Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 250: Hai chọn một

Chương 250: Hai chọn mộtChương 250: Hai chọn một
"Không đúng, không phải không giết chết được, mà là..."
Rất nhanh, ánh mắt của Tiêu Cảnh Tuyết rơi xuống trên người Tứ trưởng lão Thiên Tuyết tông, mơ hồ hiểu ra điều gì.
Sau khi Thiên Mục trùng ký sinh, đã hoàn toàn trở thành quan hệ cộng sinh với hắn.
Chỉ cần ký chủ không chết, vật ký sinh bất luận bị thương nặng thế nào, đều sẽ bình yên vô sự.
Cho dù là chết không thừa chút cặn nào, cũng có thể dựa vào huyết khí của ký chủ mà một lần nữa ngưng tụ ra.
Nói cách khác...
Muốn giết Thiên Mục trùng, vậy nhất định phải giết Tứ trưởng lão Thiên Tuyết tông này!
Tiêu Cảnh Tuyết chau mày, có chút do dự.
Thật sự phải làm như vậy sao, không nói đến vị trưởng lão Thiên Tuyết tông này có vô tội hay không, mà một khi chuyện nàng giết trưởng lão Thiên Tuyết tông này bị vạch trần, bọn họ sẽ từ bỏ ý đồ báo thù hay sao?
Bây giờ sư phụ không ở trong núi, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?
Trong lúc do dự, Thiên Nhạc bỗng nhiên nhìn chăm chú phía sau một thân cây, hung ác nhe răng.
"Ai ở đó?"
Tiêu Cảnh Tuyết nhíu mày, quay đầu lạnh giọng hỏi thăm.
"Tiểu tử này rất nhạy cảm, không nghĩ tới ta còn có thể bị một võ giả hạ tam cảnh phát hiện hành tung."
Giọng nói lạnh nhạt vang lên, sau đó, một nữ tử cao ngạo mặc áo trắng, tay cầm trường kiếm chậm rãi đi ra từ phía sau cây.
Khi thấy nữ tử này có khí chất khác hẳn với trước kia, Tiêu Cảnh Tuyết khẽ giật mình, kinh ngạc mở miệng.
"Tân Thiển Nguyệt?!"
“Tại sao lại là ngươi!"
Rõ ràng Tiêu Cảnh Tuyết có chút bất ngờ, chăm chú nhìn nữ tử phía trước.
Nàng phát hiện Tần Thiển Nguyệt đã biến thành một người khác hoàn toàn.
Nếu là trước kia nàng chỉ có chút kiêu ngạo cao cao tại thượng, vậy hiện tại nàng lại cho người ta cảm giác... lạnh lùng.
Là loại lạnh lùng coi thường sinh mệnh!
"Sao không thể là ta?"
Tần Thiển Nguyệt nghiên ngẫm cười, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, lại nhìn thoáng qua Thiên Nhạc thần sắc hung ác bên kia, nhẹ giọng mở miệng.
"Vị này chính là đệ tử mà Thẩm phong chủ mới thu nhận?"
"Nghe nói trước đây hắn là một kẻ tàn tật đã câm còn mù, Thẩm phong chủ ngược lại thật là diệu thủ hồi xuân, không chỉ để Mộ Dung Thiên từ một tên phế vật leo lên đến độ cao như vậy, chữa khỏi độc dược trên người quận chúa đại nhân, bây giờ còn có thể mọc lại đầu lưỡi của người đã bị cắt đứt, chậc chậc..."
Tần Thiển Nguyệt nghiền ngẫm nhìn hai người.
Thật ra vừa rồi nàng chạy tới vì nghe được tiếng trống điều động Thiên Mục trùng.
Không ngờ sau khi tới nơi lại phát hiện Tiêu Cảnh Tuyết đang lấy Thiên Mục trùng từ trong cơ thể Tứ trưởng lão ra.
Tâm niệm vừa động, nàng cũng không vừa đến đã ra mặt, mà là muốn nhìn xem có thể khống chế Thiên Mục để nó trùng khống chế vị sư muội của Mộ Dung Thiên này hay không.
Đến lúc đó, cảnh tượng đồng môn bọn họ tương tàn chắc hẳn sẽ rất thú vị nhỉ?
Đáng tiếc... thiếu chút nữa đã thành công. "Ngươi đã từng điều tra bọn ta?"
Tiêu Cảnh Tuyết nhíu mày.
Tin tức Thiên Nhạc trở thành ký danh đệ tử của Thanh Vân phong, ngoại trừ người của Linh Phù sơn, trong Phục Linh thành đều rất ít người biết, không có khả năng truyền sớm như vậy cho Thiên Tuyết tông.
"Nếu không thì sao, mặc dù Thanh Vân phong chỉ có bao nhiêu người như vậy, nhưng cũng phải điều tra cẩn thận mới được, tránh đến lúc đó còn lưu lại nghiệt chủng, không phải sao?"
Tân Thiển Nguyệt đạm mạc mở miệng.
"Có ý gì?" Ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết ngưng lại.
"Tự nhiên là muốn diệt cả Thanh Vân phong ngươi, không, là diệt cả Linh Phù sơn của ngươi."
Ánh mắt Tần Thiển Nguyệt dần dần lạnh như băng, trong mắt hiện lên hận ý.
"Dù sao lúc trước khi sư phụ ngươi giết cả nhà Tần gia, cũng chưa từng nương tay."
"Tần gia cấu kết với ma giáo làm cho Đại An triều tử thương vô số, đó là bọn họ gieo gió gặt bão!"
Tiêu Cảnh Tuyết lạnh giọng mở miệng.
"Gieo gió gặt bão?"
Người trước giận quá hóa cười,'Nói như vậy, môn nhân Linh Phù sơn của ngươi cũng là gieo gió gặt bão, dù sao báo thù cho người nhà, không có gì sai."
Tiêu Cảnh Tuyết nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời như thế nào.
Ngược lại Thiên Nhạc bên cạnh mở miệng, mặt không chút thay đổi.
"Nàng đã hoá điên rồi."
Năm chữ ngắn ngủi khiến Tiêu Cảnh Tuyết khẽ thở dài.
Không sai, Tân Thiển Nguyệt đã hoá điên rồi.
"Điên rồi?"
Tân Thiển Nguyệt cười lớn, giọng nói sắc bén: "Nếu ta là tên điên, ngược lại ta muốn mở mang kiến thức một chút, mấy ngày gần đây Thanh Thủy quận chúa được xưng là thánh thủ nhân ái, tiếp theo phải lựa chọn như thế nào."
Sau khi âm thanh của nàng hạ xuống, tứ trưởng lão Thiên Tuyết tông đã ngã xuống đất hôn mê kia bỗng nhiên ho khan một tiếng, chậm rãi tỉnh dậy.
Đôi mắt kia không còn tràn ngập thú tính, mà thanh minh hơn rất nhiều, giờ phút này có chút thất thần.
"Ta... đang làm gì vậy?”
Hắn hơi bối rối, muốn đứng lên nhưng lại phát hiện toàn thân không có lấy một chút lực lượng.
Cùng lúc đó, thân hình Tần Thiển Nguyệt lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Tiêu Cảnh Tuyết.
Sau một khắc, Thiên Mục Thành trùng đã tái sinh lại kia bị nàng lấy đi, lúc xuất hiện lại thì nàng đã trở về chỗ cũ.
Tốc độ cực nhanh, khiến con ngươi Tiêu Cảnh Tuyết co rút lại, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Thiên Linh cảnh đỉnh phong!
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Tần Thiển Nguyệt đã trở thành võ giả Thiên Linh cảnh đỉnh phong!
Nàng nhìn thoáng qua phía trước, vừa rồi khi đối phương lách mình, nàng rõ ràng đã cảm ứng được sát khí huyết tỉnh cực mạnh.
Đoán chừng là tu luyện tà công gì đó, cho nên mới có thể tiến cảnh nhanh như vậy.
"Ngươi không cần lo lắng, ngươi là đồ đệ của Thẩm An Tại, ta làm sao có thể dễ dàng giết chết các ngươi như vậy?"
Tân Thiển Nguyệt trêu tức cười, sau đó nhẹ nhàng võ tay.
Sau một khắc, từng bóng người từ sau sơn đạo đi tới.
Từng người đều mặc phục sức màu xanh, hiển nhiên là đệ tử Dược Vương cốc! Chỉ là giờ phút này hai mắt bọn họ đều đen kịt, đã bị khống chế.
Hơn nữa, dưới xương sườn một người phía trước nhất còn kẹp lấy một người, ngườ kia bĩ bịt kín miệng, chỉ để lộ một đôi mắt khủng hoảng với thần sắc cầu cứu.
Không ai khác, chính là người duy nhất may mắn còn sống sót trong thôn xóm ban nấy.
Cũng không phải là Tân Thiển Nguyệt không thấy hắn, mà là lúc ấy không rảnh quản, hạ lệnh để trùng nô của mình đi bắt người.
"Tân Thiển Nguyệt, ngươi đây là ý gì?!"
"Không có ý gì, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, khi tiếp xúc độc của Thiên Mục trùng, võ giả có lẽ sẽ không chết trong thời gian ngắn, nhưng người bình thường một khi tiếp xúc sẽ bị trúng độc chết tươi."
Tân Thiển Nguyệt nắm lấy Thiên Mục trùng trên người Tứ trưởng lão, đi tới trước mặt hài đồng đang hoảng sợ kia, quay đầu nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi muốn cứu đứa nhỏ này, chỉ có giết người sau lưng ngươi, người đáng thương vẫn luôn bị ta khống chế không thù không oán với ngươi kia."
Vẻ mặt Tiêu Cảnh Tuyết khẽ giật mình, có chút thất thần.
Bảo nàng... giết người?
"Thiển Nguyệt... Ngươi làm sao vậy, ta là Tứ trưởng lão của ngươi mà, lúc trước chính là ta tiến cử ngươi từ Tân gia đến Thiên Tuyết tông cho tông chủ, ngươi..."
Sắc mặt Tứ trưởng lão Thiên Tuyết tông hoảng sợ, có chút không dám tin nhìn Tân Thiển Nguyệt.
Nhưng mà người sau hoàn toàn không để ý tới hắn, chẳng qua chỉ để Thiên Mục trùng xích đến gần đứa bé kia thêm vài phần, đạm mạc mở miệng.
"Tiêu Cảnh Tuyết, ta cho ngươi mười giây cân nhắc, mười giây sau, ha ha ha."
Thấy cảnh này, Tứ trưởng lão kinh hãi biến sắc, vội vàng quản quại dưới đất tóm lấy góc áo Tiêu Cảnh Tuyết mà cầu khẩn.
"Dù là Thiên Tuyết tông ta và Thẩm phong chủ có chút khúc mắc, nhưng đều bởi vì Tân Thiển Nguyệt, không liên quan đến ta. Ta cái gì cũng không biết, ta cũng chưa từng ra tay với Thẩm phong chủ, Quận chúa đại nhân, ngài xưa nay tốt bụng, sẽ không lạm sát người vô tội chứ?”
Tân Thiển Nguyệt thấy cảnh này, hứng thú tăng nhiều, tò mò nói: "Cũng đúng, đường đường Thanh Thủy quận chúa, chữa khỏi nhiều người như vậy, làm sao nỡ hạ sát thủ với một người vô tội chứ, nhưng mà... hình như thấy chết mà không cứu, cũng không khác gì giết người nha?"
Trong khi nói chuyện, nàng ra hiệu trùng nô đang cầm giữ hài đồng buông tay ra.
Khi đứa trẻ có thể lên tiếng, hắn lại cắn răng thể hiện sự kiên cường, cổ vũ Tiêu Cảnh Tuyết.
"Tỷ tỷ, không sao. Người đã cứu ta một lần, Thiết Trụ không sợ chết!"
Mặc dù nói là thấy chết không sờn, nhưng cũng chỉ là trấn an.
Trong lòng Tiêu Cảnh Tuyết lại cảm thấy hô hấp dồn dập, không thở nổi.
Giết người là giết, thấy chết không cứu cũng là giết...
Nàng không biết phải làm sao, đứng im tại chỗ, liên tục lắc đầu, trong lòng thống khổ.
Sư phụ... Cảnh Tuyết hiện tại nên làm gì bây giờ?
Nếu như có người ở bên cạnh Cảnh Tuyết thì tốt biết bao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận