĩnh!"
Hắn ho hai tiếng, cổ tay khẽ rung, thanh đao gỗ lướt qua màn mưa, kéo theo một loạt những vệt nước.
Quét mắt nhìn bốn phía, ánh sáng linh động trong mắt lóe lên.
Có bao nhiêu người đến, lại là tu vi gì, đều bị hắn nhìn thấu rõ ràng, dưới Động Thiên Linh Mâu không thể ẩn núp.
Bảy mươi chín người, sáu mươi ba Niết Bàn, mười sáu Xung Hư cảnh...
Cũng tốt.
Vậy thì đều làm gạch ngói dưới chân người đồ đệ ồn ào của Thẩm mỗ đi. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận