Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 234: Đạo lí đối nhân xử thế

Chương 234: Đạo lí đối nhân xử thếChương 234: Đạo lí đối nhân xử thế
"Thắng?"
"Vừa rồi gia hỏa này thi triển, hình như là Thần Thông kiếm pháp, hắn lấy thân thông kiếm pháp ở đâu ra!?"
Bên ngoài đột nhiên xôn xao, ai nấy đều không dám tin nhìn chằm chằm Long Hiên đang yếu ớt nằm trên mặt đất.
Thiên kiêu xếp hạng thứ 36 trên Thiên Kiêu bảng, sở hữu Hàn Hỏa chỉ ý, trong cơ thể chảy xuôi máu rồng, thế mà lại bại bởi một tên tiểu tử vắt mũi chưa thấy tung tích!?
Hơn nữa... người sau còn là chiến đấu vượt cấp!
Ngay cả những cường giả Long Chiến Thiên, Phượng Khuynh Tâm giờ phút này cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Bọn họ đoán được Mộ Dung Thiên có thể sẽ thắng, nhưng không ngờ thắng lại dứt khoát như vậy!
Kiếm ý của Vô Song kiếm đạo vừa xuất hiện, Long Hiên cũng vô sức chịu đựng quá mười hơi thởi
"Võ kỹ thiên hạ, chia làm bốn Phàm phẩm Thiên Địa Huyền Hoàng, phía trên Phàm phẩm chính là Thần Thông."
Ngọc Tâm Lan kinh ngạc nói, nhìn chằm chằm thiếu niên áo đen đang đi tới phía bên này.
"Chỉ có tài nghệ có thể chịu tải Ý của đạo, mới có thể xưng là Thần Thông, muốn học thần thông, ngoại trừ cơ duyên ra, càng quan trọng hơn là bản thân có thể lĩnh ngộ Đạo Ý, thu được tư cách thi triển thần thông hay không."
"Thẩm An Tại, đồ nhi ngươi, khó lường!"
Ngọc Tâm Lan nhìn Mộ Dung Thiên, lại nhìn thoáng qua Ngọc Phong ở phía sau, thì thào mở miệng.
Mặc dù hai người bọn họ không phải quan hệ sư đồ, nhưng Ngọc Phong cũng do một tay nàng dạy dỗ ra, không khác thầy trò chút nào.
Ngược lại, mặc dù Ngọc Phong đã là Niết Bàn nhưng so với Mộ Dung Thiên đã lĩnh ngộ kiếm đạo, thì lại ảm đạm thất sắc hơn không ít.
"Cố gắng rồi cũng sẽ có hồi báo. Hắn có thể có ngày hôm nay là kết quả tu luyện vô số đêm không ngủ không nghỉ."
Thẩm An Tại cũng có chút tự hào mở miệng.
Sau đó, hắn đứng dậy, trước ánh mắt nhìn chăm chú của chúng nhân Long tộc, hành lễ với đám người, sau đó mới mở miệng.
"Lần này đồ nhi ta vừa mới đến đã tranh một cái danh ngạch Thăng Long trì, Thẩm mỗ lần nữa biểu lộ vẻ áy náy, nơi này có năm cân Ngộ Đạo đan Thất phẩm, có thể giúp võ giả cảm ngộ đại đạo, liền coi như tạ lễ, vạn vọng rộng lòng tha thứ.”
Hắn vung tay áo, mấy vò sứ xuất hiện trước người.
Nghe lời này, sắc mặt Long tam trưởng lão vốn còn có chút oán khí đã dễ coi hơn không ít, nhưng vẫn có chút không vui mở miệng.
"Hừ, cái gì mà Ngộ Đạo đan, hoàn toàn chưa từng nghe qua, ai cũng biết lần sau Hiên nhi lại muốn vào Thăng Long trì, ít nhất phải đợi ba năm nữa, ba năm này..."
"Long Tam trưởng lão, ngươi có biết vì sao Mộ Dung tiểu tử có thể lĩnh ngộ kiếm đạo ở tuổi này không?"
Bách Lý Nhất Kiếm đứng dậy, mỉm cười mở miệng: "Ngay cả khi ngộ tính bản thân hắn cực cao, nhưng nếu không có Thẩm phong chủ tương trợ, ít nhất hắn phải muộn mấy năm mới có thể đạt tới thành tựu ngày hôm nay."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Đám người Long Tam, Long Chiến Thiên càng lộ vẻ nghi ngờ.
Vậy thì Ngộ Đạo đan kia thực sự có hiệu quả kỳ diệu như vậy ư?
Nếu thật sự như thế, ba năm sau lại tiến vào Thăng Long trì, hình như cũng không phải chuyện gì ghê gớm.
Lúc này Thẩm An Tại cũng mở miệng: "Thẩm mỗ sẽ không ép buộc, dù sao trước đó danh ngạch này đã xác định là của lệnh tôn, đồ nhi ta về sau nhận được, nếu Long Tam trưởng lão không đồng ý, thì tỷ thí ở đây xem như chỉ là hậu bối tỷ thí mà thôi, còn phải đa tạ lệnh tôn thủ hạ lưu tình."
Hắn khẽ thở dài, trong giọng nói như có ý, giống như chuẩn bị từ bỏ danh ngạch Thăng Long trì.
Một ít tộc nhân Linh cảnh vốn còn ôm thành ý với hai sư đồ bọn họ nghe nói như vậy, hai mặt nhìn nhau, địch ý đối với hắn tiêu tán đi không ít.
Những người trẻ tuổi này không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nhưng trong lòng Long Chiến Thiên và Long Tam trưởng lão lại rõ như gương, biết đây là Thẩm An Tại giữ mặt mũi cho họ, cho họ bậc thang để lui.
"Được rồi, trước nay Long tộc ta nói lời giữ lời, nếu đồ nhi ngươi thắng, vậy danh ngạch Thăng Long trì chính là của hắn, Long Tam trưởng lão, ngươi cảm thấy thế nào?"
Long Chiến Thiên dẫn đầu đứng ra hoà giải.
Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, Thẩm An Tại cũng đã có thành ý như vậy, Long Tam trưởng lão cũng không thể vuốt mặt nể mũi.
"Thẩm phong chủ nói quá lời. Tôn nhi của ta xưa nay kiêu căng, hôm nay có thể khiến hắn té ngã thu tâm, vẫn phải làm phiền lệnh đồ. Tại hạ còn không đến mức lật lọng."
Hắn mở miệng nói, vung tay áo thân sắc bất động thu mấy cái vò sứ kia vào.
Thẩm An Tại gật đầu, hai người hiểu ý cười cười.
Lúc này Long Hiên cũng đi tới bên cạnh Long Tam trưởng lão, cúi đầu buồn bực mở miệng: "Gia gia..."
"Gia cái gì gia, nhanh trở về bế quan tu luyện!"
Long Tam trưởng lão trừng mắt nhìn hắn một cái, thổi râu trừng mắt quát lớn, sau đó lại mỉm cười gật đầu với Mộ Dung Thiên.
Nào có nửa điểm âm trầm như trước khi tỷ thí.
"Không nghĩ tới Thẩm phong chủ không chỉ dược đạo, kiếm đạo, rèn khí đều là nhất tuyệt, ngay cả phương diện đối nhân xử thế cũng khôn khéo như vậy."
Ngọc Tâm Lan mỉm cười, hàm ý mở miệng.
Thẩm An Tại cười mà không nói.
Bách Lý Nhất Kiếm liếc mắt nhìn Mộ Dung Thiên, chậm rãi mở miệng: "Mộ Dung tiểu tử, học tập sư phụ ngươi cho tốt đi, đôi khi không phải đánh một trận là xong việc, sau khi đánh một trận thắng thì đạo lý đối nhân xử thế còn quan trọng hơn."
Nếu như hôm nay Thẩm An Tại không làm như vậy, kết thù kết oán với Long Tam nhất mạch, nói không chừng sau này sẽ lưu lại tai hoạ ngâm gì đó.
Đối với loại tai hoạ ngầm này, hoặc là trực tiếp đuổi tận giết tuyệt, hoặc là sớm nên hoà giải.
"A, thế nhưng ta không biết luyện đan."
Mộ Dung Thiên vò đầu trừng mắt nhìn, bộ dạng phúc hậu vô hại.
Trong lòng hắn, sư phụ có thể lấy ra nhiều Ngộ Đạo đan như vậy, hắn lại không bỏ ra nổi.
Nghe câu trả lời của hắn, Bách Lý Nhất Kiếm co khóe miệng lại, thở dài mở miệng.
"Thôi đi, ngươi cứ mong sau này vẫn còn loại cục diện này đi, sư phụ ngươi còn có thể ở bên cạnh ngươi."
Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu, cười ngây ngô không nói lời nào.
"Nếu đã tỷ thí xong, vậy thì chuẩn bị tiến vào Thăng Long trì đi, đi theo ta."
Long Chiến Thiên nhìn bốn phía xung quanh, sau đó đứng dậy bay về phía sâu xa.
Thẩm An Tại, Ngọc Tâm Lan và một đám cao tầng Linh cảnh đều đi theo.
Về phần hậu sinh vãn bối như là Ngọc Phong, cũng không có biện pháp đuổi theo, chỉ có thể giải tán tại chỗ.
Hành động vừa rồi của Thẩm An Tại, thật sự làm cho không ít người Linh tộc tăng lên không ít hảo cảm, không bài xích giống như trước đó.
Một đường tiến về phía sơn mạch long tộc, nơi đây sơn dã liên miên, lượn quanh trong mây mù tựa như một đầu cự long ngủ say, nguy nga hùng vĩ. Ở phía trước nhất, hai ngọn núi gần đó giống như sừng rồng, nhìn từ xa chúng liền cùng một chỗ, rõ ràng là một cái đầu rông đang há miệng ra.
"Phía trước chính là Long Thủ phong, Thăng Long trì đang ở bên trong."
Long Chiến Thiên giới thiệu, rồi rơi xuống đất dẫn theo mấy người tiếp tục đi về phía trước.
Mà tên Kim Ô tộc trưởng nãy giờ vẫn không lên tiếng giờ phút này cũng hừ lạnh một tiếng mở miệng.
"Đến lúc đó đồ nhi của ngươi tiến vào Thăng Long trì, chúng ta sẽ đích thân trấn thủ, một con ruồi cũng sẽ không vào quấy rầy đồ nhi ngươi đâu."
Thẩm An Tại mỉm cười gật đầu.
Ý của lời này của hắn không khác gì là đang cảnh cáo mình không được mưu toan với thánh vật của Long tộc, nếu không tuyệt đối không thể ra khỏi mảnh núi này.
Cuối cùng, đoàn người đi tới giữa một mảng lôi quang tràn ngập.
Đập vào mắt là một đầm nước màu lam đang tắm trong lôi đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận