Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 662: Không có kết cục nào là đã định

Chương 662: Không có kết cục nào là đã địnhChương 662: Không có kết cục nào là đã định
Ngày mùng 7 tháng 7, trời quang mây tạnh, Thần Nguyên sơn.
Lúc này, đã có không ít cường giả đạp không mà đứng, xa xa trên các ngọn núi khác cũng có không ít người đứng.
Tất cả mọi người đều ngóng trông chờ đợi, có chút mong đợi.
Hôm nay, chính là ngày ước chiến giữa Bách Lý kiếm tiên và Lôi lão Kiếm tổ.
Là trận chiến giữa Cực cảnh hạng bảy được chín vực công nhận và Lôi lão Kiếm tổ đã thành danh từ lâu.
Trận chiến giữa hai người, đương nhiên là vô cùng thu hút sự chú ý, huống hồ còn là hai vị kiếm tiên.
Không ít cường giả đều dẫn theo hậu bối luyện kiếm trong nhà đến xem trận chiến này, hy vọng bọn họ có thể học được điều gì đó.
Trên Thần Nguyên sơn, một lão giả râu tóc bạc phơ, mặc áo bào vàng đang khoanh chân ngồi bên vách núi, nhắm mắt dưỡng thần.
Bên cạnh hắn, cắm một thanh kiếm rộng màu đen, mơ hồ có thể thấy sấm sét lưu chuyển.
Mặc dù lúc này gió hòa nhưng lại luôn khiến người ta có cảm giác u ám, nặng nề như ngày mưa, thậm chí trên bầu trời, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm ì âm.
"Đã trưa rồi, sao Bách Lý kiếm tiên vẫn chưa đến?”
"Nghe nói hôm đó hắn đơn đấu với ba vị Cực cảnh, đã bị thương, ngay cả thân thể dường như cũng vỡ nát, không biết có khôi phục được không, có dám đến ứng chiến không."
"Là kiếm tiên, cầu kiếm tâm thông suốt, hắn đã hứa thì không thể không đến."
Mọi người ba câu hai lời, bàn tán xôn xao.
"Theo ta thấy, Bách Lý Nhất Kiếm của Linh tộc này cũng chỉ đến thế thôi, rất có thể là sợ danh tiếng của lão tổ nhà ta, không dám đến, ha ha hal"
Trên một ngọn núi, một nhóm người mặc áo bào vàng cười ha hả, trong đó một gã mặt vuông râu quai nón đi đầu, còn nhìn sang một bên cười khẩy.
"Ngươi xem, người đến chỉ có ba bốn người, ngay cả người của Linh tộc cũng không tin Bách Lý Nhất Kiếm sẽ thắng, ha ha hai"
Tiếng cười nhạo của bọn họ, đương nhiên là ý chỉ bên kia.
Bên kia, vài người trên đỉnh núi sắc mặt nặng nề.
"Kiếm nhi không đến cũng tốt, ta thật sự sợ hắn nhất thời xúc động."
Bách Lý Hàn Phong thở dài.
"Đúng vậy, Lôi lão Kiếm tổ không phải là kẻ hư danh, lần này đến, là mang theo quyết tâm giết chết Bách Lý Nhất Kiếm, dù sao thì trước đây Bách Lý Nhất Kiếm vì Linh tộc mà giết quá nhiều người trong tông môn của hắn, hắn không đến thì đúng là không ai trách hắn."
Long Chiến Thiên cũng lộ vẻ bất lực, Phượng Khuynh Tâm ở bên cạnh cũng im lặng.
Năm đó, những người của Linh tộc Thiên Huyền giới rời đi đến thượng giới vốn không nhiều, bây giờ... càng chỉ còn lại vài người.
Mười đại linh lão, đã chết bảy người, không phải chết già thì cũng là chết bên ngoài.
Bách Lý Nhất Kiếm có thể nói là người có thiên phú nhất trong số những người này, là người duy nhất đột phá Cực cảnh.
Bọn họ không hy vọng hắn sẽ chết ở đây ngày hôm nay.
Còn về thể diện... thể diện nào quan trọng bằng tính mạng?
"Không, Kiếm thúc chắc chắn sẽ đến!"
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Bách Lý Nhất Kiếm sợ chiến không dám đến thì thanh niên đứng sau Bách Lý Hàn Phong đột nhiên lên tiếng, giọng nói hơi cao, mang theo ý chí kiên định.
Hắn không phải ai khác, chính là Bách Lý Tiểu Hàn năm xưa còn nhỏ đã vào cấm địa Linh khư, sau đó được Mộ Dung Thiên mang ra, cũng là cháu trai của Bách Lý Nhất Kiếm.
"Tiểu Hàn, đừng nói bậy, đây là chuyện liên quan đến sinh tử."
Bách Lý Hàn Phong quát lớn.
"Không, hắn chắc chắn sẽ đến!"
Bách Lý Tiểu Hàn ánh mắt kiên định, nắm chặt thanh kiếm bên hông.
Từ khi còn nhỏ, trong ký ức của hắn, Kiếm thúc đã là kiếm tiên nổi danh khắp thiên hạ Thiên Huyền.
Ngay cả khi đến thượng giới này, chỉ bằng một thanh kiếm, một mình hắn đã giết ra uy danh trong mười vị Cực cảnh hàng đầu.
Một người như vậy, một kiếm tiên như vậy.
Sao có thể không đến, sao có thể sợ chiến!?
Hắn chính là... Kiếm Yêu tôn!
"Hài nhi, ngươi cũng không còn nhỏ nữa nên cũng hiểu rõ kết cục của trận chiến này."
Mặc dù rất không đành lòng nhưng Bách Lý Hàn Phong vẫn lên tiếng.
"Không có kết cục nào là đã định, chỉ là có người không dám làm, Kiếm thúc không giống những người khác!"
Giọng điệu Bách Lý Tiểu Hàn chắc nịch: "Các ngươi luôn nói gì mà Mộ Dung Thiên, Đông Phương Thanh Mộc nhưng trong lòng ta, Kiếm thúc mới là kiếm tiên đệ nhất thiên hại"
Có lẽ là sự sùng bái từ thời thơ ấu, khiến hắn quá tin tưởng Bách Lý Nhất Kiếm.
Thậm chí cho đến tận bây giờ, hắn dù biết đối phương nếu đến rất có thể sẽ tử trận nhưng vẫn kiên trì tin vào khả năng vạn nhất đó.
"Thôi..."
Bách Lý Hàn Phong và Long Chiến Thiên nhìn nhau, lắc đầu.
Có lẽ đây chính là căn bệnh chung của hầu hết kiếm khách, luôn tin vào những khả năng không mấy khả thi.
"Tiểu Hàn, nói hay lắm, ha ha ha."
Ngay lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng cười.
Hai luồng lưu quang, lóe lên rồi biến mất.
Khi nhìn thấy thanh niên áo bào vàng tóc bạc xuất hiện trước mặt mình, cùng với Long Cửu Cực bên cạnh, sắc mặt Bách Lý Tiểu Hàn vui mừng.
"Kiếm thúc, Long gia gial"
"Ngươi thực sự đến sao!?"
Sắc mặt Bách Lý Hàn Phong và Long Chiến Thiên trầm xuống, vẻ mặt căng thẳng.
Bọn họ càng hy vọng đối phương không đến.
Bách Lý Nhất Kiếm mỉm cười, tiến lên vỗ vai Bách Lý Tiểu Hàn.
"Ngươi nói đúng, không có kết cục nào là đã định, chỉ là có người không dám làm mà thôi."
Ánh mắt hắn từ từ nhìn về phía xa, nhìn về phía Thần Nguyên sơn, cũng từ từ nhìn về phía Lôi lão Kiếm tổ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ ánh mắt va chạm, đã khiến hư không nơi đây run lên.
Tất cả mọi người đều như nghe thấy tiếng kiếm gào sấm rền bên tai, vang vọng như sấm.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, bọn họ dường như nhìn thấy hai luông kiếm quang lóe lên, va chạm rồi biến mất.
"Ta không ngờ, ngươi lại thực sự dám đến."
Lôi lão Kiếm tổ vẫn chưa đứng dậy, đôi mắt sâu hoắm đó không gợn sóng.
"Chuyện đã hứa, sao ta có thể thất hẹn được chứ?” Bách Lý Nhất Kiếm cười cười, bước ra một bước, vươn tay nắm lấy một thanh kiếm trong hư không, từ từ rút ra.
Gió nhẹ thổi qua, thổi tung áo bào vàng của hắn tung bay, mái tóc trắng xõa phất phơ theo gió.
Bước chân bình thản, đạp gió lên không.
Nhìn về phía xa, dưới sự chú ý của mọi người, hắn từ từ lên tiếng.
"Bách Lý Nhất Kiếm, xin lĩnh giáo chiêu thức của Lôi lão tiền bối!"
Giọng điệu bình thản nhưng truyền xa khắp núi rừng, khiến mọi người đều chú ý.
Bách Lý Tiểu Hàn càng kích động, lớn tiếng hô to.
"Kiếm thúc, ngươi chắc chắn sẽ thắng!"
Vạn người chú ý, Bách Lý Nhất Kiếm chỉ kiếm về phía trước, ánh mắt sắc bén.
Long Cửu Cực, Long Chiến Thiên, Bách Lý Hàn Phong và những người khác đều căng thẳng.
Phía trước, trên Thần Nguyên sơn, Lôi lão Kiếm tổ vẫn chưa đứng dậy, chỉ khẽ búng ngón tay, ánh mắt hờ hững.
VùiI
Sấm sét nổ vang, một luồng kiếm quang như điện bắn ra.
Bách Lý Nhất Kiếm không chịu yếu thế, cũng vung ra một luồng kiếm khí màu vàng.
Âm!
Hai luồng kiếm khí va chạm, lập tức nổ tung, kiếm khí ngút trời, hư không rung chuyển.
Kiếm quang như điện hóa thành một tấm lưới kiếm ngút trời, như một con thú dữ há miệng nuốt chửng.
Kiếm khí màu vàng cũng chia thành hai, hai thành bốn, rồi thành hàng trăm hàng nghìn hàng vạn.
Nước sông kiếm khí, ngược dòng mà lên.
Âm ầmI
Tiếng nổ vang lên, dư chấn liên hồi.
Hư không dâng lên từng vòng gợn sóng, không ít ngọn núi gần đó trong nháy mắt đã trở nên tan hoang, âm âm đổ sụp vỡ nát.
Chỉ là dư chấn, đã khiến tất cả mọi người ở đây thầm kinh hãi.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn là...
Bách Lý Nhất Kiếm chỉ có hồn thể, vậy mà một luồng kiếm khí hắn tùy tay vung ra đã có uy lực như vậy!
Nếu hắn ở thời kỳ đỉnh cao thì sẽ mạnh đến mức nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận