Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 165: Nghi thức nhận đồ đệ

Chương 165: Nghi thức nhận đồ đệChương 165: Nghi thức nhận đồ đệ
Thanh Vân phong.
Hôm nay, Thanh Vân phong đặc biệt náo nhiệt, phong chủ mấy phong tề tụ, cộng thêm Trấn Nam Vương cũng ở đó.
Không vì cái gì khác, chỉ vì hôm nay là ngày Thanh Thủy quận chúa chính thức bái Thẩm An Tại làm thầy.
Bách Lý Nhất Kiếm nằm trên ghế ở Dược điền, mặc dù không đi đến đại điện Thanh Vân, nhưng quả thật đã thu được cảnh tượng bên kia rõ ràng vào đáy mắt.
Hắn chậc chậc hai tiếng, liếc mắt nhìn thiếu niên áo đen đang cầm Thiên Thanh kiếm vui sướng vô cùng kia.
"Tiểu tử ngốc, lâu ngày không gặp, sắp vào Địa Linh cảnh rồi sao?"
Mộ Dung Thiên cười ngây ngô vò đầu: "Vãn bối cũng không biết thế nào, gần đây tu luyện ít mà hiệu quả nhanh hơn rất nhiều so với bình thường, hơn nữa lĩnh ngộ về kiếm đạo cũng là nhất kiến bách thông."
Bách Lý Nhất Kiếm không nhịn được muốn chửi thề.
Lắm lời!
Động tĩnh sư phụ ngươi ngày đó gây ra đã bao hàm ba ngàn đại đạo.
Nếu ngươi không tiến bộ, hắn không quất chết ngươi?
"Đúng rồi, tiền bối, sư phụ ta đâu?"
Mộ Dung Thiên nghi ngờ hỏi.
"Sau khi hắn đem kiếm cho ngươi, liền vào phòng luyện đan, cả ngày cũng không có đi ra."
Bách Lý Nhất Kiếm nhàn nhạt mở miệng, đứng dậy duỗi lưng một cái.
Hắn cảm giác mình đã sắp làm cá ướp muối ở trong dược viên rồi, cảnh sắc Thanh Vân phong này mặc dù tốt, một mực ở tại một chỗ cũng sẽ chán.
"Tiểu tử ngốc, thu cái rương này vào trữ vật giới chỉ của ngươi, mang theo bản tôn đi xem lễ."
Hắn vừa nói xong, liền hóa thành một vệt kim quang trốn vào trong giới chỉ của Mộ Dung Thiên.
Người sau vò đầu, mở ra cái rương bên cạnh ghế mây mà nhìn, lập tức mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Không phải chứ... Bách Lý tiên bối lấy một thùng đất này làm gì?
Mặc dù nghi hoặc, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn nghe theo, thu cả cái rương vào, sau đó vội vàng chạy về hướng phòng luyện đan.
Mấy người Trấn Nam Vương đã có mặt, sao sư phụ mình còn chưa có động tĩnh?
Trong phòng luyện đan, sắc mặt Thẩm An Tại hơi trắng bệch, không ngừng thao túng Niết Bàn thần hỏa ở trong lò luyện hóa.
Luyện chế giải độc đan Thất phẩm không thể nhẹ nhàng tay không chà xát đan dược giống như bình thường được, cần mượn đan lô.
Luyện chế cả một đêm thiếu chút nữa đã móc rỗng cả người hắn.
Theo hỏa diễm tán đi, từng đoàn từng đoàn đan dược màu trắng xoay tròn lơ lửng trong đan lô.
Thẩm An Tại thở phào một hơi, lau đi mồ hôi trên mặt, thu nhập đan vào hộp ngọc.
"May là kịp rồi."
Hắn âm thầm cảm thấy may mắn, có chút hiểu tại sao hệ thống lại hạn chế hắn thu đồ đệ.
Một lần thu quá nhiều đồ đệ, không phải sẽ hành hă tận tâm lao lực đến chết luôn?
Chỉ riêng việc chế tạo Thiên Thanh kiếm và luyện chế giải độc đan thất phẩm, một tháng này hắn hầu như không có một giây nào rảnh rỗi, ngủ cũng chưa ngủ được mấy lần, toàn dựa vào đan dược để dưỡng thần.
Trừ phi sau khi thu đồ đệ xong thì hoàn toàn bỏ mặc, chỉ đi lướt qua sân khấu sau đó hoàn toàn không quan tâm. Nhưng đó không phải là phong cách của hắn, hắn là người có trách nhiệm.
"Hệ thống nhà người khác ban thưởng một bó lớn, đan dượ linh khí gì đó, muốn cái gì là có liền, hoàn toàn là không cần để kẻ là sư phụ như ta tự luyện chế, hệ thống ngươi cũng nên học theo người ta, người ta cho cơ hội rút thưởng lớn bao nhiêu kìa?"
[Là đồ đệ của ký chủ, không phải đồ đệ của bản hệ thống, bản hệ thống đang để cho ký chủ được trải nghiệm sung sướng khi làm sư phụ, bản hệ thống chỉ là phụ trợ, xin kí chủ đừng yêu cầu quá cao]
Khóe mắt Thẩm An Tại giật một cái.
Không nói đến khoái cảm, nhưng thật sự đồ vật dựa vào mình hao phí tâm huyết luyện chế ra đưa cho bọn họ, so với rút ra từ hệ thống còn có cảm giác thành tựu hơn.
Nếu không phải mấy ngày nay vì các đồ đệ lao tâm lao lực, dường như hắn cũng không thể hiểu được hai chữ sư phụ này có ý nghĩa gì.
Giống như khi trông cây, trường hợp chỉ tưới nước một ngày, sau đó cây phát triển thành đại thụ che trời, sẽ khác với cảm giác trong trường hợp ngày nào cũng tưới nước đúng giờ, đều đặn tỉa lá, uốn cành bắt sâu liên tục nhiều năm, khi cái cây nhỏ này cuối cùng trở thành cây đại thụ che trời thì lòng cũng sinh ra sự vui mừng.
Trường hợp chỉ tưới nước một ngày, khi cây cổ thụ bị chặt, ắt cũng sinh lòng đáng tiếc, nhưng tuyệt sẽ không quá mức để ý, nhưng nếu là trường hợp chăm cây hàng ngày mà cây bị chặt, sợ rằng sẽ đau lòng như cắt từng khúc ruột.
Nói cho cùng, là do lượng tình cảm gửi gắm khác nhau.
"Ngươi đâu phải hệ thống giáo dưỡng đồ nhi, ngươi là hệ thống giáo dưỡng sư phụ..."
Thẩm An Tại cười khổ chửi bới, lắc đầu, quay người mở cửa.
Cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Mộ Dung Thiên vội vã đi qua đi lại, vò đầu bứt tai.
"Sư phụ, người đã ra rồi. Đi nhanh tới đại điện Thanh Vân đi, mọi người đã đến đông đủ rồi!"
Mộ Dung Thiên thấy hắn đi ra vội vàng mở miệng.
Hắn sớm đã đến nơi này, nhưng thấy cửa phòng luyện đan đóng chặt, lại không dám đi vào quấy rây, chỉ có thể gấp gáp đi vòng quanh bên ngoài.
Tuy sư phụ và Bách Lý tiên bối đều khen hắn là "Xích Tử chi Tâm', nhưng hắn vẫn hiểu quy củ của mình.
"Mọi người đều đến rồi?"
Thẩm An Tại sững sờ, nhìn thoáng qua mặt trời treo cao, vỗ ót một cái, cất bước liền bay.
"Sư phụ, sư phụ người dẫn theo đệ tử đi theo!"
Mộ Dung Thiên nhìn bóng người áo trắng bay về phía xa, sửng sốt một chút rồi kịp phản ứng, nhanh chân đuổi theo.
"Tiểu tử ngốc, sư phụ ngươi đây đang trách ngươi ở bên kia tu luyện lâu như vậy còn chưa đột phá Địa Linh cảnh đó."
Thanh âm của Bách Lý Nhất Kiếm ung dung vang lên, ở bên trong trữ vật giới chỉ, xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện.
Mộ Dung Thiên nghe nói như thế lập tức vừa chạy vừa nghiêm túc suy tư, hắn còn cảm thấy rất có lý.
Không được, bản thân hắn không thể để sư phụ thất vọng, lần sau đi vào nhất định phải nhanh chóng đột phá đến Địa Linh cảnh!
Thấy tiểu tử này thật sự tin, Bách Lý Nhất Kiếm không khỏi bật cười khanh khách, đồng thời phất tay áo nhẹ giọng mở miệng.
"Tiểu tử ngốc, để bản tôn giúp ngươi một tay."
Cùng với kim quang hiện lên, tốc độ dưới chân Mộ Dung Thiên bỗng nhiên tăng mạnh, thoáng cái không kịp phản ứng, hắn quát to một tiếng rồi cắm đầu vào trong đám cỏ bên cạnh ngọn núi.
"Tiền bối?" Mộ Dung Thiên bò lên, phun cỏ dại trong miệng ra, phiền muộn mở miệng.
Khóe miệng Bách Lý Nhất Kiếm giật một cái, cảm giác có chút không nỡ nhìn. ...
Trong đại điện Thanh Vân.
"Đến rồi đến rồi, Thẩm trưởng lão đến rồi!"
Tiểu Xuân đứng ở cửa xa xa thấy được Thẩm An Tại đang ngự phong bay tới, quay đầu bắt chuyện với các vị trưởng lão.
Ánh mắt mọi người nhìn lại, Thẩm An Tại mặc một bộ đồ trắng, nhẹ nhàng rơi ở ngoài cửa điện.
Bên trong, khách khứa đầy sảnh, ngoại trừ số ít mấy người, toàn bộ chóp mũi những người khác đều ửng đỏ, giống như mới chảy máu.
Thẩm An Tại sững sờ, chỉ chỉ cái mũi của bọn họ: "Các ngươi sao vậy?"
Mọi người sâu kín nhìn Trịnh Tam Sơn, sau đó đồng thanh thốt lên.
"Gần đây bị nóng trong người."
Trịnh Tam Sơn ho khan hai tiếng, làm bộ như cái gì cũng không biết.
"Nếu như Thẩm trưởng lão đã tới, vậy thì ngồi vào chỗ đi, Quận chúa, chờ Mộ Dung Thiên tới là có thể dâng trà."
Huyền Ngọc Tử ở bên cạnh cười ha hả mở miệng.
Nghi thức thu đồ đệ bình thường khẳng định không phô trương lớn như vậy.
Nhưng đây chính là nghi thức thu đồ đệ của nữ nhi Trấn Nam vương, hơn nữa với uy vọng của Thẩm An Tại hiện giờ, bọn họ tự nhiên nên tới xem lễ.
Khi Mộ Dung Thiên còn cắm mấy cọng cỏ dại trên đầu chạy ra cửa đại điện, nghi thức thu đồ đệ đang bắt đầu.
Tiêu Cảnh Tuyết bưng một chén trà nóng quỳ xuống đất, cung kính mở miệng.
"Sư phụ, mời người uống trà."
Thẩm An Tại nhìn thiếu nữ cúi người quỳ lạy trước mặt, vui mừng cười, khẽ gật đầu nâng chung trà lên.
"Được"
Uống xong chén trà này, Tiêu Cảnh Tuyết tựa như Mộ Dung Thiên, trở thành đệ tử thân truyên của Thẩm An Tại hắn, hắn cần phải gánh trọng trách làm người biểu sư, Tiêu Cảnh Tuyết cũng phải xem như sư phụ như cha.
"Đến đây, Cảnh Tuyết, đây là lễ vật vi sư cho ngươi nha, mở ra nhìn xem."
Thẩm An Tại uống trà xong, mỉm cười lấy ra một cái hộp ngọc đưa cho Tiêu Cảnh Tuyết.
"Vâng, thưa sư phụ!"
Người sau gật đầu, trước mặt đầy khách mời, mở hộp ngọc ra.
Một viên đan hoàn màu trắng tràn ngập mùi thơm ngát hiện ra trong mắt mọi người, tất cả mọi người đều ngưng mắt lại.
Nhất là Từ Hoan, càng là há hốc mồm, có chút không dám tin nhìn Thẩm An Tại.
Ngửi mùi thuốc, xem bảo quang.
Đó là... một viên đan dược thất phẩm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận