Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 370: Kế hoạch thất bại hay là thu phục lòng người?

Chương 370: Kế hoạch thất bại hay là thu phục lòng người?Chương 370: Kế hoạch thất bại hay là thu phục lòng người?
Theo việc Mộ Dung Thiên kể lại từng chút một chuyện đã xảy ra trong linh cảnh, Tiêu Cảnh Tuyết nhíu mày, tay phải theo bản năng bao trùm lấy ngực của mình.
Nơi đó, nhịp tim mạnh mẽ, tỏa ra sức sống.
Thần Hoàng tâm... thì ra là sư phụ thiếu chút nữa đã phải dùng cái mạng của mình để đổi lấy thứ này.
Mà thứ hiếm có như vậy, bây giờ cứ lặng yên không một tiếng động tồn tại trong cơ thể của mình.
Sư phụ thậm chí từ trước tới nay chưa từng nhắc tới nguồn gốc trái tim này cùng hư ảnh cây thần trân quý trong đầu mình, hoá ra có được không dễ như thế.
"Cho nên ngươi muốn học Huyền Môn Thập Tam châm, là vì chỉ khi thi triển châm này, mới có thể bảo vệ tâm mạch thâm nhập vào trong lực lượng hoang vu kia?”
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn hắn, mở miệng hỏi.
Mộ Dung Thiên nhẹ gật đầu.
"Nhưng còn có ta, ta cũng biết châm pháp này, ngươi cần gì phải..."
"Tiểu sư muội."
Mộ Dung Thiên bỗng mở miệng cắt ngang lời nói của Tiêu Cảnh Tuyết, khi nàng sững sờ thì vươn tay khẽ vuốt đầu nàng.
"Ta mới là đại sư huynh."
Trên mặt thanh niên trước mắt mang theo ý cười ôn hòa, thoạt nhìn có chút tương tự với sư phụ, cho dù hắn chỉ là Càn Khôn cảnh, nhưng lại làm cho người an tâm.
"Mặc dù ta không cảm thấy sẽ có một ngày đó, nhưng nếu quả thật xảy ra, trước khi ta chết, ngươi và lão tam vân là không có tư cách vượt qua ta, đại sư huynh này sẽ đi làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm."
Tiêu Cảnh Tuyết giật mình, nhìn người thanh niên trước mắt nay đã trưởng thành, có chút thất thần.
Không biết bắt đầu từ khi nào, sư huynh lại có bóng dáng của sư phụ.
Không còn là thiếu niên lỗ mãng, khí phách hăng hái không chút cố ky kia nữa.
Ở lại bên cạnh hắn, không ngờ lại có cảm giác an tâm hệt như lúc ở bên sư phụ.
"Sư huynh là đồ đần độn..."
Lông mi Tiêu Cảnh Tuyết run rẩy, thì thào mở miệng mắng một câu, thấp giọng nói.
"Nào có người suốt ngày lo lắng sư phụ nhà mình sẽ chết. Nếu sư phụ biết thì lại đánh ngươi chạy khắp núi rồi."
"Huống hồ sư phụ đã tự mình nói người là vô địch thiên hạ, sẽ không chết, lẽ nào ngươi không tin lời nói của sư phụ?"
Mộ Dung Thiên ngượng ngùng cười một tiếng, vò đầu nói: "Vậy ngươi cũng đừng nói cho sư phụ biết, ta cũng là người lớn rồi, tháng trước còn bị người ta xách lỗ tai từ Thanh Loan phong lên nữa, mắc cỡ chết người."
"Đáng đời!"
Tiêu Cảnh Tuyết tức giận liếc hắn một cái, câm đống y thư trên bàn lên.
"Đồ sư huynh ngốc, học y thì nhận mặt thuốc trước, bản Linh Dược bách khoa toàn thư này ngươi còn chưa nhập môn, còn nói học y cái gì nữa!"
Mộ Dung Thiên xấu hổ cười: "Ta đây không phải tự mình mò mẫm lung tung sao..."
Tiêu Cảnh Tuyết tìm kiếm, tìm ra một quyển sách có liên quan đến linh dược và các loại dược lý cơ sở từ trong đống sách rồi đưa ra ngoài.
"Này, trước tiên phải xem cái này..."
"Cái nào nhìn chẳng giống nhau..."
"Sư huynh ngươi thật ngốc, để ta dạy ngươi làm sao phân biệt."...
Trung Châu, Thiên Huyền điện. Trong đại điện nghiêm ngặt, năm người khí tức bất phàm, mặc trường bào ngồi đó.
Người ngồi trên thủ vị là một nam tử trung niên đeo mặt nạ, không thấy rõ dung mạo.
"Chư vị phân điện chủ, các ngươi cũng đã nghe nói về chuyện Yêu Thần giáo lần này, có suy nghĩ gì chưa?"
Người trung niên mở miệng, thanh âm hư ảo mờ mịit.
"Điện chủ, rõ ràng là Yêu Thần giáo đã mưu đồ từ lâu, việc Thiên Kiêu mấy trăm năm nay vẫn lạc đều có liên quan tới chuyện này. Theo ta thấy, không bằng hành động quy mô lớn nhổ tận gốc bọn chúng!"
Điện chủ Tây Hoang điện là một bà lão dáng người còng xuống, tay chống quải trượng đầu rắn, lúc nói chuyện giọng khàn khàn, mang theo âm lãnh khó tả.
"Ngay cả bọn họ ở đâu cũng không tìm được, còn nhổ tận gốc, Lão Xà bà, ngươi nghĩ như thế nào?"
Bên cạnh bà lão, còn có một lão đầu trán rộng rãi, tóc hoa râm, chính là điện chủ Đông Linh điện.
"Trương Cửu Dương, vậy ngươi nói làm sao bây giờ, ngồi chờ chết?"
Bà lão rõ ràng có chút không cam lòng với lão đầu, hừ hừ mở miệng.
"Ngay cả Điểm Thương kiếm tiên lúc trước ngươi cũng không lưu lại được, bây giờ đã vẫn lạc trong lần này, ngươi cẩn thận ngày nào đó cũng trúng bẫy không chừng."
"Hừ, ngươi có chết ta cũng không chết, vẫn là lo lắng cho mình đi, Lão Xà bà."
Trương Cửu Dương lạnh nhạt trả lời.
Hắn chính là Cửu Dương kiếm tiên tiếng tăm lừng lẫy, năm đó là một trong số ít ba vị Kiếm tiên trên Luận Kiếm sơn không bị thua trong tay Long Cửu Cực.
Đương nhiên lúc trước cũng không thể giữ Long Cửu Cực lại.
"Hai người các ngươi đừng có ngay lúc này ồn ào nữa, Mạc Cương, ngươi tuổi trẻ nhất, nói một chút suy nghĩ của mình đi."
Đối diện, một tên tráng hán dáng người khôi ngô, nguy nga giống như núi lớn mở miệng.
Bên cạnh hắn là một đầu trọc bóng lưỡng, cũng là điện chủ nhỏ tuổi nhất trong đám người.
"Nếu Thác Bạt tiền bối đã hỏi, vãn bối xin thể hiện một chút."
Mạc Cương lễ phép chắp tay, sau đó mở miệng.
"Thêm vào lần trước tộc trưởng Long tộc đến đây cầu cứu về chuyện cảnh giới Hoang Vu, là Yêu Thần giáo đã động tay hai lân, một lần là vì Thánh vật Long Châu của Long tộc, nếu như ngược dòng thời gian, có lẽ chuyện mất trộm Thần Hoàng thụ của Phượng Hoàng tộc cũng có liên quan đến Yêu Thần giáo."
"Mà lần này bọn họ lại ra tay ở đại hội luyện khí, không phải vì bảo vật gì cả, càng giống như là muốn mượn lực lượng hoang vu diệt trừ cường giả thế hệ trước của Bắc Đạo vực, mục đích đều rất rõ ràng."
"Cho nên?”
Ánh mắt bốn người còn lại đều nhìn về phía hắn.
"Từ đây có thể sẽ không nhìn ra điều gì cả, nhưng các tiền bối có lẽ đã bỏ qua một người."
"Ai?
"Phong chủ Thanh Vân phong, Thẩm An Tại!"
Ánh mắt Mạc Cương ngưng lại, có trật tự mở miệng.
"Yêu Thần giáo xuất hiện mấy lần, Thẩm An Tại hắn đều ở đó, hai lần đều đã giải quyết hoàn mỹ nguy cơ."
Hắn nhìn bốn phía, nhìn mấy người cau mày lại, tiếp tục nói: "Các vị tiên bối không cảm thấy, như vậy không khỏi quá trùng hợp sao?”
"Ngươi muốn biểu đạt điều gì?"
Trương Cửu Dương nhíu mày.
"Chư vị có lẽ còn bỏ qua một vấn đề, chính là vì sao Thẩm An Tại lại trở nên lợi hại như thế, phải biết trước đây Thẩm An Tại chỉ là một phế vật bình thường."
"Lần trước hắn tới Nam Quyết điện một chuyến, ta thấy không phải hắn che giấu tu vi mà là Đoán Thể cảnh hàng thật giá thật, nhưng lại có rất nhiều thủ đoạn huyền diệu, các tiền bối không hiếu kỳ những thủ đoạn này là làm sao có được?"
Mấy người hai mặt nhìn nhau, lúc đầu không suy nghĩ nhiều, nhưng giờ phút này đừng nói như vậy, bọn họ ngược lại có chút nghi hoặc.
"Ngươi hoài nghi thủ đoạn của hắn có quan hệ với Yêu Thần giáo sao?"
Ánh mắt bà lão lấp lóe: "Nhưng nếu hắn không ra tay, chẳng phải kế hoạch của Yêu Thần giáo đã thành công hai lần rồi sao?"
"Chư vị tiền bối chẳng lẽ thật sự cảm thấy hai lần kế hoạch kia là đã thất bại?"
Mạc Cương lắc đầu, thần sắc nghiêm túc.
"Nếu đây là thủ đoạn thu phục lòng người, vậy hắn quả thực đã thành công không thể thành công hơn nữa rồi."
"Giả như Yêu Thần giáo muốn nhấc lên một đợt tranh chiến trong thế này, kẻ địch lớn nhất chính là Thiên Huyền điện. Bởi vì có Thiên Huyền điện, thế lực khắp đại lục Thiên Huyền mới không gây chiến lẫn nhau, không cho ngoại nhân cơ hội."
Hắn nhìn mọi người, giọng điệu dân dần ngưng trọng.
"Nhưng nếu như có người nào chậm rãi thu nạp nhân tâm khắp nơi, sau đó để cho đồ đệ của mình hào quang chói lọi trong thi võ bốn vực, chậm rãi xông vào Thiên Huyền điện, từng bước từng bước leo lên thì sao?"
"Giả như có một ngày, Thẩm An Tại dã tâm bừng bừng, mang theo Linh Cảnh, mang theo rất nhiều thế lực được hắn cứu, muốn trở thành Điện chủ Thiên Huyền?"
Lời này vừa nói ra, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động, nhìn về phía người đứng đầu.
Nếu chỉ là thu nạp nhân tâm...
Vậy Linh cảnh cùng với rất nhiều thế lực khác như Thiết đường, Thần Hỏa sơn trang, Nhạn Hồi sơn được Thẩm An Tại cứu, chỉ sợ đã hoàn toàn tin tưởng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận