Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 308: Bôn Lôi thập tam kiếm

Chương 308: Bôn Lôi thập tam kiếmChương 308: Bôn Lôi thập tam kiếm
Hôm sau, giờ Mão.
Thiên Nhạc đúng giờ gõ vang đại môn Luyện Khí đường.
"Vào đi."
Giọng nói của Thẩm An Tại truyên vào bên trong, Thiên Nhạc cung kính đẩy cửa lớn ra, cúi đầu đi vào.
"Liên quan tới luyện khí chi đạo, vi sư không tinh thông lắm. Trên con đường này ta không dạy cho ngươi được nhiều."
Thẩm An Tại ở bên cạnh, vừa nói, vừa đem ba mươi sáu phương pháp luyện khí mà mình viết suốt đêm ra.
"Trong mấy ngày sư huynh của ngươi dưỡng thương này, ngươi cứ nhìn sáu tâng cổ pháp đầu trước, ta sẽ tự tay dạy ngươi."
“Tạ sư phụ.”
Thiên Nhạc cung kính dùng hai tay tiếp nhận ngọc giản, lắng lặng đứng tại chỗ.
Thẩm An Tại nhíu mày: "Còn thất thần cái gì, mở ra nhìn xem."
"Vâng."
Lúc này Thiên Nhạc mới gật đầu, mở ngọc giản ra xem.
"Tam Thập Lục Luyện Khí cổ pháp, cổ pháp tầng thứ nhất, thủy dưỡng chi pháp: dùng linh dịch dưỡng khí, tôi luyện không thêm quặng, dùng linh khí ôn nhuận, khử tạp, tăng dẻo, phương pháp này thắng ở chỗ có thể làm cho linh khí hồn nhiên thiên thành..."
Nhìn Thiên Nhạc chỉ chốc lát đã đắm chìm trong Tam Thập Lục cổ pháp này, Thẩm An Tại âm thầm gật đầu.
Tối hôm qua ngoại trừ rút được Cửu Chuyển Tàng Long biến, còn rút được hai vật phẩm màu tím khác.
Một cái là Minh Tâm sa y, khi mặc, bình thường có thể tránh khỏi bị ảo cảnh quấy nhiễu, lúc độ tâm ma kiếp, có thể cam đoan sẽ không bị tâm ma nhiễm tâm trí, cho dù thất bại cũng sẽ không bị thương tổn quá nặng hoặc là tâm tính đại biến.
Thứ này hắn dự định đến lúc Mộ Dung Thiên độ kiếp sẽ đưa ra.
Cái khác thì là vê độc thuật, tên là Hoa Hải trọng lâu, đứng hàng Thiên giai Thượng phẩm.
Hắn dự định dành thời gian dùng Ngôn Truyền Giáo học tập lại rồi truyên cho Tiêu Cảnh Tuyết.
Hơn nửa canh giờ, Thiên Nhạc khép lại ngọc giản.
Hắn không hề nhìn quá thức thứ sáu.
"Lục trọng cổ pháp cũng không phức tạp, tin rằng dù không được vi sư dạy, ngươi cũng có thể học được trong vòng ba tháng, nhưng nếu nửa năm sau ngươi muốn tham gia Đại hội Luyện Khí, vậy nhất định phải đẩy nhanh tiến độ."
Thẩm An Tại nhìn chăm chú hắn, nói: 'Muốn luyện cái gì, vi sư dùng cổ pháp dạy ngươi."
"Mộc khôi." Thiên Nhạc mở miệng.
"Mộc khôi?" Thẩm An Tại nhíu mày.
Hắn vốn tưởng rằng tiểu tử này sẽ nói cái vũ khí hộ giáp gì, nhưng không nghĩ tới hắn lại muốn luyện chế khôi lỗi.
"Loại gì?"
"Y học châm cứu."
Thiên Nhạc vừa nói, vừa lấy ngọc giản mà nhị sư tỷ giao cho mình ra.
Phía trên viết chỉ tiết về kinh lạc mạnh yếu, hướng đi khí huyết của Lăng Phi Sương, .
"Cái này... không phải là do đại sư huynh của ngươi ngày ngày nhìn trộm Phi Sương viết ra để cho ngươi luyện đấy chứ?"
Thần sắc của Thẩm An Tại lại trở nên cổ quái. "Lăng sư tỷ giao cho nhị sư tỷ đấy."
"Thì ra là thế."
Thẩm An Tại giật mình gật đầu, khóe miệng không khỏi hiện lên ý cười.
Khó trách, hắn đã nói mà.
Chữ của Mộ Dung Thiên giống như là chó bò, nào có thanh nhã linh động như vậy.
"Được, muốn luyện chế loại Mộc khôi có khí huyết kinh lạc này, đầu tiên ngươi phải nhớ rõ tất cả kinh lạc, rèn đúc ngầm ở trong."
"Ngươi lại đây, vi sư dạy ngươi."
Thẩm An Tại đi tới trước đài rèn.
Thiên Nhạc theo sát phía sau.
Hai người một lớn một nhỏ đứng trước bễ rèn, một người nói, một người nghe.
Người trước thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát giảng giải, người sau không nói một lời, tỉ mỉ lắng nghe.
Mấy ngày sau, trước cửa vườn trúc.
"Sư huynh đần, ngươi vừa mới khôi phục, giờ lại muốn đi đâu?"
Tiêu Cảnh Tuyết từ cửa chạy ra, dở khóc dở cười nhìn thanh niên áo đen đã chạy ra ngoài như một làn khói.
"Tìm Lăng sư tỷ luyện kiếm!"
Giọng nói dần dần xa, Tiêu Cảnh Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu.
Luyện kiếm thì cứ luyện kiếm đi, so với luyện kim còn tốt hơn.
Không bao lâu sau, sơn môn Thanh Loan phong.
"Mộ Dung Thiên, ngươi lại tới làm gì!"
Nữ đệ tử trông coi nhìn thấy hắn thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Từ sau một lần lên núi vào năm ngoái của gia hỏa này, phong chủ cùng đại sư tỷ nhà mình càng ngày càng không thích ở lại Thanh Loan phong.
"Tiêu Vân sư tỷ, ta tới tìm Lăng sư tỷ, nàng hiện tại đang ở trên núi sao?"
"Không có ở đây!"
Nữ tử được gọi là Tiêu Vân, chính là nữ đệ tử lúc trước Mộ Dung Thiên gặp trong lần đầu đến Thanh Loan phong, bị một cây gậy gỗ của hắn đánh lui.
"Đại sư tỷ hiện tại là phong chủ đại diện, sắp đến đại điển thu đồ đệ của Linh Phù sơn, nàng có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, ngươi..."
“Tìm ta có chuyện gì?”
Tiêu Vân còn chưa nói hết lời, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đã vang lên từ trên sơn đạo.
Thân ảnh nữ tử tinh tế nhưng lạnh lùng xuất hiện giữa đường núi.
Mộ Dung Thiên vui vẻ, vội vàng ngoắc tay nói: "Lăng sư tỷ, gần đây ta có chút cảm ngộ, lúc dưỡng thương không có việc gì làm thì đã kết hợp Bôn Lôi kiếm với Huyền Môn Thập Tam châm, vừa cải thiện một phen, ngươi luyện với †a một chút được không?”
"Kiếm pháp và châm pháp?"
Lăng Phi Sương nhướng mày, có chút không kịp phản ứng.
Đầu óc tên gia hỏa này rốt cuộc là nghĩ như thế nào, Huyên Môn Thập Tam châm là châm pháp cứu người, mà kiếm chiêu là giết người, cái này kết hợp như thế nào đây?
Mộ Dung Thiên vò đầu: "Hắc hắc, sư phụ nói ta không hiểu cơ sở dược đạo, không biết khí huyết và kinh lạc của con người, cho nên thi triển châm pháp cứu người này sẽ có sai lâm, dẫn đến đả thương người."
"Về sau ta suy nghĩ một chút, nếu như vậy là đả thương người, ta đây kết hợp kiếm pháp, tăng thêm lực đả thương người, có thể làm uy lực của Bôn Lôi kiếm lớn thêm vài phần hay không." "Chuyện này...
Lăng Phi Sương há to miệng, nhất thời không biết nói gì.
Ý tưởng kỳ hoa như thế, chỉ sợ cũng chỉ có Mộ Dung Thiên mới có thể nghĩ ra, hơn nữa hết lần này tới lần khác nghe tựa hồ còn có vài phần đạo lý như vậy.
"Nhưng khi đánh nhau với người khác không giống khi chữa bệnh, sẽ không ai ngoan ngoãn đứng đó để ngươi vận khí đâm kim, cho dù bắn trúng, bọn họ cũng có thể lập tức bức ra."
"Cho nên ta mới nghĩ đến chuyện kết hợp với Bôn Lôi kiếm!"
Mộ Dung Thiên nghiêm trang rút Thiên Thanh kiếm ra, lôi quang tàn sát bừa bãi, lôi quang kiếm khí lập lòe.
Mà dưới những kiếm khí kia, ẩn giấu từng cây lôi châm mỏng manh không gì sánh được, gần như khó có thể phát hiện ra, dưới vô số lôi quang thế này, sẽ không ai chú ý.
"Châm này là từ lôi đình chi ý của Bôn Lôi kiếm, vốn sẽ khiến người ta cảm thấy tê dại, thậm chí khó có thể phát hiện mình bị đâm, nếu như trúng hết mười ba châm, tất nhiên có thể phát huy hiệu quả không tưởng tượng nổi!"
"Ta chuẩn bị gọi bộ kiếm pháp này là Bôn Lôi thập tam kiếm!"
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Mộ Dung Thiên, đôi mắt đẹp Lăng Phi Sương lóe lên.
Nói thì dễ dàng, nhưng muốn đồng thời thi triển Huyên Môn Thập Tam châm cùng Bôn Lôi kiếm thì đầu tiên cần phải có khả năng khống chế linh nguyên và hành động của bản thân tinh tế đến mức tuyệt đối.
Nếu không, một khi hai con đường vận chuyển khác hoàn toàn nhau xung đột với nhau, đừng nói là đả thương kẻ thù, một khi bộc phát, chính mình cũng có thể nội thương.
Tự nghĩ ra kiếm thuật cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Hơn nữa còn là trực tiếp tiến kết hợp giữa võ kỹ Địa giai và châm pháp chí cao của dược đạo.
Độ khó này, không thua gì tự nghĩ ra kiếm pháp Thiên giai, thậm chí còn hơn.
"Vậy thử xem."
Lăng Phi Sương bước lên phía trước, tóc đen bay theo gió.
"Ở đây sao?"
Mộ Dung Thiên sửng sốt.
"Ngay ở chỗ này."
"Được rồi, vậy sư tỷ cẩn thận!"
Mộ Dung Thiên gật đầu, lập tức rút kiếm vọt tới.
Âm ầm ầm!
Lăng Phi Sương giơ tay lên, trực tiếp đánh bay Mộ Dung Thiên, đồng thời nghiền nát lôi châm nhỏ bé ẩn dưới lôi quang của hắn.
Người sau chật vật đứng lên hô to: "Sư tỷ, ngươi đánh nát châm của ta rồi ta còn luyện được sao?"
"Ngươi cũng ngốc đến mức chạy tới nói cho ta biết cây lôi châm ẩn tàng này, ta không đánh nát, chả nhẽ đứng cho ngươi đâm vào?”
Lăng Phi Sương lạnh lùng mở miệng, khinh bỉ nhìn hắn một cái.
Mộ Dung Thiên kinh ngạc, sau đó vỗ trán một cái, vô cùng ảo não.
Chính mình vì sao phải ngốc nghếch chạy tới nói cho sư tỷ?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận