Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 290: Toàn bộ người của Linh Phù sơn đều có chút kỳ quái

Chương 290: Toàn bộ người của Linh Phù sơn đều có chút kỳ quáiChương 290: Toàn bộ người của Linh Phù sơn đều có chút kỳ quái
Bên ngoài Luyện Khí đường, Thẩm An Tại đẩy cửa đi ra, liếc mắt nhìn Mộ Dung Thiên và Tiêu Cảnh Tuyết đang kinh ngạc bên ngoài, trực tiếp rời đi.
Hai sư huynh muội nhìn nhau, chau mày.
"Sư phụ... chuyện gì vậy?" Mộ Dung Thiên khó hiểu.
Tiêu Cảnh Tuyết lắc đầu tỏ vẻ không biết, vốn còn muốn nói với sư phụ chuyện sư huynh này lại lén đâm kim người ta, nhưng nhìn tình huống hiện tại thì thôi đi.
Hai người đều có chút nghi hoặc, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy sư phụ luôn luôn trâm ổn bỗng nhiên tính tình đại biến, thế mà lại đập hết toàn bộ linh khí của Thiên Nhạc.
Âm thanh vụn lại vỡ vang lên, hai người nhìn vào trong Luyện Khí đường.
Thiếu niên gầy gò đang ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí nhặt lên những mảnh vỡ rải rác kia, lộ ra vẻ bất lực.
"Sư đệ, ngươi đừng để trong lòng, ngày thường sư phụ không phải như thế, có thể gần đây người quá mệt mỏi."
Tiêu Cảnh Tuyết vội vàng tiến lên, vừa giúp Thiên Nhạc nhặt mảnh vỡ, vừa mở miệng trấn an.
Mộ Dung Thiên lắc đầu: "Ta thấy không phải, thời điểm ta chọc sư phụ tức giận hắn mặc dù đánh ta, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng mắng ta phế vật, cũng chưa từng nói không cho ta luyện kiếm."
Tiêu Cảnh Tuyết trừng mắt liếc hắn: "Sư huynh, ngươi bớt tranh cãi một chút đi!"
Mặc dù đối phương nói lời này là an ủi, nhưng nghe như là tranh sủng, Thiên Nhạc mới vừa bị mắng, lại nghe sư phụ đối xử khác biệt với mình và sư huynh, trong lòng khẳng định rất khó chịu.
Mộ Dung Thiên phản ứng lại, vội mở miệng: "Sư đệ, không phải ta nói sư phụ không coi trọng ngươi, nếu thật sự không coi trọng ngươi, sao hắn phải đặc biệt xây một tòa Luyện Khí đường ở Thanh Vân phong chứ?”
"Ừm... Ta biết rồi."
Thiên Nhạc yên lặng gật đầu, không nói gì thêm, chỉ tiếp tục nhặt những mảnh vỡ kia lên.
Mộ Dung Thiên và Tiêu Cảnh Tuyết liếc nhau, thở dài một tiếng, cũng không biết an ủi gì, chỉ có thể giúp hắn nhặt mảnh vỡ đầy đất này. ...
Trên ghế mây bên ngoài Dược viên, Tôn Ngạo lười biếng nằm ở phía trên, mở miệng.
"Tên tam đồ đệ này chẳng lẽ không được Thẩm phong chủ ưa thích hay sao?"
Thẩm An Tại lắc đầu, ở cửa trúc uyển chặt xuống mấy nhánh cây.
"Nhiều linh khí bị đập phá toàn bộ, phủ định cố gắng của hắn bao nhiêu ngày nay, chỉ sợ đã khiến hắn bị thương không nhẹ." Tôn Ngạo mở miệng nói.
"Người muốn đi sát phạt chỉ đạo chỉ cần tu nội tâm cường đại, hắn trông thì lạnh lùng, nhưng lại quá để ý tới cái nhìn của người bên cạnh đối với hắn, như vậy không tốt."
Thẩm An Tại khẽ lắc đầu.
Tôn Ngạo sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi gật đầu: "Ra là vậy."
Mặc dù mới tới không bao lâu, nhưng tính tình tên đệ tử thứ ba của Thẩm An Tại này hắn vẫn nhìn ra được.
Mặt ngoài lạnh lùng với hắn, nhưng lại cực kỳ quan tâm người bên cạnh, chỉ biết khúm núm.
Nhất là ở trước mặt Thẩm An Tại, thái độ cung kính như vậy đơn giản giống như hắn chỉ là chân sai vặt.
"Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không thể biến thành tính tình như Mộ Dung Thiên, ngược lại sẽ chỉ làm hắn càng thêm cực đoan, càng thêm mẫn cảm."
Tôn Ngạo lắc đầu thở dài.
"Ta biết, chờ lúc nào hắn có lá gan ngõ nghịch với ta, ta sẽ chính thức thu hắn làm đệ tử thân truyền."
Thẩm An Tại hờ hững cầm dao nhỏ chặt nhánh cây.
"A2?" Tôn Ngạo kinh ngạc không thôi.
Đây lại là phương pháp dạy dỗ gì, người khác dạy đồ đệ không phải đều dạy người ta tôn sư trọng đạo sao, tại sao Thẩm An Tại lại còn muốn dạy dỗ nghịch đồ?
"Hắn muốn tạo ra một thanh đao lợi hại nhất cả thiên hạ, muốn trở thành Luyện khí sư mạnh nhất, nhưng ngay cả dũng khí thủ hộ linh khí cũng không có, thậm chí cũng không dám hỏi ta vì sao phải đập vỡ những linh khí kia, đây mới là điều khiến ta thất vọng."
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ vĩnh viễn không tạo ra được thanh đao lợi hại nhất."
Nghe Thẩm An Tại nói, vẻ mặt Tôn Ngạo bối rối.
Thấy hắn không hiểu, Thẩm An Tại quay đầu nhìn thoáng qua kim giáp trên người hắn, nhẹ giọng mở miệng.
"Kim giáp trên người ngươi, mặc bao nhiêu năm rồi?"
"Bốn mươi năm, ta đã mặc từ khi còn là Thiên Linh cảnh, lúc ấy Tiểu Bạch chọn cho ta đấy, nói nhìn khí phách, lúc ấy giáp này vẫn chỉ là Linh khí Địa giai Trung phẩm đấy."
"Ngươi có thể đừng cứ ba câu lại chêm một Tiểu Bạch được không?"
Thẩm An Tại đầu đầy hắc tuyến.
Tôn Ngạo xấu hổ cười.
"Từng tổn hại bao nhiêu lần?" Thẩm An Tại lại hỏi.
"Không đếm hết được." Tôn Ngạo lắc đầu.
Hắn không nhớ rõ mình đã chiến đấu bao nhiêu lần, giáp vàng này lại nát bao nhiêu lần.
"Sau mỗi lần nát xong, ta đều sẽ đến Bắc Đạo vực tìm người sửa, về sau dứt khoát mượn chút bảo tài của tộc trưởng ta, luyện bộ giáp này thành linh khí Thiên giai."
Thẩm An Tại gật đầu, vẻ mặt quả nhiên như vậy.
"Thẩm phong chủ hỏi cái này làm gì?" Tôn Ngạo có chút trăm mối vẫn không có cách giải đáp.
"Chỉ sợ chính ngươi cũng không phát hiện, lúc ngươi chiến đấu, dù cho không tận lực thúc giục bảo giáp này, nó cũng sẽ phát huy hiệu dụng hộ thể."
Người trước nhíu mày, hắn trước kia không có chú ý tới điều này.
Nhưng bây giờ nghĩ lại kỹ càng, giống như đúng như lời Thẩm An Tại nói, trước kia còn cần phải tận lực thôi động, nhưng từ sau khi trở thành Linh khí Thiên giai thì sớm đã không cần, một khi đối chiến cùng người, bảo giáp này sẽ tự động phát huy hiệu quả.
Lúc trước hắn còn cảm thấy là Luyện khí sư ở Bắc Đạo vực gây nên.
"Ngươi có biết vì sao chúng gọi là linh khí không?" Thẩm An Tại quay đầu hỏi hắn.
"Không biết." Tôn Ngạo lắc đầu.
"Bởi vì linh tính, linh khí muốn đột phá đến tầng thứ cao hơn, không thoát được một chữ linh, ngươi đã gặp qua món linh khí Thiên giai nào mà chỉ là vật chết thôi chưa?”
Thẩm An Tại nhìn hắn, tiếp tục mở miệng: "Nếu ngươi không để kim giáp này ở trong lòng, thì đâu có chuyện lần đầu tiên nó vỡ cũng không vứt đi, đến mức tu bổ nhiều lần như vậy, hao tổn bao nhiêu tài nguyên, so với mua một kiện linh khí mới còn lãng phí hơn."
Nghe vậy, Tôn Ngạo gật gật đầu.
Chính xác, đại bộ phận mọi người khi linh khí bị tổn hại đều trực tiếp thay mới, rất ít người tu bổ.
"Chính bởi vì ngươi quan tâm, cho nên nó mới có thể dễ dàng trở thành linh khí Thiên giai như vậy. Luyện khí sư muốn chế tạo ra binh khí tốt hơn, cần không phải là thủ pháp luyện khí cao minh bực nào, khí lực và kiến thức lớn bao nhiêu, cần là một tấm lòng."
Thẩm An Tại nói xong, thổi thổi vụn gỗ trên tay, một thanh kiếm gỗ nhỏ xuất hiện trên tay, giống như đúc Thiên Thanh kiếm trước đó chế tạo cho Mộ Dung Thiên.
"Vậy tại sao ngươi không nói thẳng cho tên tam đồ đệ nhà ngươi?"
Tôn Ngạo có chút khó hiểu. "Thứ nhất, ta đã nói, muốn đi sát phạt chi đạo, cần nội tâm cường đại, thứ hai, nếu là ôm tâm thái muốn linh khí sinh ra linh tính mà kính yêu nó, như vậy vĩnh viễn cũng sẽ không thành công."
Thẩm An Tại vừa nói, vừa điêu khắc một cái đỉnh nhỏ, có hình dạng giống Bát Hoang đỉnh.
Vô luận là kiếm gỗ hay đỉnh gõ, phía trên đều khắc ba chữ Thanh Vân phong.
Ngay lúc Tôn Ngạo cho là hắn còn muốn tiếp tục khắc một thanh đao, Thẩm An Tại bỗng nhiên võ võ tay đứng dậy rời đi, để lại Tôn Ngạo nhìn sững sờ.
Đây rõ ràng là muốn tặng cho Mộ Dung Thiên và Tiêu Cảnh Tuyết, vì sao chỉ có tam đồ đệ là không có?
Không sợ lão tam cảm thấy sư phụ bất công, từ đó sinh ra khúc mắc gì đó hay sao?
Nhiều năm qua ở Thiên Huyền đại lục, cũng không ít đệ tử bởi vì sư phụ bất công, dẫn đến không được sủng ái mà trở mặt thành phản đồ.
Cho nên bây giờ có rất nhiêu người thực sự làm sư phụ, đều ra sức làm việc công bình, tránh cho các đồ nhi âm thâm tranh giành tình cảm.
Tôn Ngạo nhìn hắn rời đi, mặt mũi tràn đầy cổ quái từ trong túi lấy ra một nắm đất, nghi hoặc không thôi.
Thẩm phong chủ này hành sự sao lại kỳ quái như vậy, khiến người ta nhìn không thấu.
Đồ đệ Mộ Dung Thiên được hắn dạy dỗ đã rất kỳ quái Tiêu Cảnh Tuyết cũng cảm thấy kỳ quái, thậm chí Lăng Phi Sương của Thanh Loan phong kia cũng rất kỳ quái.
Còn có Huyền Ngọc Tử kia nữa...
Không đúng, là toàn bộ người của Linh Phù sơn đều có chút kỳ quái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận