Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 278: Vê nhà

Chương 278: Vê nhàChương 278: Vê nhà
Hận ý dâng lên, lại không thể nào ức chế.
Tiêu Cảnh Tuyết bắt đầu thống hận hành động thiện lương mà mình làm lúc trước.
Vì sao mình lại ngu xuẩn đến mức hy sinh tu vi, dung mạo của mình mà đi cứu một đám bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa như vậy chứ?
Có đáng không?
Nhìn độc tố trong cơ thể Tiêu Cảnh Tuyết càng thêm xao động, khóe miệng Tần Thiển Nguyệt phía ngoài nhếch lên ý cười.
Đúng, chính là như vậy, nàng đã trở thành một yêu nữ tà đạo giết người như ngóe.
"Cút ngay!"
Một thanh âm nổi giận vang lên. Đám người đang vây đánh bị tiếng rống giận này làm cho sửng sốt.
Sau một khắc, nữ tử mặt đầy vết độc kéo lê thân thể mình đầy thương tích bò dậy, khập khiêng chạy ra ngoài Đại Ngọc thành.
"Đừng đuổi tới, đuổi theo ta sẽ giết các ngươi!"
Vừa chạy, nàng còn vừa khàn cả giọng rống to.
Nghe nàng nói như vậy, trong lúc nhất thời những bách tính kia nhao nhao không dám tiến lên truy kích.
Rất nhanh, Tiêu Cảnh Tuyết đã biến mất khỏi tâm mắt mọi người.
Nàng thoát khỏi Đại Ngọc thành, chạy đến một chỗ dã ngoại hoang vu, nằm dưới tàng cây.
Khí độc nồng đậm khuếch tán từ thân thể nàng, làm gốc đại thụ vốn xanh um kia bị khô héo.
"Trời định cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy..."
Nàng dựa vào đại thụ nghỉ ngơi, mặt mày thống khổ, lại không ngừng lặp lại những lời này, mặt lộ vẻ cười khổ.
Liệu tất cả mọi thứ này đều là khảo nghiệm đối với mình?
"Nếu như thật sự có được một vị sư phụ như thế, thật tốt biết bao..."
Nàng cố gắng đè nén độc tố, ôm hai chân vùi đầu vào trong đó, ủy khuất mà nức nở.
Rõ ràng mình là cứu người, vì sao tất cả mọi người đều không tin mình chứ?
Một khắc vừa rồi, thiếu chút nữa nàng đã dâng lên suy nghĩ giết chết tất cả mọi người.
Nhưng trong lúc hoảng hốt, nàng giống như thấy được một người trung niên áo trắng đứng ở ngoài đám người, đang cổ vũ, tin tưởng chính mình.
Trong tối tăm, bên tai nàng vang lên một ít lời nói phảng phất chưa bao giờ chân chính được nghe, lại tựa như lời nói ở trong lòng từ lâu.
"Chuẩn tắc thứ nhất của Thanh Vân phong, vĩnh viễn không từ bỏ, luôn phải có lòng tin tưởng bản thân..."
Lúc trước mình đã đưa ra quyết định kia, lẽ nào hiện tại bị người ta xa lánh thì phải bỏ cuộc sao?
Nếu như nói như vậy, chẳng phải thật sự mình đã trở thành yêu nữ, thật sự không còn là Thanh Thủy quận chúa kia nữa?
"Nếu trên thế giới thật sự có một ngọn núi tên là Thanh Vân, vậy thì tốt biết bao..."
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn bóng đêm dần dần ảm đạm, hốc mắt ửng đỏ.
Nàng rất muốn đi vào mộng đẹp, rồi lại trở vê bên cạnh sư phụ cùng sư đệ sư đệ, trở lại Thanh Vân phong.
Nhưng hiện tại khi nàng nhắm mắt lại, tiếng chửi rủa xối xả, âm thanh chán ghét sẽ không dứt bên tai.
Bắc Minh triều to như vậy, bây giờ lại không có chỗ cho nàng dung thân.
Nàng không biết nên đi đâu. Trong ký ức của nàng, nàng đã là người cô độc lẻ loi, không còn nơi nào có thể đi.
Nàng ngơ ngác đứng dưới tàng cây, ngắm nhìn phương xa.
Đó là phương hướng Thanh Vân phong trong mộng của Linh Phù sơn, nhưng trong hiện thực, Linh Phù sơn hoàn toàn không có Thanh Vân phong.
Cũng không có sư phụ.
"Tiểu cô nương, đã trễ thế này, sao vẫn còn một mình ở đây, hiện tại bắc Minh triều này cũng không thái bình, mau mau về nhà đi!"
Bỗng nhiên, thanh âm ôn hòa vang lên bên tai.
Giọng nói quen thuộc khiến Tiêu Cảnh Tuyết khẽ giật mình, đột ngột quay đầu lại.
Một nam tử trung niên mặc áo trắng hai bên tóc mai đã bạc đứng đẳng sau.
"Sư... Sư phụ?”
Người trung niên rõ ràng sửng sốt: "Sư phụ?"
"Sư phụ!"
Tiêu Cảnh Tuyết không nhịn được nữa, nhào thẳng tới, ôm chặt lấy trung niên mà khóc thút thít, nỗi uất ức tràn ngập dường như giờ phút này cũng có thể tiết lộ.
Trung niên bị một màn bất thình lình này làm cho không biết làm sao, nhưng sau khi do dự liên nhẹ nhàng giơ tay lên, vỗ vỗ phía sau lưng nàng, ấm giọng mở miệng.
"Tiểu cô nương, ta không phải sư phụ của ngươi, có phải ngươi nhận lầm người hay không?”
Tiêu Cảnh Tuyết như người mới tỉnh mộng, lúc này mới phát hiện mặc dù người trung niên trước mắt trông giống như sư phụ trong mơ, nhưng dường như không nhận ra mình.
"Thật có lỗi..."
Nàng lúc này mới kịp phản ứng, hình như mình nhận sai người.
"Không sao đâu, tiểu cô nương, mặt của ngươi..."
Trung niên xua tay, sau đó chỉ chỉ mặt nàng.
Tiêu Cảnh Tuyết vội cúi đầu, áy náy nói: "Thật xin lỗi, ngươi bị dọa à?"
Trung niên lắc đầu, cũng không có ý kinh hách gì.
"Ta thấy vừa rồi ngươi khóc một mình ở đây, có phải gặp phải chuyện gì không?”
Có lẽ do người trước mặt rất giống sư phụ trong mộng của mình, Tiêu Cảnh Tuyết vốn đang hoảng loạn, sợ hãi trong lòng lại vơi đi.
"Ta... rõ ràng đã cứu rất nhiều người, nhưng lại bị bọn họ nghĩ là yêu nữ, tiên sinh, ngài cảm thấy ta cứu những người kia, đáng sao?"
Đối mặt với ánh mắt mang theo cầu giải rõ ràng của nữ tử trước mắt, trung niên mở miệng hỏi thăm.
"Cô nương, ngươi là học y?”
"Ừm..."
"Vậy ngươi học y là vì cứu người sao?"
"Đúng."
Trung niên bỗng nhiên cười,'Đây không phải là đáp án sao?"
Tiêu Cảnh Tuyết nhất thời sửng sốt.
Đây... là đáp án, chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
"Ngươi cứu người, liên quan gì đến bọn họ, muốn cứu thì cứu, không muốn cứu thì không cứu, đã muốn cứu thì cần gì phải xoắn xuýt như thế."
"Cùng lắm thì một lần sau, không cứu được là được, xong rồi thì cần gì phải hỏi mình lúc ấy có đáng ra tay hay không, có hữu dụng không?” "Đáng giá thì ngươi cứu, không đáng thì sao, giết bọn họ à? Vậy lúc trước ngươi cần gì phải cứu bọn họ chứ?" Tiêu Cảnh Tuyết nghe đạo lý này, thấy dường như rất đơn giản, nhưng lại rất phức tạp, đôi mi thanh tú nhíu chặt. Người trung niên kia lại dẫn nàng ngồi dưới tàn cây, giọng điệu ôn hòa.
"Ước nguyện ban đầu của đầu bếp chính là cho người ta ăn no mà thôi. Một người đói bụng đến cực điểm, bất kể là sơn hào hải vị hay là bánh gạo thiu, hắn đều sẽ ăn. Mà một người đã ăn no, có được ăn thêm thức ăn ngon hơn nữa hắn cũng sẽ không liếc mắt nhìn. Chẳng lẽ bởi vì đồ ăn không ngon sao. Không, là bởi vì hắn không còn đói bụng nữa mà thôi."
"Nếu hắn lại lần nữa đói bụng, bất kể là ngô hay là thịt cá thì hắn đều có thể ăn tiếp, bởi vì hắn chỉ muốn bản thân mình sẽ không chết đói."
"Người được cứu cũng là như thế, ngươi đã cứu bọn họ, ngược lại bọn họ lại còn mắng ngươi là yêu nữ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình không phải là một thây thuốc sao?"
Người trung niên mỉm cười nói: "Vẫn câu nói đó."
Trung niên nhìn nàng, thần sắc ôn hòa, khiến Tiêu Cảnh Tuyết như rơi vào giấc mộng.
"Ngươi cứu người, liên quan gì tới bọn họ, cùng lắm thì lân sau không cứu được nữa là được."
"Cùng lắm thì... lân sau không cứu được là được?"
Tiêu Cảnh Tuyết như mới tỉnh từ trong mộng, lẩm bẩm lẩm bẩm.
Người trung niên võ vai nàng, ôn hòa nói: "Về nhà đi, chắc chắn sẽ có người vĩnh viễn tin tưởng ngươi, cho dù ngươi biến thành cái dạng gì."
"Về nhà..."
Tiêu Cảnh Tuyết ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm dân dần mây đen tản đi, nhìn ánh trăng sáng tỏ.
Trong trăng sáng, dường như có Thanh Vân phong trong giấc mơ của nàng, có sư phụ và sư huynh trong mộng của nàng...
Đôi mắt nàng hiện ra ánh sáng, dần dần nở nụ cười.
"Được rồi, về nhà thôi."...
Bạn cần đăng nhập để bình luận