Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 264: Chỗ ẩn nấp

Chương 264: Chỗ ẩn nấpChương 264: Chỗ ẩn nấp
"Tiền bối, ngài có cảm giác được sư muội của ta ở nơi nào không?"
Mộ Dung Thiên tìm kiếm không có kết quả, chỉ có thể nhìn Tôn Ngạo ở bên cạnh xin giúp đỡ.
Người sau lắc đầu: "Dù sao cũng không có ở đây, quanh đây tử khí nặng nề, ngoại trừ một ít độc tố còn sót lại, đã không có người sống."
Suy nghĩ một chút, hắn còn tận lực cường điệu một câu.
"Bản tôn lần này đã cẩn thận cảm nhận, toàn bộ sơn môn, không còn một ai sống sót."
Nghe nói như thế, Mộ Dung Thiên Đình thất vọng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt sầu lo.
Đã tìm lâu như vậy, còn chưa tìm được tung tích của sư muội, cũng không biết tình huống hiện tại của nàng thế nào rồi.
Những manh mối duy nhất biết được từ trên người Từ Hoan chỉ ra hiện tại hẳn là nàng còn sống, chỉ là không biết đã đi đâu.
"Có người đến!"
Đang lúc Mộ Dung Thiên dự định rời khỏi nơi này, tiếp tục tìm người khác thì Tôn Ngạo bỗng nhiên mở miệng.
Hai người liếc nhau, nhanh chóng rời khỏi đại điện, chạy về phía người đang đi tới.
Nhưng người đến đây trên đường núi không phải là Tiêu Cảnh Tuyết mà là một đám trưởng lão Dược Vương cốc.
Khi bọn họ nhìn thấy hai người Mộ Dung Thiên và Tôn Ngạo từ trong đại điện đi ra, đầu tiên là sửng sốt một chút.
Sau đó mới có người nghi ngờ nhìn về phía Mộ Dung Thiên, có chút không tin tưởng mở miệng.
"Ngươi là... Đại đệ tử của Thẩm phong chủ, Mộ Dung Thiên?"
Mộ Dung Thiên vội chắp tay đáp lại.
"Gặp qua vị trưởng lão này, vãn bối chính là Mộ Dung Thiên."
Nói xong, hắn lại nghi hoặc nhìn vê phía đám người: "Chư vị trưởng lão đến đây là?"
"Ồ, chúng ta phụng mệnh của cốc chủ đến đây điều tra Thiên Tuyết tông."
Có người đáp lại, sau đó hỏi ngược lại: "Mộ Dung tiểu hữu trở về lúc nào, sao lại xuất hiện ở đây, còn có vị này?"
Ánh mắt của bọn họ rơi xuống trên người thanh niên mặc kim giáp phía sau Mộ Dung Thiên.
Tuy rằng hắn trông vô cùng lười biếng móc lỗ tai, nhưng khí tức mơ hồ tản ra lại khiến bọn họ cảm thấy bị áp bách mạnh mẽ, không dám nhìn thẳng.
"Vị này là tiền bối Linh cảnh Trung châu, danh hiệu Tề Thiên tôn giả."
Mộ Dung Thiên cũng mở miệng giới thiệu, Tôn Ngạo thản nhiên gật đầu, xem như lễ phép.
Tôn giải
Đông đảo trưởng lão Dược Vương cốc liếc nhau, mắt lộ vẻ kinh hãi.
Có thể có danh xưng tôn giả, ít nhất cũng phải là Niết Bàn trong thượng tam cảnh.
Không ngờ Mộ Dung Thiên đi theo Thẩm An Tại đến Trung châu mới mấy ngày nay, đã từ bên ngoài mời tới một cường giả thượng tam cảnh!
Hơn nữa...
Bọn họ nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên, có thể rõ ràng cảm giác được khí tức của Mộ Dung Thiên so với hôm ước hẹn ba năm trước đó đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
"Vãn bối tới nơi này là muốn tìm Cảnh Tuyết, nàng tới hỗ trợ giải quyết bệnh dịch ở Bắc Minh triều sau đó mất đi liên lạc. Xin hỏi chư vị trưởng lão có đầu mối gì không?"
Mộ Dung Thiên mở miệng hỏi, giọng điệu tràn đầy lo lắng. Nghe được câu hỏi của hắn, đông đảo trưởng lão có chút xấu hổ nhìn nhau.
Đường đường Dược Vương cốc đối mặt với bệnh dịch độc, lại mời một người ngoại tông tới giúp đỡ đã là làm người ta bật cười, hơn nữa bây giờ còn đánh mất viện trợ bên ngoài mời tới, thật sự khiến người cảm thấy buồn cười.
"Thật có lỗi, Mộ Dung tiểu hữu, về tin tức liên quan tới quận chúa, cốc chủ đã để Đại trưởng lão tự đi tìm, chắc hẳn quận chúa cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì, hơn nữa việc này là do Dược Vương cốc ta mà ra, chúng ta nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời."
Trưởng lão dẫn đầu nghiêm túc mở miệng, cũng không vì thân phận vãn bối của Mộ Dung Thiên mà ra vẻ uy nghiêm.
"Ai...
Nghe thấy hiện tại bọn họ cũng không có tin tức về Tiêu Cảnh Tuyết, Mộ Dung Thiên không khỏi thở dài.
Sau đó hắn lại nhớ tới cái gì, truy vấn: "Vừa rôi nghe mấy vị trưởng lão nói là tới điều tra Thiên Tuyết tông, có thể kể lại chi tiết chuyện gì đã xảy ra với vấn bối được không?"
Trưởng lão kia gật đầu, nhanh chóng kể rõ ràng rành mạch mọi chuyện cho Mộ Dung Thiên nghe.
Từ lúc ban đầu khi bệnh dịch độc vừa lan tràn, Dược Vương cốc cho rằng chỉ là ôn dịch bình thường, tùy ý phái một ít chấp sự dẫn dắt đệ tử đi xử lý.
Kết quả phát hiện không riêng gì thôn trấn kia, ngay sau đó tất cả đệ tử chấp sự phái đi đều mất tích, mới hiểu được chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng.
Chỉ trong một đêm, hơn hai trăm quận thành của Bắc Minh triều đã có hơn năm mươi nơi lan tràn trận dịch độc chưa từng có này.
Thẳng đến lúc này, Bắc Thần Huyền Dịch cùng hoàng thất Bắc Minh triều mới biết được tính nghiêm trọng của sự tình.
Nhưng hết lần này tới lần khác, biên quan còn nguy hiểm.
Hoàng thất đã biết tin tức Bình Thiên triều xâm phạm, dưới tình huống nguy cấp như thế, chuyện bệnh dịch độc bên trong chỉ có thể tạm thời giao cho Dược Vương cốc xử lý.
Bọn họ còn truyền tin cho Thiên Tuyết tông, nhưng bên kia chậm chạp không có động tĩnh gì, ngay cả sứ giả cũng một đi không trở lại.
Thẳng đến sau này có một đệ tử dò xét từ xa mới phát hiện, đệ tử trấn thủ sơn môn Thiên Tuyết tông đã hóa thành thây khô, mà hộ tông đại trận vẫn như cũ hoàn hảo không tổn hao gì, không có bất kỳ dấu hiệu bị hư hại.
Một bên khác, Bắc Thần Huyền Dịch tự dẫn người xuống núi ngăn độc dịch, lại kinh ngạc phát hiện bệnh dịch độc này vậy mà có liên quan đến Thiên Mục trùng.
Nếu như không tìm được độc nguyên, cho dù hắn một lân nữa chữa trị độc tố trong cơ thể người khác, bệnh dịch độc vẫn không cách nào được giải quyết.
Độc thể chứa mẫu trùng của Thiên Mục trùng ẩn giấu ở nơi nào thì hắn không có bất cứ đầu mối nào.
Rơi vào đường cùng, hắn muốn mời Thẩm An Tại tới đây tìm tòi hư thực.
Dù sao thì Linh Phù sơn cũng từng chiến đấu với Ma giáo, cũng đối mặt với Thiên Mục trùng.
Đáng tiếc, Thẩm An Tại đã rời khỏi Trung châu, vì thế chỉ có thể mời Tiêu Cảnh Tuyết tới.
Chuyện tiếp theo chính là những thứ mà Mộ Dung Thiên đã biết.
"Khi Quận chúa tới, đệ tử và trưởng lão Dược Vương cốc của chúng ta đã đến tiếp ứng, không nghĩ tới người của Thiên Tuyết tông lại bỗng nhiên xuất hiện."
"Thực lực của mấy vị trưởng lão Thiên Tuyết tông rất tiến bộ, cùng cấu kết với Ma giáo, giết mấy trăm đệ tử Dược Vương cốc của ta..."
Vị trưởng lão kia thở dài: "Ai, quận chúa cũng mất liên lạc vào lúc đó."
"Chẳng qua còn may, trải qua mấy ngày điều tra này, chúng ta đã điều tra đại khái địa điểm ẩn nấp của cao tầng Thiên Tuyết tông. Cốc chủ đang định ngày mai dẫn người đến vây quét."
"Ở đâu!?" Mộ Dung Thiên bỗng hỏi tới, vẻ mặt vội vàng.
Có vị trí Thiên Tuyết tông ẩn nấp, nói không chừng sư muội của mình đã bị bắt đi tới gần đó.
"Ngay tại Ngư Uyên hạp, Mộ Dung tiểu hữu tạm thời tốt nhất đừng qua đó, miễn cho đánh rắn động cỏ, đợi cốc chủ chuẩn bị xong hết rồi nói cũng không muộn."
Trưởng lão kia nhìn ra vẻ nóng lòng của Mộ Dung Thiên nên khuyên nhủ.
Mộ Dung Thiên có chút gấp gáp: "Thế này thì còn chuẩn bị gì nữa, trực tiếp giết tới, độc nguyên nói không chừng là ở chỗ đó, giải quyết bọn họ, độc dịch có thể giải trừ, tung tích của sư muội ta cũng có!"
"Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ."
Trưởng lão kia lắc đầu: "Ngươi không học y, không biết Thiên Mục trùng đáng sợ."
"Ký chủ ngàn mắt kia là độc thể, độc tính lan tràn của nó có thể thâm tàng trong cơ thể người, tại thời điểm mấu chốt mạnh mẽ hấp thu huyết khí trong cơ thể người hóa cho bản thân độc nguyên dùng, hôm nay một nửa số quận thành Bắc Minh triều đều đã lan tràn độc dịch, một khi huyết khí vạn người này tụ tập ở trên thân một người, thực lực sẽ tăng lên đến loại tình trạng nào, khó có thể tưởng tượng."
Mộ Dung Thiên nhíu mày: "Chẳng lẽ còn có thể khiến người ta một bước lên trời, hóa thành Chân Tổ cảnh hay sao?"
"Cũng không đến mức như vậy, nhưng phá vào thượng tam cảnh là tất nhiên, nếu độc nguyên vốn là thượng tam cảnh, chỉ sợ còn có thể càng tiến thêm một tầng thực lực!"
Trưởng lão lắc đầu.
"Vậy không phải sợ, có Tề Thiên tiền bối ở đây, chỉ cần không phải Chân Tổ cảnh, hắn đều có thể ứng phó được!"
Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng thở ra, mở miệng.
Các trưởng lão khác sững sờ, nhìn về phía thanh niên mặc kim giáp bên cạnh.
Không biết lúc nào tên kia cũng không ngoáy lỗ tai nữa, mà chắp tay sau lưng, hơi ngẩng đầu.
Lông vàng trên mặt cũng lóe sáng, nhìn qua càng thêm bất phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận