Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 515: Bây giờ mới biết nên nghe lời vi sư hơn rôi sao?

Chương 515: Bây giờ mới biết nên nghe lời vi sư hơn rôi sao?Chương 515: Bây giờ mới biết nên nghe lời vi sư hơn rôi sao?
"Mọi người không cần lo lắng, Thẩm mỗ đã nói là mùng mười tháng mười thì chính là mùng mười tháng mười, sẽ không nuết lời."
Thẩm An Tại giọng điệu hờ hững, tuy là giải thích nhưng cũng là cảnh cáo.
Hắn không muốn nói nhiều, các ngươi muốn chờ thì chờ, không chờ thì thôi.
"Tốt!"
Ngay lúc mọi người nhìn nhau, không biết nên nói gì thì một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Thiên Huyền điện chủ ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
"Vậy thì mùng mười tháng mười, đến lúc đó, còn xin Thẩm điện chủ, có thể thật sự giải trừ mối lo vì thiên hạ, trả lại đồ vật của Thiên Đạo."
Thấy Thiên Huyền điện chủ đã lên tiếng, mọi người tuy vẫn có chút bất mãn nhưng vẫn phụ họa theo.
"Xin Thẩm phong chủ, có thể trả lại đồ vật của Thiên Đạo!"
Giọng nói hùng hậu, xuyên mây phá không, chấn động lòng người.
Thẩm An Tại nhìn cảnh này, cười lạnh không thôi.
Nếu không phải bản thân có chút thực lực, chỉ sợ những người này đã sớm xông lên tấn công, lục soát trên người hắn để tìm thứ mà bọn họ cho là muốn có rồi.
Thẩm An Tại không để ý đến bọn họ, nhìn về phía Thiên Nhạc.
"Lão tam, những ngày còn lại, ngươi ở lại Thần Hỏa sơn trang, khôi phục giúp Nguyệt Vô Khuyết đi, tuy rằng khí linh không còn nhưng thân đao vẫn có thể sửa chữa."
Thiên Nhạc rất muốn lắc đầu từ chối, muốn đi theo bên cạnh sư phụ.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của sư phụ, hắn lại không dám từ chối lại chọc sư phụ không vui, đành phải im lặng gật đầu, tay nắm chặt thanh đao hơn mấy phần.
Thẩm An Tại vỗ vai hắn, lúc lướt qua hắn, truyền âm nói nhỏ với hắn một câu.
"Luyện Tiên thuật, trọng yếu ở một chữ Tiên, có lẽ tương lai ngươi thật sự ngộ ra, cho dù vi sư có hy sinh thân mình, ngươi cũng có thể luyện lại vi sư."
Thân mình Thiên Nhạc run lên, ánh mắt trâm xuống.
"Đi thôi, Long tộc trưởng, Phượng tộc trưởng, đợi Thẩm mỗ trở về, còn phải đến Linh cảnh của các ngươi một chuyến, mong rằng đừng chê."
"Chuẩn bị trà ngon rượu ngon, tĩnh đợi Thẩm phong chủ đến."
Long Chiến Thiên chắp tay hành lễ.
Thẩm An Tại lại nhẹ gật đầu với Vu Chính Nguyên và Phù tôn bên kia, sau đó hóa thành lưu quang, biến mất xa xa.
Mọi người đều nhìn hắn rời đi, ánh mắt chớp động không ngừng.
Nhưng vì Thiên Huyền điện chủ đã đích thân lên tiếng, nghĩ đến nếu mùng mười tháng mười, hắn không thực hiện lời hứa, Thiên Huyền điện cũng sẽ bắt đầu can thiệp.
Mà với tư cách là cường giả cảnh giới Chân Tổ, Thẩm An Tại hẳn là không dám chọc giận hắn chứ?
Lời nói vừa rồi của Thiên Huyền điện chủ, vừa là dung túng hắn chờ thêm một tháng, cũng là hạ tối hậu thư.
Không có lần sau nữa.
Liễu Vân Thấm nhìn Thẩm An Tại đi xa, lông mi khẽ run.
Nàng biết hắn muốn đi làm gì, chuyến này, là đi gặp Mộ Dung Thiên. ...
Khi Thẩm An Tại đến Thiên Huyền điện, Thiên Huyền điện chủ đã đến trước hắn.
Đối với việc hắn đến đây, dường như cũng không có gì bất ngờ. Hai người trong điện bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm An Tại nhìn hắn hỏi: "Dám hỏi điện chủ, đồ vật trên người Thẩm mõỗ, thật sự có thể khiến Yêu Thần giáo lui đi, khiến Thiên Huyền đại lục bình an vô sự không?"
"Nếu thật sự là tàn mảnh của Thiên Đạo, chắc chắn có thể khiến thông đạo kia đóng lại, còn về Yêu Thần giáo, cho dù sau khi đóng lại chúng vẫn còn, bản tọa cũng sẽ bảo vệ Thiên Huyền đại lục bình an vô sự."
"Hiểu rồi."
Thẩm An Tại gật đầu.
Nói trắng ra, thứ Thiên Huyền điện chủ muốn không phải là Yêu Thần giáo lui đi, mà là Thiên Đạo bi viên mãn.
Mà đây cũng là điều Yêu Thần giáo muốn, cho nên mục đích cuối cùng của hai bên, vẫn là Thiên Đạo bi.
Mà trên người mình chắc chắn có mảnh vỡ Thiên Đạo bi, mặc dù ngay cả bản thân hắn cũng không biết ở đâu...
Cho dù không có, vạn sự vạn vật đều đang cho thiên hạ biết, trên người Thẩm An Tại hắn có thứ này, hắn nói không có cũng sẽ không có ai tin.
"Một câu hỏi cuối cùng."
Thẩm An Tại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn.
"Nói."
"Tại sao ngươi lại để Cửu đại nhân của Yêu Thần giáo mang đi khí linh của Thiên Quan Tinh?"
Câu hỏi này, khiến Thiên Huyền điện chủ rơi vào trầm mặc.
Hắn đích xác là cố ý, hắn có thể ngăn cản nhưng hắn không làm.
Sự im lặng kéo dài hơn mười hơi thở, Thiên Huyền điện chủ mới chậm rãi mở miệng.
"Đây là cách duy nhất có thể giải quyết Yêu Thần giáo, Yêu hoàng muốn không bị Thiên Đạo bi ảnh hưởng mà đến đây, liền cần một thân thể, nhiều năm trước vốn dĩ Lâm gia đã tìm được một thân thể, dùng yêu huyết tạo hồn nặn phách nhưng sau đó Lâm gia đột nhiên bị người ta diệt cả nhà, cho nên Yêu Thần giáo không thể không tìm thêm một thân thể khác."
Ánh mắt Thẩm An Tại lóe lên: "Cho nên Thiên gia lựa chọn hợp tác với Yêu Thần giáo?"
"Đúng vậy, chỉ có điều có lẽ Yêu Thần giáo đều không ngờ, kẻ diệt Lâm gia chính là Thiên gia, mà sở dĩ làm như vậy, e là cũng do có người trong Thiên gia cân nhắc, tính toán riêng."
Thiên Huyền điện chủ nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng mở miệng: "Nói đến đây, ngươi hẳn phải hiểu với người Thiên gia kia, ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt."
"Ta hiểu rồi."
Thẩm An Tại gật đầu, hắn không ngốc.
Thiên gia muốn lợi dụng Yêu Thần giáo, Yêu Thần giáo muốn lợi dụng Thiên gia.
Hai bên kiềm chế lẫn nhau, mà Thiên Huyền điện chủ chính là muốn mượn mối quan hệ này, tìm cơ hội diệt trừ bọn họ.
"Cho nên năm người kia, điện chủ kỳ thực đã có đáp án rồi?"
Thẩm An Tại nhìn chằm chằm hắn.
"Còn một người chưa có."
Thiên Huyền điện chủ híp mắt: "Cho nên ta cần chuẩn bị nhiều hơn, vì cho bản thân có thể đột phá Thánh cảnh, cũng vì sự trường tồn của Thiên Huyền đại lục."
Thẩm An Tại gật đầu, cũng không để ý lời nói thật giả.
Mà là chắp tay với hắn, liền dưới sự chỉ dẫn của hắn, bước vào một thông đạo hư ảo muôn hình vạn trạng.
Ánh sáng lóe lên, khi cảnh tượng một lần nữa ngưng tụ trước mắt Thẩm An Tại, hắn đã bước lên một vùng đất sương mù mịt mù.
Nơi này, linh khí, đại đạo chỉ lực vẫn nông đậm như trước.
Nhưng lần này, tu vi của hắn không còn kích động nữa. Thẩm An Tại sờ sờ cơ thể mình, khẽ ho khan, đi về nơi sâu xa.
Gạt tan sương mù mịt mù, ở một khoảng đất trống kia.
Thanh niên áo đen quay lưng về phía hắn, ngồi xếp bằng, nhíu chặt mày.
Toàn thân hắn không ngừng có hư ảnh như muốn phá tan chướng ngại du ngoạn trời đất, nhưng lại bị đánh trở về, tựa như bị hạn chế vậy.
Xung Hư cảnh, chính là ngưng luyện thần hồn, phá tan chướng ngại của thân thể.
Thẩm An Tại nhìn thấy cảnh này, có chút an ủi.
Đứa ngốc này, đến đây hẳn mới hơn hai năm gần ba năm nhỉ?
Không ngờ đã sắp đột phá Xung Hư cảnh rồi, quả là... đủ nỗ lực.
Nghĩ đến những ngày này, hắn vẫn không ngủ không nghỉ mà tu luyện.
"Phụt...'
Bỗng nhiên, thanh niên áo đen phía trước phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
"Lại thất bại rôi, Xung Hư cảnh khó đột phá đến vậy sao, trách không được bao nhiêu người đều kẹt ở đây đến chết cũng không thể tiến thêm một bước."
Mộ Dung Thiên lau đi vết máu nơi khóe miệng, có chút buồn bực.
"Giá như sư phụ ở đây thì tốt rồi, sớm biết lúc trước nghe hắn nói nhiều hơn về mấu chốt thần hồn phá hư, sách vở ghi chép căn bản là lý thuyết suông, đột phá thực sự, hoàn toàn không giống vậy!"
Thanh niên có chút ngốc nghếch buồn bực gãi đầu, rõ ràng đã thử hết các phương pháp trong sách nhưng thế nào cũng không được.
Đang lúc hắn suy nghĩ miên man, bỗng nhiên đầu "Bốp" một tiếng, như bị người ta gõ một cái.
"Đồ ngốc, bây giờ mới biết nên nghe lời vi sư hơn rồi sao? Trước kia làm gì?"
Mộ Dung Thiên sửng sốt, sau đó đột nhiên quay đầu, đôi mắt nhanh chóng sáng lên vì kinh ngạc.
"Sư phụ!!"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận