Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 301: Nguyên Thần Hoá Thân phù

Chương 301: Nguyên Thần Hoá Thân phùChương 301: Nguyên Thần Hoá Thân phù
Trong một nhà thủy tạ giữa vườn trúc ở Thân Phù điện.
Một lão giả mặc bào vàng đang ngôi tĩnh tọa thưởng thức, híp mắt say mê.
Tay hắn ở trong hư không như đang thu trảo, giống như đang nắm cái gì đó, cười có chút... tà đạo.
Cũng không biết do đâu mà việc uống trà cũng có thể bị hắn uống ra một loại khí chất hèn mọn bỉ ổi.
"Sư huynh, sư huynhl"
Tiếng kêu như sấm rền khiến lão giả phun ra một ngụm nước trà, thân sắc bối rối quay đầu định rời đi.
Nhưng mà vừa mới đứng dậy, một tay liên nắm lấy bả vai hắn.
Thấy chạy không thoát, lão giả bào vàng mới ngượng ngùng cười quay đầu lại: "Bất Ngữ sư đệ, ngươi không ở Phù tháp quan sát Tiểu Vu phá tháp, lại đến chỗ ta làm cái gì hả?"
Hắn chính là điện chủ Thần Phù điện, Liêu Tử Khung.
Mà người được Chính Nguyên gọi là trưởng lão kia, chính là Đại trưởng lão hiện tại của Thần Phù điện Hà Bất Ngữ, chính là cường giả Xung Hư đỉnh phong, cộng thêm danh hiệu Phù sư Cửu phẩm.
Hà Bất Ngữ còn chưa đáp lời, Liêu Tử Khung đã buông tay mở miệng trước: "Cái gì có thể bị cướp đoạt của sư huynh ngươi đều cướp đoạt cả rồi, bây giờ cái rắm ta cũng không có."
"Ta giống như là loại người cướp bóc kia sao?"
Hà Bất Ngữ lắc đầu cổ quái nhìn hắn.
Liêu Tử Khung cười ha hả lắc đầu, đáy lòng đã chửi rủa tên trước mắt hơn tám trăm lần.
Giống hay không sao?
Không phải ngươi thì còn lấy ai làm ví dụi
Từ sau khi Tiểu Vu đến, gia hỏa này không chỉ đoạt phù bút, phù lục, máu yêu thú của mình, thậm chí ngay cả lệnh bài khách quý của Hồng Tụ phường cũng "mượn", nói là muốn dẫn Tiểu Vu đi xuống núi thả lỏng.
"Vậy hôm nay ngươi rốt cuộc tới tìm ta làm gì?"
Liêu Tử Khung nghe dường như hắn không tới để "mượn" tài nguyên thì chỉnh lại quân áo mũ miện cho chỉnh tê, không bỏ chạy nữa.
"Tiểu Vu xông vào tầng thứ ba mươi hai rồi!"
"Ba mươi hai? Không tệ, lần đầu xông tháp có thể có thành tích này, chứng tỏ Tiểu Vu xác thực tư chất Phù đạo..."
Liêu Tử Khung sửng sốt qua loa, sau đó lại thực sự sửng sốt/'Cái gì, mới chưa tới hai tháng đã xông được lên tâng ba mươi hai!?"
"Đúng, ta lo lắng hắn nóng lòng xông tháp, sẽ sớm dẫn tới tâm ma kiếp, cho nên muốn ngươi đi lôi hắn ra."
Sắc mặt Liêu Tử Khung nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt lập lòe.
Thần Phù tháp tổng cộng có trăm tầng, càng lên cao, các loại phù chú trong đó càng thêm huyền diệu.
Kẻ xông tháp muốn đi vào tầng tiếp theo thì chỉ có hai lựa chọn.
Thứ nhất, lợi dụng tạo nghệ Phù đạo của bản thân mà bình tĩnh lại những phù lục xao động cản đường kia, đây là phương pháp ổn thỏa nhất, không sợ quấy nhiễu đến tâm tình, bị khí tức hỗn loạn của phù lục quấy nhiễu.
Thứ hai là xông phá, dựa vào phù lục mạnh mẽ mà chính mình đã lĩnh ngộ, mạnh mẽ đè ép những phù lục kia, xâm nhập tầng tiếp theo.
Cách trước mặc dù thời gian chậm hơn, nhưng thắng ở cước đạp thực địa, trấn an những phù văn kia, lĩnh hội rồi tăng trưởng tạo nghệ Phù đạo của bản thân.
Mặc dù cách sau nhanh hơn, nhưng tai hại lại cực lớn.
Ngoại trừ việc nóng vội xông tháp dễ dẫn tới tai hoạ ngâm tâm kiếp, còn có những phù lục bị cưỡng ép áp chế cũng không ngoan ngoãn, tùy thời có khả năng phản công. Tỷ như khi xâm nhập vào tâng thứ sáu mươi, phù văn mấy chục tầng phía dưới bị cưỡng ép áp chế lại bạo động, đồng thời tràn vào tâng hiện tại của người xông tháp.
Những phù văn này nếu chỉ có một mình thì có lẽ sẽ không khiến người xông tháp khó khăn, nhưng nếu số lượng đạt tới một mức độ nhất định thì hậu quả khó mà lường được!
Ngàn vạn loại bùa chú cấp thấp bộc phát, trình độ kinh khủng của nó kỳ thật không thua gì bùa chú cấp cao.
Không phải nói phù lục có thể điệp gia mạnh lên bao nhiêu, mà là số lượng quá nhiều, người xông tháp sẽ không cách nào ứng phó nổi!
"Người xông tháp đều lấy việc lĩnh ngộ phù văn làm chủ, sẽ không cưỡng ép trấn áp để nhanh chóng xông tháp, bởi vì tiến vào trong Thần Phù tháp vốn là để ngộ phù."
"Trừ phi là gặp phải một ít cản trở khó có thể lĩnh ngộ, lại không có nhiều trợ giúp với Phù đạo nguyên bản của bản thân, người xông tháp mới có thể lựa chọn trấn áp."
Lông mày Liêu Tử Khung dần dần nhăn lại.
Hai tháng đi lên tâng ba mươi hai, tương đương với hai ngày một tâng.
Tốc độ này quá nhanh, so với Thần tử Lục thành thì còn nhanh hơn gần gấp đôi!
"Ngươi chưa từng nói với hắn, chuyện xông tháp không được gấp, không ai có thể một lần liên thông quan. Lần này nếu đã đến cực hạn, lần sau lại đến là được. Nếu lỗ mãng như vậy, sẽ mất mạng đấy!"
Liêu Tử Khung thấp giọng quát lớn.
"Ta trước trước sau sau nói không dưới ba lần, ta cũng không hiểu, ngày thường Chính Nguyên rõ ràng rất cẩn thận, làm sao bây giờ lại lỗ mãng."
Không biết vì sao Hà Bất Ngữ bỗng vô cùng lo lắng, nắm lấy tay người trước mặt.
"Sư huynh tốt của ta, hết thảy đều trông cậy vào ngươi, ngươi nhanh vào đó mà mang người ra đi!"
"Khi đã bắt đầu xông tháp, ngoại nhân không cách nào tiến vào, ngươi thúc ta cũng vô dụng!"
Nghe hắn nói xong, Hà Bất Ngữ gì mà nhìn chung quanh, lặng lẽ đến bên cạnh hắn.
"Sư huynh, ngươi cũng không muốn để Huyền Vu biết người năm đó trộm y phục khi nàng tắm rửa là ai chứ?"
"Dừng lại dừng lại!"
Liêu Tử Khung đưa tay che miệng hắn lại.
Bị che miệng, Hà Bất Ngữ không mở miệng nhưng âm thanh vẫn truyền ra.
"Sư huynh, sư phụ không phải đã dạy ngươi Nguyên Thần Hóa Thân phù sao, ngươi còn thường xuyên dùng cái này lừa gạt sư phụ xuống núi để tìm niềm vui, chúng ta không vào được, nhưng nguyên thần hẳn là có thể đi vào, ngươi thử xem?"
"Khụ khụ...'
Liêu Tử Khung ho khan hai tiếng, nét mặt có chút lúng túng.
"Nguyên thần của ta... hiện tại không ở đây."
Hà Bất Ngữ sửng sốt,'Vậy ngươi tranh thủ thời gian gọi nguyên thần trở về đi!"
Liêu Tử Khung lại càng lúng túng: "Bách Hoa lâu quá xa..."
"Bách Hoa lâu!?"
Hà Bất Ngữ nhíu lông mày lại, cả giận nói: "Mẹ nó, ngươi để nguyên thần trôi đến Trung châu sao?!"
Người trước ngượng ngùng cười một tiếng: "Đây chẳng là do... ngươi lấy đi lệnh bài khách quý của Hồng Tụ phường rồi sao..."
"Vậy làm sao bây giờ?!" Hà Bất Ngữ gấp gáp, có chút tức giận đá vào mông người trước mắt một cước.
Liêu Tử Khung tránh sang một bên, cười hắc hắc nói: "Mỗi lần ta muốn truyền cái phù này cho ngươi, ngươi cũng không chịu học, hiện tại ngươi có học hay không, không học thì Tiểu Vu chỉ có thể mặc cho số phận."
"Ta...
Hà Bất Ngữ chau mày do dự. "Phải nhanh lên một chút nha, bằng không tính mạng của Tiểu Vu khó lường."
Liêu Tử Khung cười hắc hắc, có chút hả hê.
"Học, ngươi mau dạy!"
"Được rồi, Bất Ngữ sư đệ, tiếp lấy!"
Liên Tử Khung mừng rỡ quá đỗi, duỗi một ngón tay điểm vào mi tâm đối phương.
Một tấm phù văn lóe lên, bay vào trong thức hải Hà Bất Ngữ.
Lúc này hắn nhắm mắt, trước khi khoanh chân còn hung hăng đạp người trước mắt một cước.
"Sớm muộn gì cũng sẽ phế cái thứ vướng víu này của ngươi."
"Ôôô...
Liêu Tử Khung bất ngờ không kịp đề phòng đã bị trúng một cước, hạ bộ nhảy loạn , mặt tím tái.
Sau khi hồi phục tinh thần, hắn nhìn trung niên ngồi xếp bằng trước mắt, ánh mắt dân dân hòa hoãn, lộ ra vẻ hồi ức.
"Tiểu tử thối, lúc trước sư phụ bảo chúng ta tự thương lượng ai kế thừa điện chủ, ngươi lại đi lừa ta, bảo ta đi đại điện gặp sư muội mới nhập môn xinh đẹp như hoa trong điện, bị sư phụ bắt được, ta nhổ vào!"
"Ngươi cả ngày ra ngoài đi dạo, tận hưởng hoa thiên tửu địa thoải mái, ngươi có biết mấy năm nay ta qua đây như thế nào không?!"
Sau khi hung hăng gắt một câu, Liêu Tử Khung lại nở nụ cười gian xảo.
"Ha ha, may mà lão tử lén lút tu luyện nguyên thần thứ hai, ngươi không biết đâu, bằng không lại bị ngươi phá hoại."
"Chờ ngươi học xong Nguyên Thần Hóa Thân phù, qua vài ngày nữa ta sẽ truyền chức điện chủ cho ngươi, khà khà..."
Hắn nghĩ, khóe miệng cười không ngứớt.
Nguyên thần chung quy là nguyên thần, không có thực thể, tuy rằng thấy được sờ trúng, nhưng không cách nào phản hồi như thân thể, giống như người mất đi vị giác điên cuồng ăn sơn trân hải vị, nhưng vẫn vẫn là vô vị.
Một bên thích thú nghĩ tới thời gian tiêu dao sau khi dỡ bỏ vị trí điện chủ, hắn vừa nhìn về phương hướng Phù tháp, chậc chậc hai tiếng.
"Xem ra, Bất Ngữ thật sự xem Tiểu Vu là đệ tử của mình..."
Hắn lại lắc đầu, có chút trăm mối vẫn không có cách giải.
"Chẳng hiểu vì sao từ đầu đến cuối vẫn không muốn bái sư, chỉ chịu làm đệ tử bình thường thôi, không hiểu nổi, thật không hiểu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận