Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 226: Danh ngạch Thăng Long trì

Chương 226: Danh ngạch Thăng Long trìChương 226: Danh ngạch Thăng Long trì
Theo lời nói của nàng rơi xuống, mọi người tại đây đều biến sắc.
Năm đại cấm địa đều là nơi hiểm ác.
Nhưng nghĩ kỹ lại, lời của Phượng Khuynh Tâm lại không sai.
U Mộc sơn cũng là một vùng hoang vu không một tia sinh cơ, đây là thứ Long Cửu Cực đã từng đích thân thấy qua.
Chẳng lẽ có người nắm giữ loại lực lượng Hoang Vu kia của U Mộc sơn?
Vừa nghĩ đến đây, đông đảo Linh lão đều lắc đầu, điều này sao có thể?
Năm đại cấm địa tôn tại lâu như vậy, vô số người đã từng đi thăm dò qua, đều không có bất kỳ người nào có thể nắm giữ lực lượng của năm đại cấm địa.
Thương thảo không có kết quả, Long Chiến Thiên lắc đầu.
"Được rồi, rốt cuộc vị Chân Tổ thần bí đó là ai, sớm muộn gì cũng sẽ tra ra manh mối thôi."
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Phượng Khuynh Tâm.
"Bên phía Hỏa lao, ta sẽ sắp xếp những người khác giúp đỡ Phượng Hoàng tộc cùng canh giữ, Vân Liệt không chịu lộ ra nửa điểm tin tức, chắc chắn là cảm thấy sẽ có người tới cứu hắn, tương kế tựu kế, đến lúc đó bắt được kẻ trộm, tất nhiên sẽ biết thôi."
"Ta hiểu rồi."
Phượng Khuynh Tâm gật đầu.
Những Linh lão khác cũng sâu sắc tán thành.
Cho dù đến lúc đó không có ai đến cứu Vân Liệt, chờ đến khi thần hồn của hắn suy yếu đến cực điểm, bọn họ cũng có thể thi triển Sưu Hồn pháp.
Nếu có người chui đầu vô lưới thì đây chính là tốt nhất.
Việc này có quan hệ đến Thần Hoàng thụ của Phượng Hoàng tộc, một trong năm đại thánh vật của Linh tộc, không thể phớt lờ.
Ngay khi hội nghị chuẩn bị kết thúc, Bách Lý Hàn Phong đi vê phía trước một bước, chắp tay.
"Long tộc trưởng, không biết danh ngạch Thăng Long trì hiện tại còn trống hay không?"
Long Chiến Thiên cau mày: "Chuyện gì?"
"Là như vầy..."
Bách Lý Hàn Phong mở miệng nói ra chuyện Mộ Dung Thiên muốn đi vào Thăng Long trì.
Đám người nghe lời ấy, không khỏi nhíu mày.
"Bách Lý tộc trưởng, hành động lần này sợ là không ổn, lúc trước chính là Nhân tộc Thương Ngô tiến vào thánh địa của chúng ta, sau đó Thần Hoàng thụ bị trộm, hôm nay lại an bài Nhân tộc khác đi vào, lỡ như lại có thánh vật mất trộm thì làm sao bây giờ?"
Là tộc trưởng của Kim Ô tộc đứng ra phản đối đầu tiên.
Linh Hồ tộc, Huyền Quy tộc mặc dù không có nói chuyện, nhưng nhìn sắc mặt của bọn họ, phần nhiều là không quá nguyện ý.
"Chư vị linh lão, sư đồ Thẩm phong chủ đã cứu Bách Lý Nhất Kiếm, giúp bắt lấy phản đồ Linh tộc, đây là có ân với Linh tộc ta trước. Đồ nhi của hắn có tư chất trác tuyệt, tương lai chắc chắn thành Kiếm tiên, dùng danh ngạch đổi lấy tình hữu nghị với Linh Phù sơn cũng không phải không thể."
Tôn Ngạo tiến lên chắp tay mở miệng.
Đêm qua hắn cùng Bách Lý Nhất Kiếm trằn trọc ôn chuyện, đã hiểu biết không ít, cũng chính mắt nhìn thấy thiên phú kiếm đạo của Mộ Dung Thiên.
"Nếu là trước kia, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng bây giờ lại đang lúc lửa nóng, không được." Kim Ô tộc trưởng vẫn lắc đầu như cũ, đồng thời mặt lộ vẻ khinh thường.
"Hơn nữa bổn tọa nghe nói, Mộ Dung Thiên kia đã sắp hai mươi tuổi, vẫn là Địa Linh cảnh, thiên phú như thế thì Linh tộc ta khắp nơi đều có, sao phải lãng phí danh ngạch cho hắn?"
"Về phần cái gì mà phong chủ Thẩm An Tại Thanh Vân phong Linh Phù sơn kia, ta chưa bao giờ nghe nói qua, cũng không biết là tiểu bối ở xó xỉnh nào, ngẫu nhiên cứu người của Linh tộc ta, giờ lại muốn mang ân báo đáp?"
Nghe Kim Ô tộc trưởng nói, Bách Lý Hàn Phong và Phượng Khuynh Tâm đều nhíu mày.
Tộc trưởng Thần Viên tộc lắc đầu mở miệng: "Lời ấy sai rồi, vài ngày trước bổn tọa tự sai người đi Phong Vũ lâu nghe ngóng thử, Linh Phù sơn mặc dù chỉ là một tiểu môn tiểu phái, nhưng Thanh Vân phong lại không đơn giản như vậy."
"Hai năm trước Mộ Dung Thiên kia chỉ là một Đoán Thể cảnh, trong hai năm liên tục phá cảnh, bây giờ đã nhập Địa Linh, càng ngộ ra kiếm ý, có tài nhưng thành đạt muộn mà thôi, tương lai chưa hẳn không thể một bước lên mây."
Nghe hắn nói, mọi người tại đây đều lộ vẻ kinh hãi.
Thời gian hai năm, từ Đoán Thể cảnh đột phá tới Địa Linh cảnh đỉnh phong!?
Không thể nào?
Cho dù là những tộc nhân thiên phú bình thường của Linh tộc bọn họ, cũng phải tu luyện từ nhỏ đến vài chục năm mới có thể đến Địa Linh cảnh.
Đột phá trong thời gian hai năm còn lĩnh ngộ được kiếm ý, nghe qua có chút giả dối.
Chẳng qua tin tức này là từ Phong Vũ lâu truyền ra, không thể nào là giả được.
"Không nói tới Mộ Dung Thiên sau này có thể đứng tên Kiếm Tiên bảng hay không, chỉ cần nói tới Thẩm phong chủ bây giờ cũng không phải người bình thường."
Tộc trưởng Thần Viên tộc lại một lần nữa mở miệng, mọi người lại hiếu kỳ nhìn về phía hắn.
"Nghe đồn trước đây người này lâu nay vẫn luôn thanh danh không hiện, mấy ngày gần đây hắn mới ra tay thi triển thủ đoạn. Một kiếm bổ ra một Liệt Thiên hạp. Tuy lúc ấy chỉ để lộ thực lực Thiên Linh cảnh, nhưng chiêu đó bao hàm kiếm đạo, kiếm đạo chỉ ý đến nay còn chưa tán đi."
"Sau đó, hắn còn dễ dàng chém chết một vị tu sĩ Càn Khôn cảnh của Thiên Tuyết tông, khiến lão tổ Thiên Tuyết tông sợ tới mức không dám rời núi."
Nghe hắn nói, Kim Ô tộc trưởng lắc đầu.
"Chỉ là tu sĩ Niết Bàn, cho dù để Ngọc Phong đi qua, sợ cũng có thể đẩy ngang được sơn môn Thiên Tuyết tông."
"Hắn còn là luyện dược sư thất phẩm." Thần Viên tộc trưởng lại mở miệng.
"Luyện dược sư thất phẩm tộc ta cũng có tám vị!"
"Hắn quen biết một nữ tử họ Liễu."
"Tộc ta...'
Kim tộc trưởng còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nhíu mày.
"Họ Liễu nào?"
Thần Viên tộc trưởng liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói,"Ngươi đoán đi?"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ đại điện đều lâm vào trâm mặc.
Phượng Khuynh Tâm, Long Chiến Thiên và những người khác đều nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Nếu như nói gia tộc duy nhất nào khiến Linh tộc không nhìn thấu, vậy cả đại lục Thiên Huyền chỉ có một.
Đó chính là Liễu gia ở Cửu Huyền cảnh!
"Hắn lần đầu tiên đến Trung châu, sao có thể dính líu đến người của Liễu gia?"
Kim tộc trưởng nhíu mày, vẫn còn có chút không tin.
"Tin tức của Phong Vũ lâu thu thập từ cuối năm, lão gia chủ Liễu gia tuyên bố truyền ngôi vị cho nữ nhi, mà nữ nhi của hắn chính là người trở về từ Nam Quyết vực." "Chỉ là trở về từ bên kia, chuyện này có thể chứng minh cái gì?"
"Cùng thời gian đó, một vị phong chủ họ Liễu của Thanh Loan phong Linh Phù sơn có quan hệ rất tốt với Thẩm phong chủ phải đi xa, vị trí phong chủ do đệ tử thân truyên Lăng Phi Sương tạm thời đảm nhiệm."
Thần Viên tộc trưởng lại nhàn nhạt mở miệng lân nữa.
Lời này vừa nói ra, không riêng gì sắc mặt Kim Ô tộc trưởng biến đổi, những người khác hai mặt nhìn nhau, đều hồ nghi đứng lên.
Trùng hợp như vậy sao?
"Chuyện này...
Kim Ô tộc trưởng do dự, nhưng vẫn mở miệng,'Danh ngạch vào thánh địa lần này ngay cả người của Linh tộc cũng muốn tranh đoạt, một người ngoại lai có thể dễ dàng lấy đi vốn là không ổn, huống chi đã xảy ra chuyện Thương Ngô kia, hôm nay toàn bộ Linh tộc tuy rằng không phản đối người ngoài bái phỏng, lại rất kiêng ky việc người ngoài tiến vào thánh địa."
"Làm như thế sợ rằng sẽ khiến cho tiểu bối bất mãn."
Lời này đạt được sự đồng ý của mọi người, mọi người đều gật đầu.
"Hắn muốn tiến vào Thăng Long trì, quyết định như thế nào thì cứ giao cho Long tộc trưởng đi."
Phượng Khuynh Tâm giờ phút này nhẹ giọng mở miệng, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Long Chiến Thiên.
Người sau trầm ngâm một lát, cuối cùng làm ra quyết định.
"Có thể cho hắn cơ hội này, nhưng cần chính hắn tranh thủ."
Long Chiến Thiên nhìn về phía hai người Bách Lý Hàn Phong và Tôn Ngạo,'Danh ngạch mấy ngày gần đây vốn đã xác định sẽ cho thân tôn nhi của Tam mạch trưởng lão Long tộc ta, các ngươi đều nói Mộ Dung Thiên kia có thiên phú rất mạnh, vậy thì để đám người trẻ tuổi bọn họ đánh một trận, tự mình đi tranh."
Nghe lời này, Bách Lý Hàn Phong khẽ nhíu mày, thở dài chắp tay.
Đây đã là cực hạn mà bọn họ có thể tranh thủ.
Nhưng đứa cháu ruột của vị Tam mạch trưởng lão Long tộc kia cũng không dễ đối phó nha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận