Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 263: Thiên Tuyết tông nuôi ong tay áo

Chương 263: Thiên Tuyết tông nuôi ong tay áoChương 263: Thiên Tuyết tông nuôi ong tay áo
"Tiền bối, Huyền Môn Thập Tam châm trừ sư phụ ta ra chỉ có sư muội ta biết, vừa rồi nhất định nàng ở chỗ này, ngài mau tìm xem nàng ở đâu!"
Mộ Dung Thiên lo lắng mở miệng.
Tôn Ngạo đang xấu hổ gãi đầu, thấy hắn không hỏi nhiều, cũng liên nhắm mắt lại cảm giác.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu.
"Độc công chỉ vận chuyển ở chỗ này, có lẽ các nàng đã sớm rời đi, trừ phi lần độc công tiếp theo vận chuyển bản tôn mới có thể ẩn ẩn cảm giác."
Lúc nói chuyện hắn không ngừng vểnh tai, bực bội.
Sớm biết tìm người phiền toái như vậy, liền đi bắt một con tiểu hồ ly của Huyền Hồ tộc, các nàng am hiểu thuật thân hồn, phạm vi cảm giác cực lớn.
Mộ Dung Thiên không khỏi lộ ra thất vọng.
Cái gì mà cường giả Xung Hư cảnh chứ, nhìn còn không đáng tin cậy bằng Bách Lý tiền bối...
Nhìn thấy trên mặt thanh niên đầy vẻ thất vọng, Tôn Ngạo giống như đang tức muốn bể phổi, da đầu đều sắp nút ra rồi.
Đánh nhau là việc của hắn, tìm người hắn là thật sự không được!
"Ngươi là... Mộ Dung sư điệt??”
Đúng lúc này, Từ Hoan trong lòng Mộ Dung Thiên rốt cục khôi phục tỉnh táo, nhìn thanh niên kiên nghị, khí chất đại biến trước mặt, mới mở miệng dò xét.
"Là ta, Từ đường chủ, thân thể ngài thế nào rồi, sư muội ta đâu?!"
Mộ Dung Thiên vội vàng truy vấn.
Khóe miệng Tôn Ngạo bên cạnh co lại, nhỏ giọng nói thâm: "Vừa rồi không phải gọi người ta là Từ lão Hắc sao, lúc này sao lại đường chủ nữa..."
"Thân thể ta đau quá..."
"Sư muội của ta đâu?"
Nhìn thiếu niên tâm tình nóng như lửa đốt trước mắt, Từ Hoan chỉ có thể thở dài lắc đầu.
"Không biết, ta và quận chúa vừa mới vào Bắc Minh triều, còn chưa kịp lên Dược Vương cốc đã gặp phải đệ tử Ma giáo công kích, thậm chí trong đó có rất nhiều người đều là đệ tử, trưởng lão Thiên Tuyết tông, giống như là bị khống chế."
"Sau lần xóc nảy kia, ta và quận chúa liền thất lạc, ta cũng bị người của Thiên Tuyết tông bắt được, bị ép ăn độc trùng..."
Nói xong, hắn bỗng nhiên sửng sốt, kiểm tra bốn phía.
"Ồ, đúng vậy, ta không phải bị Thiên Tuyết tông bắt thả độc sao, tại sao lại ở chỗ này?"
Từ Hoan nói xong, còn sờ lên người mình, cũng không phát hiện vết tích trúng độc gì.
Điều duy nhất khiến hắn nặng nề chính là linh khí toàn thân tản mát sạch sẽ, chỉ còn lại nhục thân Đoán Thể cảnh.
"Thiên Tuyết tông..."
Ánh mắt Mộ Dung Thiên ngưng tụ, vẻ mặt trở nên băng hàn.
"Tê Thiên tiền bối, chúng ta đi sơn môn Thiên Tuyết tông!"
"Được!"
Vừa dứt lời, Từ Hoan còn chưa kịp phản ứng cái ót đã thân mật với mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
"U¡i da, Mộ Dung sư điệt, ngươi muốn buông tay cũng phải nói một tiếng chứ, hiện tại linh khí của ta tan hết, cũng là Đoán Thể cảnh giống như sư phụ ngươi!"
Chờ khi hắn lấy lại tinh thần, trước mắt đã không còn bóng người.
Chỉ có hắn ngơ ngác ngác nhìn xung quanh.
Không đúng... tu vi vừa rồi Mộ Dung Thiên triển lộ ra là...
Thiên Linh cảnh!
Thẩm An Tại dẫn hắn đi Trung châu đến cùng là để ăn linh đan diệu dược gì, lại đột phá đến Thiên Linh cảnh?...
Nửa canh giờ sau, sơn môn Thiên Tuyết tông.
Lại một lần nữa bước lên con đường phủ đầy núi tuyết này, Mộ Dung Thiên đã khác rất nhiều so với dĩ vãng.
Mà Thiên Tuyết tông cũng không còn huy hoàng như năm xưa.
Nơi đây sơn môn điêu tàn, tùy ý có thể thấy được thi hài đệ tử môn nhân, tất cả đều chỉ còn lại thây khô.
"Thủ đoạn thật tà sát, chắc là có người dùng máu thịt của võ giả để tu luyện."
Tôn Ngạo nhìn một màn này, hai mắt híp lại.
Mặc dù ở Trung châu, hắn đã nhìn qua không ít cảnh tượng tà sát, nhưng giờ phút này cũng không khỏi hoảng Sợ.
Dù sao bên Trung châu kia thế lực san sát, các cảnh vực đều có cường giả thủ hộ, cho dù có tà tu qua lại, nhiều lắm cũng chỉ làm mưa làm gió ở một khu vực nhỏ.
Rất ít khi xuất hiện tình cảnh hỗn loạn như thế này.
Hơn nữa... đã thành như vậy rồi, chẳng lẽ sứ giả Nam Quyết điện không phát hiện ra?
Hắn chau mày, có chút hoài nghi.
Thiên Huyền điện sáng lập căn cơ ở bốn vực, không gì ngoài việc trấn áp bốn vực, đồng thời cũng để quan sát bốn vực.
Nhưng bây giờ toàn bộ Bắc Minh triêu đều như vậy, cũng không thấy sứ giả Nam Quyết xuất hiện, nguyên nhân trong này khiến người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.
"Nơi đây... đây thật sự là Thiên Tuyết tông sao?"
Mộ Dung Thiên chau mày, bên ngoài sơn môn đại điện có thể tùy ý nhìn thấy thây khô dữ tợn.
Đâều chỉ là một ít đệ tử môn phái có tu vi không cao, những chấp sự trưởng lão kia một người còn chưa nhìn thấy.
"Mộ Dung tiểu tử, đi theo ta."
Tôn Ngạo nhắm mắt cảm giác, cất bước đi về phía trước.
Mộ Dung Thiên bước nhanh theo sau, hai người rất nhanh đã đi vào trong đại điện.
Mà ở chính giữa có hai cái bồ đoàn, một trước một sau, bốn phía khắc trận pháp, nhìn giống như dùng để truyền đạo.
Bồ đoàn phía trước không có ai, nhưng bồ đoàn phía sau lại là một bộ thây khô.
Từ vẻ mặt khi còn sống của hắn đến xem, giống như là khiếp sợ đây mắt, giống như nhìn thấy chuyện gì không dám tin.
"Đây là...' Mộ Dung Thiên nhướng mày.
"Tiểu tử, ngươi biết người này à?" Tôn Ngạo hỏi.
Người trước gật đầu, đi lên phía trước rút xuống lệnh bài bên hông xác khô, mặt trước khắc hai chữ "Tông chủ”.
"Hắn là Doãn Vân, tông chủ Thiên Tuyết tông, trước kia đã từng gặp, bị sư phụ dọa sợ."
"Ồ?" Tôn Ngạo nhíu mày, nhìn bốn phía xung quanh, có một chút hứng thú.
"Nhìn trận pháp nơi này, hẳn là gia hỏa này muốn truyền công cho đệ tử của mình, giúp tăng tiến tu vi, tại sao lại biến thành như vậy?"
Mộ Dung Thiên Nhân nhìn thoáng qua thây khô với vẻ thương hại, tiện tay ném lệnh bài qua một bên.
"Chắc là nuôi ong tay áo, không kịp đề phòng bị đệ tử thân truyên mà mình tin tưởng nhất làm hại, hút khô máu thịt linh khí rồi."
"Làm sao ngươi biết là người một nhà hạ thủ với nhau?" Tôn Ngạo nhíu mày.
"Trưởng tầng của Thiên Tuyết tông ngoại trừ Doãn Vân thì không thấy, hơn nữa những đệ tử ở bên ngoài kia đều tán loạn, dường như là đang quét rác, luyện võ, căn bản không có vẻ gì là đại địch tiến đến cả."
"Tự nhiên tử vong, chỉ có thể là lặng yên không một tiếng động liên chết."
Ánh mắt Mộ Dung Thiên lóe lên: "Thiên Tuyết tông tốt xấu gì cũng có một vị Niết Bàn nửa bước tọa trấn, nếu không phải người một nhà ra tay, người khác muốn âm thầm xông vào Thiên Tuyết tông này, còn là lặng yên không một tiếng động, cướp đi khí huyết của nhiều đệ tử như vậy hẳn là không đơn giản như vậy. Nếu đại chiến thật sự xảy ra, không có khả năng Dược Vương cốc hay hoàng thất Bắc Minh triều sẽ không phát hiện ra động tĩnh."
"Không phải chứ, là rất đơn giản mà..."
Tôn Ngạo nháy mắt,"Trận pháp bên ngoài kia, một gậy của bản tôn đâm nát, cũng tạo không ra động tĩnh lớn bao nhiêu."
Mộ Dung Thiên bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: "Ngài là cường giả từ Trung châu tới, tu sĩ Niết Bàn ở Nam Quyết vực cực kỳ thưa thớt, đừng nói chỉ là Xung Hư cảnh."
"Cho nên ngươi cảm thấy hung thủ là ai?"
Người trước tập trung, găn từng chữ: "Tần Thiển Nguyệt!"
"VWì sao?"
"Bởi vì người nhà nàng cấu kết với ma giáo giết người của Linh Phù sơn ta, sư phụ ta diệt cả nhà nàng, nàng muốn báo thù, chỉ có thể tự mở lối riêng!"
"Ngươi thông minh như vậy từ lúc nào thế?"
Tôn Ngạo không khỏi xem kĩ thanh niên trước mắt một phen.
Mộ Dung Thiên vò đầu: "Trước kia ta rất ngốc sao?"
"Sư phụ ngươi chưa từng nói là ngươi ngốc sao?"
"Không có, hắn nói ta có một tấm lòng son, rất đáng quý."
"... Vậy ngươi tiếp tục bảo trì đi."
Mộ Dung Thiên không nói gì, chỉ tìm kiếm bốn phía, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nơi này cũng không tìm được sư muội của mình, vậy sư muội rốt cuộc sẽ đi đâu?
Độc công kia... rốt cuộc có quan hệ gì với nàng không?
"Thú vị, không ngờ Nam Quyết vực nho nhỏ lại xảy ra động tĩnh lớn như vậy. Bản tôn ngược lại muốn nhìn một chút, hút huyết khí nhiêu người như vậy, rốt cuộc hung thủ có thực lực tới cảnh giới nào, chỉ mong đừng làm bản tôn thất vọng."
Tôn Ngạo nhếch miệng cười, thần sắc hưng phấn có chút kích động. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận