Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 161: Trời chảy sông sao, lưỡng xứ nhàn sầu

Chương 161: Trời chảy sông sao, lưỡng xứ nhàn sầuChương 161: Trời chảy sông sao, lưỡng xứ nhàn sầu
Phục Linh thành, dưới một cửa hàng ven sông của con phố mười ba.
Thẩm An Tại cầm một chiếc đèn hoa, mắt nhìn sắc trời, khẽ nhíu mày.
"Giờ tuất đã qua một khắc, sao Liễu trưởng lão còn chưa tới, chẳng lẽ là bởi vì có chuyện gì nên chậm trễ?"
Hắn đi qua đi lại, ngáp một cái.
"Khách quan, canh hạt sen này ngài còn uống không, đã lạnh rồi."
Phía sau hắn, người bán hàng rong bán canh hạt sen cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở.
"Cần chứ, làm phiên Tiểu ca ngài chờ một chút, nàng sẽ lập tức tới đây thôi."
Thẩm An Tại đáp lại ôn hòa, lại lấy ra chút tiền đồng đặt ở trên quầy.
Người bán hàng rong thấy hắn đợi lâu như vậy, tính khí cũng ôn hòa, thì không khỏi mở miệng nói.
"Khách quan, mặc dù ta là người mới tới Phục Linh thành này, nhưng những năm này vào nam ra bắc cũng kiến thức không ít, cả gan đoán một câu, hẳn là ngài đang chờ người trong lòng?"
Thẩm An Tại ngẩn ra, không nhịn được bật cười, quay đầu hỏi: "Làm sao biết ta đang đợi người trong lòng?"
"Xì, đổi lại là bằng hữu bình thường, khách quan sẽ chịu sớm một canh giờ chỉ để đội mưa chờ sao, lúc này sắc trời đã tối, nếu như người kia không quan trọng, ngài hẳn là đã sớm tức giận rời đi mới phải."
"Theo ta thấy, khách quan, cô nương kia có lẽ hoàn toàn là không nhớ nhung gì ngài, bằng không cũng nên đến sớm theo hẹn, làm sao để ngài chờ một mình như vậy, nàng không đau lòng sao?"
"Chỉ có không thích ngài, mới không đặt buổi hẹn này ở trong lòng. Ta khuyên khách quan ngài vẫn nên sớm tập trung chú ý, chớ để bị người lừa tiền tài. Nói một câu khác, ngài là người tốt, nhưng người khác thì không chắc, những năm qua mọi người đã gặp nhiều ví dụ như vậy."
Người bán hàng rong giống như đê ngôn từ bị vỡ, mở miệng thao thao bất tuyệt,'Những người bị lừa tình cảm cùng tiền tài kia, có khi còn làm lớn chuyện đến mức nhảy lầu tự tử, khách quan không bằng sớm nhận rõ hiện thực, chấp nhận đi."
Thẩm An Tại nghe lão đạo nói vậy, không khỏi lắc đầu cười một tiếng.
"Nàng không giống những người khác, nhất định là có nguyên nhân nên đến trễ, ta chờ một chút, không có việc gì."
"Chậc, những người ta từng thấy kia đều từng nói y như ngươi, sau đó còn không phải bị lừa chết đi sống lại sao?"
Người bán hàng rong bĩu môi, vẻ mặt không tin.
Thẩm An Tại chỉ cười cười, cũng không cãi lại gì.
Ánh mắt của hắn xuyên qua màn mưa, bỗng nhiên ngưng tụ.
Dưới mưa to mênh mông, có một người ánh mắt dại ra đi ở trên đường phố, giống như không mục đích, lại giống như có mục tiêu đi vê phía trước, rất nhanh đi vào góc rồi biến mất.
Đồ đệ Vương Hổ của Nham Lý?
Không phải hắn đang bị giam giữ sao, sao bây giờ lại xuất hiện ở Phục Linh thành?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn... giống như là bị thứ gì đó khống chế, lẽ nào là Ma giáo?
Ánh mắt Thẩm An Tại lấp lóe, nhìn màn mưa to liên miên, đầu cầu vẫn không có một bóng người, sợ rằng Vương Hổ không có ai đuổi theo.
"Khách quan, đây là một phần canh hạt sen cuối cùng, vốn đã bán xong ta cũng nên thu quán, đều bồi ngài đợi một canh giờ rồi, ngài..."
Người bán hàng rong vẫn còn lẩm bẩm, đột nhiên sững sờ.
Cửa ra vào của cửa hàng đã rỗng tuếch, trung niên áo trắng lúc trước còn đứng đó chẳng biết đã biến mất từ lúc nào. Người bán hàng rong lắc đầu: "Ài, vẫn chưa đủ kiên định, chút khảo nghiệm này mà cũng chịu không nổi, cũng tốt, nếu cô nương kia thật sự có lí do chậm trễ, cũng coi như loại trừ một người không đáng phó thác."
Hắn vừa lắc đầu vừa nói, vừa bắt đầu thu dọn sạp hàng, chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi.
Ngay lúc hắn chuẩn bị đóng cửa lại thì một chiếc ô giấy dầu màu xanh hiện trong tâm mắt, dưới ô là một nữ tử dịu dàng mặt mày như vẽ, thanh nhã thoát tục.
"Chủ quán, nghe nói canh hạt sen ngài mới mở là từ Bắc Minh triều truyền tới, không biết còn có phần dư hay không, ta muốn mua một phần."
"Ui, cô nương thích ăn canh hạt sen?”
"Mua tặng người."
"Người trong lòng?”
"Ừm"...
Sắc trời ảm đạm, mặc dù không còn tiếng sấm ầm ầm, nhưng vẫn mưa dầm liên miên như trước, thấm ướt con đường lát đá xanh.
Cửa hàng bên đường lục tục đóng cửa, Liễu Vân Thấm đứng ở cửa cửa hàng, tay ngọc giơ một chén canh hạt sen nóng hôi hổi, đôi mắt đẹp chờ mong kiểm tra trái phải.
Ngay từ ban đầu đôi mắt đẹp hiện ra ánh sáng, sau đó hơi nóng của canh hạt sen dần dần biến mất, lạnh đi.
Nàng đứng ở dưới hiên cửa hàng đã thu hồi màn che mưa, đã tự rút ra một cây dù lẳng lặng chờ đợi.
Mưa tí tách tí tách, một khắc cũng không dừng lại.
Mãi tới khi xuyên qua tầng tâng mây đen, ẩn ẩn ánh trăng mờ ảo tối tăm, đầu cầu vẫn không có ai xuất hiện.
"Chẳng lẽ... ngay cả hơn một khắc đồng hồ hắn cũng không muốn chờ sao?"
Nàng thì thào mở miệng, ánh mắt từ chờ mong ban đầu chuyển thành bình tĩnh hơn rất nhiều.
Leng keng...
Ấn ký hoa sen màu trắng trên mi tâm như ẩn như hiện, trong đó truyền đến ý kêu gọi khiến nàng không khỏi nhíu mày.
"Xem ra không có thời gian..."
Khẽ lắc đầu, nàng đặt canh hạt sen sớm đã lạnh buốt trong tay lên trên mặt một góc bàn không bị mưa hắt, cất bước đi về phía bờ sông.
Một chiếc đèn hoa chập chờn ánh nến, ở dưới màn đêm có vẻ ấm áp dị thường.
Trước khi đặt ngọn đèn này vào trong nước, nàng quay đầu nhìn lại đầu cầu vắng vẻ một lần nữa, đường phố cũng vắng tanh.
Nàng chờ nửa khắc đồng hồ, cuối cùng lông mi khẽ run, ánh mắt rơi vào trên chiếc đèn hoa trong tay, thì thào tự nói.
"Có lẽ, hắn cũng là bỗng nhiên có việc nên đến trễ thôi."
Ánh mắt nàng hơi trầm xuống, nhìn thoáng qua chữ viết trên đèn hoa sen:
Hoa tự phiêu linh, thuỷ tự lưu,
Nhất chủng tương tư,
Lưỡng xứ nhàn sầu.
Thử tình vô kế khả tiêu trừ.
Tài há my đầu,
Khước thướng tâm đầu.
(Hoa rơi rụng, nước chảy mau,
Tương tư một mối đeo sầu đôi nơi.
Tình này chẳng thể khuây nguôi, Vừa nơi khóe mắt đã nơi đáy lòng.
Nhất tiễn mai - Biệt sầu, Lý Thanh Chiếu, Nguyễn Thị Bích Hải dịch)
Nhất tiễn mai - Biệt sầu, Lý Thanh Chiếu, Nguyễn Thị Bích Hải dịch)
Chợt mỉm cười, nàng khẽ lắc đầu: "Cũng không biết là vị tài tử Phù Dung hiên nào sáng tác, giờ phút này đúng thật cũng có chút tương tư, chỉ là không biết tương tư là đến từ hai phía, hay chỉ có một..."
Đèn hoa sen nương theo sóng gió chập trùng, thoải mái phiêu diêu trong sông, có linh nguyên gia trì, chí ít sẽ không bị nước mưa đánh chìm.
Nhưng rốt cuộc có thể trôi theo sóng cả vào biển lớn hay không thì còn chưa biết, toàn bộ là nhờ ý trời.
Có lẽ, nó sẽ dạt đến bên cạnh một dòng suối nhỏ không biết tên nào đó, có lẽ sẽ bị thủy triều làm cho chao đảo, có lẽ... sẽ bị ngư dân hoặc là hài đồng đùa bỡn trong nước nhặt lên.
Liễu Vân Thấm cầm ô đứng dậy, nhìn núi non nơi xa xa kia một cái thật sâu, lông mi run rẩy, cuối cùng vẫn yên lặng rời đi.
Dưới màn mưa, nữ tử áo xanh ba bước quay đầu một lần, cho đến khi đến cửa thành, đường phố đầu cầu cũng vẫn trống rỗng như cũ, không thấy bóng ai.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, bước ra khỏi Phục Linh thành, hướng về phương xa mà đi.
Cùng lúc đó, trên một ngọn núi cao ngất cách đó không xa.
"Sư phụ, người chơi mấy cái đèn này, rốt cuộc là để làm gì vậy?"
Vu Chính Nguyên buồn bực nhìn Trịnh Tam Sơn ngồi xổm trên mặt đất vẽ từng chiếc đèn hoa.
Nước mưa bốn phía đều bị trận pháp ngăn cách, không rơi vào nơi này.
"Ngươi thì biết cái gì, đây là đèn à, đây là Quy Nguyên đan, Ngộ Đạo đan, là tài nguyên cho ngươi đột phá!"
"Nếu vi sư không phải là vì ngươi, sẽ chịu ngồi xổm nơi này, vất vả vẽ bùa cho những cái đèn này sao?"
Trịnh Tam Sơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng một câu, sau đó nhìn sắc trời, sờ cằm phỏng chừng thời gian.
"Thời gian đã đến, đồ nhi, nhanh giúp vi sư đốt lửa, thả toàn bộ những chiếc đèn này!"
'ồ...
Bầu trời đêm tối tăm, trong nháy mắt mưa nhỏ tí tách, đột nhiên từ một góc sơn dã, dâng lên ánh sáng ngời.
Bên ngoài Phục Linh thành, bước chân của nữ tử áo xanh khựng lại, rôi đột nhiên quay đầu lại.
Từng chiếc đèn hoa chập chờn bay lên không, thắp sáng toàn bộ màn đêm, giống như trời chảy sông sao.
Ánh mắt nữ tử xinh đẹp ngẩn ra, sau đó mỉm cười, nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Đẹp lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận