Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 163: Xuống núi luyện khí...

Chương 163: Xuống núi luyện khí...Chương 163: Xuống núi luyện khí...
Thẩm An Tại nhìn vê phương xa, khẽ thở dài.
Tìm ngươi...
Chí ít lưu lại địa chỉ đi, đất trời rộng lớn, ta biết đi đâu tìm đây?
Lắc đầu loại bỏ cảm xúc trong lòng, hắn vội vàng đi về phía Linh Phù sơn.
Phải mau chóng nói cho đám người chưởng môn biết tin tức của Vương Hổ và Thanh Tuyết thành, đừng để cho vạn dân chúng trong Thanh Tuyết thành vô cớ gặp tai nạn.
Khi Huyền Ngọc Tử biết Vương Hổ đã bị Thẩm An Tại chặn lại, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất tin tức không có rò rỉ, ma giáo bên kia hẳn tạm thời không biết bọn họ đã ép hỏi ra được tin tức của Thanh Tuyết thành từ trong miệng Nham Lý.
Nhưng tin tức Nham Lý bị bắt, chắc chắn Ma giáo sẽ biết, dù sao động tĩnh độ kiếp của hắn cũng không nhỏ.
Chỉ có thể hi vọng Bạch Ngọc đại tướng quân nhanh chóng chạy đến Thanh Tuyết thành, tiến hành bao vây và tiêu diệt bọn họ.
Thẩm An Tại thuận tiện hỏi một chút chuyện của Liễu Vân Thấm, Huyền Ngọc Tử Tử nói người sau đã sớm đề cập qua việc này với hắn, Lăng Phi Sương cũng biết.
Những ngày Liễu Vân Thấm không ở đây, liền do đồ đệ của nàng tạm thời thay mặt chưởng quản Thanh Loan phong.
Mà tin tức Đông đảo đệ tử trong Chấp Pháp đường bị trúng độc, Thẩm An Tại cũng biết, khi hiểu được Tiêu Cảnh Tuyết đã sử dụng Huyền Môn thập tam châm và thủ đoạn dược đạo cứu tính mạng của nhiều đệ tử như vậy, hắn cũng cảm thấy vui mừng.
Đệ tử được dạy dỗ có thể có thành tựu, không nghỉ ngờ gì chính là hồi báo của vi sư.
Về phần bí pháp hóa yêu mà Nham Lý nói, Thẩm An Tại cũng không rõ lắm.
Thậm chí hắn còn trở về hỏi Bách Lý Nhất Kiếm, người sau cũng lắc đầu, không biết gì.
Yêu thú hóa thành người, chỉ cần tu vi đủ cao hoặc có Hóa Hình đan là có thể làm được.
Bí pháp hóa người thành yêu vật, mặc dù không phải không có, nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy có chút hiếm lạ.
Một đêm qua đi, Thẩm An Tại nghỉ ngơi sớm.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời chói chang, hắn vừa đẩy cửa ra đã thấy Trịnh Tam Sơn mặt đen sì đứng ở bên ngoài, không khỏi sửng sốt.
"Lão Trịnh, sao ngươi lại tới đây?”
"Tối qua ngươi ngủ ngon không?"
"Rất ngon." Thẩm An Tại trừng mắt nhìn.
Trịnh Tam Sơn sâu kín nhìn hắn, sống như một tiểu cô nương bị lừa gạt tài sắc.
"Không phải ngươi nói sau khi thả đèn hoa xong sẽ tới tìm ta sao, ta đợi ngươi suốt một đêm trong mưa, ngươi thì ở đâu?"
Thẩm An Tại không khỏi xấu hổ cười: 'Quên mất, quên mất, thật ngại."
Trịnh Tam Sơn càng thêm buồn bực, trực tiếp đưa tay ra.
"Vậy tăng gấp đôi thù lao đã thỏa thuận, coi như ngươi bồi thường chuyện lừa gạt ta."
"Quan hệ giữa hai ta, nói bồi thường cái gì..." Thẩm An Tại vừa cười liền muốn đi lên kề vai sát cánh với hắn.
Hắn lại là lóe lên, ánh mắt thăm thẳm: "Hai ta không có quan hệ gì, đừng lôi kéo làm quen với ta, ngươi đi với Liễu trưởng lão đi."
Thẩm An Tại xấu hổ rụt tay về.
Xem ra tối hôm qua hắn thật sự đã làm tổn thương trái tim của lão gia hỏa này, nhưng lúc ấy chuyện quá khẩn cấp, hắn thật đúng là không nhớ tới chuyện này.
"Được, đan dược sau này của Vu sư điệt cứ để ta bao hết, bảo đảm hắn có thể nhanh chóng tiến vào Địa Linh cảnh."
Sau một trận dỗ dành, Trịnh Tam Sơn mới xem như hài lòng rời khỏi Thanh Vân phong.
Thẩm An Tại vừa mới quay đầu lại, liền thấy Thiên Nhạc và Tiêu Cảnh Tuyết đứng cách đó không xa.
Không thể không nói, trí nhớ của Thiên Nhạc rất mạnh.
Dù là mất đi hai mắt, cũng có thể trong vòng một ngày ghi nhớ rõ ràng lộ tuyến trên Thanh Vân phong.
Lúc đầu hắn đi đường còn có thể va vật lung tung, bây giờ không biết hắn, thậm chí sẽ không có ai cảm thấy hắn là người mù.
"Sư phụ..."
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn thấy Thẩm An Tại, không khỏi hơi cúi đầu.
Thẩm An Tại thấy thần sắc nàng có chút buồn bã, biết là vì độc Thực Cốt hôm qua phát tác, dân đến chuyện Chấp Pháp đường chết một người mà tự trách.
Đêm qua quá muộn, hắn liền không muốn đi tìm nha đầu này.
"Cảnh Tuyết, sao vậy, cảm xúc của ngươi có vẻ suy sụp, có người chọc giận ngươi đấy hả?"
"Nói với vi sư là ai gây chuyện, ta kêu sư huynh ngươi trở về giúp ngươi đánh hắn."
Thẩm An Tại cười ôn hòa, đi đến phía trước.
"Sư phụ, nếu ngày hôm qua ngài ở đây, những sư huynh đệ kia sẽ không ai phải chết, ta..."
Tiêu Cảnh Tuyết vẫn cúi đầu, ngữ khí tự trách.
"Nha đầu ngốc, chuyện này có gì đáng để chú ý, ta mới dạy ngươi Huyền Môn Thập Tam châm được mấy ngày? Có thể làm được như vậy với ảnh hưởng của Thực Cốt độc đã là quá tốt rồi, không cần tự trách mình."
Thẩm An Tại lắc đầu cười, nhẹ giọng mở miệng nói: "Ngươi xem, ngay cả hai mươi ngươi cũng chưa tới, nói về y thuật lại đã lợi hại hơn nhiều so với Từ đường chủ, hắn đã học y mấy chục năm, nhưng nếu như không có ngươi, có lẽ hôm qua những đệ tử của Chấp Pháp đường kia một người cũng không sống nổi."
"Thế nhưng... nếu như ta thành thạo thủ pháp hơn, sẽ không phát sinh chuyện ngày hôm qua."
Tiêu Cảnh Tuyết vẫn còn hơi do dự.
Thẩm An Tại cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Vì sao tính tình đám đồ đệ của mình lại quái gở như vậy.
Đại đồ đệ quật cường mù quáng, lại không sợ chết.
Nhị đồ đệ hoài nghỉ bản thân, thuộc loại hình không quá tự tin, tính tình nhu thiện thích thay người khác suy nghĩ khắp nơi, ôm trách nhiệm lên người mình.
Mà tam đồ đệ...
Thẩm An Tại nhìn thoáng qua Thiên Nhạc tám chín tuổi lại luôn cẩn thận đắn đo như ông cụ non.
Chưa qua đầu mười, đã đa nghỉ cẩn thận.
Lúc ấy muốn dẫn hắn trở về Thanh Vân phong, kỳ thật cũng không phải là vì dạy hắn cái gì, đơn thuần chỉ là nhìn thân thế hắn đáng thương, muốn cứu hắn một mạng.
"Cảnh Tuyết, năm chuẩn tắc chính của Thanh Vân phong, ngươi có nói cho lão Tam nghe không?”
Thẩm An Tại hơi nghiêm mặt, nghiêm túc mở miệng.
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ lắc đầu.
"Vậy bây giờ ngươi nói một lần, nói cho hắn biết."
Người trước do dự, sau đó chậm rãi mở miệng.
"Thứ nhất, vĩnh viễn không từ bỏ, luôn phải có lòng tin tưởng bản thân."
"Thứ hai, không ỷ mạnh hiếp yếu, dùng những gì học được ở Thanh Vân phong để làm xằng làm bậy, nếu không sư phụ sẽ tự tay thanh lý môn hộ, cho dù ngươi là Quận chúa, cũng không ngoại lệ."
"Thứ ba, tôn sư trọng đạo, đồng môn hữu ái, không được chém giết lẫn nhau, lục đục với nhau, kẻ vi phạm trục xuất khỏi Thanh Vân phong."
"Thứ tư, sư phụ vĩnh viễn đúng, sư huynh sư đệ cũng vĩnh viễn không được chịu khi dễ ở bên ngoài."
Tiêu Cảnh Tuyết nói xong bốn điều, Thẩm An Tại lại nhắc nhở thêm một chút.
"Còn nữa, nếu tương lai có một ngày, sư phụ hoặc là sư huynh ngươi bởi vì nguyên nhân gì mà trở thành phế nhân, dù chỉ còn lại có tu vi Đoán Thể kỳ, cũng không thể có nửa điểm bất kính."
"Cho nên, ngay chuẩn tắc đầu tiên là ngươi cần phải nhớ kỹ, không được tự hoài nghỉ bản thân."
Thẩm An Tại nghiêm túc mở miệng.
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ cắn môi đỏ, gật đầu thật mạnh.
Mà Thiên Nhạc đợi cả buổi không thấy tiếp lời, hắn không khỏi có chút nghi hoặc, viết lên trên tay Tiêu Cảnh Tuyết.
"Điều thứ năm là gì?"
Người kia nhìn về phía Thẩm An Tại, trong nháy mắt mở miệng: "Sư phụ, chuẩn tắc thứ năm ngài nghĩ xong chưa?”
"Khụ khụ, tạm thời không có, đợi sau khi nghĩ kỹ sẽ nói cho các ngươi biết."
Thẩm An Tại ngáp một cái qua loa, sau đó nắm tay Thiên Nhạc đi xuống dưới núi.
"Ta phải đi luyện khí cho sư huynh ngươi, qua một thời gian ngắn nữa trở vê, Thanh Vân phong tạm thời giao cho ngươi quản lý. Chờ vi sư trở về, sẽ khảo thí châm pháp của ngươi, mấy ngày tới ngươi phải siêng năng luyện tập."
Tiêu Cảnh Tuyết nghe vậy trong lòng căng thẳng, gật đầu nói.
"Vâng, thưa sư phụ!"
Thẩm An Tại khoát tay áo, dẫn theo Thiên Nhạc, dân dần biến mất giữa đường núi ánh mặt trời chiếu rọi.
Một bên khác, hoàng thất nhận được tin tức từ Thanh Tuyết thành, lập tức phái Bạch Ngọc quân đi vây thành. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận