Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 467: Luyện đao thế

Chương 467: Luyện đao thếChương 467: Luyện đao thế
Sau khi biết được thân phận của Thiên Nhạc, tên đệ tử thủ môn này rõ ràng trở nên thận trọng hơn nhiều, ngay cả hơi thở cũng cố kiềm chế không dám phát ra tiếng quá lớn.
Thiên Nhạc đương nhiên phát hiện ra sự thay đổi của hắn nhưng khuôn mặt lạnh như băng dưới vành nón không biểu lộ cảm xúc gì.
Không lâu sau, dưới sự dẫn dắt của đệ tử thủ sơn, tin tức nhanh chóng truyên đến tai môn chủ Hỏa Luyện môn.
Khi biết được Bắc Hải song đao đã đến, hắn suýt chút nữa đã triệu tập các trưởng lão.
Mặc dù Bắc Hải song đao vẫn luôn giết hại các thế lực gia tộc không quá mạnh, kém xa Hỏa Luyện môn.
Nhưng danh tiếng hung dữ như vậy vẫn khiến hắn cảm thấy lo lắng.
Không ai muốn trêu chọc một kẻ sát tinh như vậy.
Sau khi biết được là đến để khiêu chiến Xuyên Vân Thoa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, cũng giống như đệ tử thủ sơn kia, hắn cũng cảm thấy tò mò.
Đao pháp của Bắc Hải song đao tuyệt thế nhưng chưa từng nghe nói hắn biết luyện khí.
Hắn không nói không rằng đến khiêu chiến Xuyên Vân Thoa, quả thực khiến người ta khá bất ngờ.
Rất nhanh, tin tức đã truyên khắp Hỏa Luyện môn.
Cho dù là các trưởng lão hay đệ tử, sau khi nghe tin này đều lần lượt đến võ trường chuyên dùng để sắp xếp cho người khiêu chiến đấu với Xuyên Vân Thoa trong tông môn.
Khi nhìn thấy hai người mặc áo xám đội nón đứng yên lặng chờ đợi ở đó, mọi người đều xì xào bàn tán.
"Đó chính là Bắc Hải song đao sao, trông có vẻ không hung thần ác sát giống như lời đồn đại!"
"Đúng vậy, nghe nói Bắc Hải song đao đều là mặt xanh nanh dài, không biết dưới vành nón có giống như lời đồn không."
"Khiêu chiến Xuyên Vân Thoa, nếu hắn thất bại thì có nổi sát tâm không?"
Mọi người bàn tán, đoán già đoán non, đều mang theo sự tò mò.
Đối mặt với những lời bàn tán này, Thiên Nhạc làm như không nghe thấy, chỉ một tay cầm đao gỗ, nhắm mắt dưỡng thần.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên đạp gió mà đến, liếc nhìn hai người, trước tiên hắn chắp tay hành lễ với Trương Nhất Triết.
"Tại hạ là môn chủ Hỏa Luyện môn, Trần Quyết."
"Bắc Hải."
Người đáp lại hắn lại là Thiên Nhạc, hắn khẽ gật đầu coi như hành lễ, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước.
Trân Quyết hơi cau mày.
Xét về khí tức, thiếu niên trước mặt chỉ có tu vi Thiên Linh cảnh.
Còn người đàn ông như tòa tháp sắt bên cạnh hắn, lại không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào.
Vì vậy, hắn vô thức cho rằng trong Song Đao, người đứng đầu hẳn là người đàn ông như tòa tháp sắt kia.
Không phải nói rằng Bắc Hải song đao đã từng chém giết không ít người ở cảnh giới Bán Bộ Niết Bàn sao, sao hôm nay nhìn thấy, lại không khủng khiếp giống như lời đồn như vậy?
"Hai vị là ai muốn đến khiêu chiến Xuyên Vân Thoa?”
Trân Quyết cũng không quá bận tâm đến vấn đề này, vung tay áo, sáu thanh thiết thoa màu trắng lơ lửng xuất hiện, xoay tròn tỏa ra từng luồng khí sắc bén.
"Ta."
Thiên Nhạc bước lên một bước, rút đao gỗ bên hông ra.
"Ngươi?" Trân Quyết cau mày.
Một người Thiên Linh cảnh, một linh khí Địa giai, lại dám đến khiêu chiến Xuyên Vân Thoa?
"Tiểu huynh đệ, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, những linh khí có thể lọt vào Bách Binh phổ đều có linh tính, biết ngươi đến khiêu chiến, nó sẽ không nương tay, thanh đao này của ngươi..."
"Không sao."
Thiên Nhạc lắc đầu, không hề lùi bước.
Hắn đương nhiên biết quy tắc này.
Khiêu chiến linh khí, giống như đánh võ đài, đánh vỡ linh khí của người khiêu chiến cũng là chuyện bình thường.
"Vậy thì đến đi."
Thấy hắn nói chắc như đinh đóng cột, Trân Quyết cũng không khuyên can nữa, nhẹ gật đầu.
Để lại Xuyên Vân Thoa, hắn bay người lui ra.
Khiêu chiến linh khí, không phải lấy tu vi làm chuẩn, mà là xem độ bền của bản thân linh khí.
Nhưng một linh khí do người Thiên Linh cảnh chế tạo... sẽ mạnh đến mức nào?
Ùng!
Nhận ra có người muốn khiêu chiến mình, sáu thanh Vân Thoa run rẩy, trong đó có ba thanh trực tiếp ẩn vào hư không.
"Trương đại ca."
Thiên Nhạc hơi nghiêng đầu, Trương Nhất Triết gật đầu, lui về phía sau.
"Hắn còn đứng đó làm gì?"
Mọi người thấy hắn chưa từng lui xuống, đều cau mày.
Sau đó, khi thanh đao gỗ và khí huyết của Thiên Nhạc liên kết với nhau, truyền ra hơi thở hợp nhất, tất cả mọi người đều sửng sốt, có chút kinh ngạc.
Ngay cả Trần Quyết cũng cau mày.
"Linh khí bản nguyên?"
Ai cũng biết, linh khí bản nguyên và người sử dụng có mối liên hệ sống chết, không thể tồn tại độc lập.
Thiên hạ không phải không có luyện khí sư luyện chế linh khí bản nguyên.
Nhưng chỉ luyện chế một linh khí Địa giai... thì rất ít.
Mà dùng linh khí bản nguyên để khiêu chiến Xuyên Vân Thoa, hậu quả của sự thất bại... sẽ là cái chết.
"Tên tiểu tử này, điên rồi sao?"
Mặc dù Trần Quyết không hiểu nhưng hắn cũng không tiến lên ngăn cản.
Hắn nhìn ra được quyết tâm của thiếu niên áo xám kia, cũng biết rằng người như vậy không thể khuyên nhủ được.
Ùng!
Trong lúc mọi người kinh ngạc, Xuyên Vân Thoa lộ diện đã biến thành lưu quang, đâm tới từ ba hướng khác nhau.
Ánh mắt Thiên Nhạc ngưng tụ, tay cầm đao gỗ liên tục vung lên.
Vì là khiêu chiến giữa các linh khí nên hắn không thể sử dụng tu vi.
Tiếng leng keng không dứt, mọi người chỉ thấy Xuyên Vân Thoa biến thành vô số tàn ảnh, mắt thường căn bản không thể bắt kịp.
Dưới thế công liên miên nhanh như vậy, nhưng thiếu niên áo xám lại chặn đứng tất cả, không chút sơ hở.
Thanh đao trong tay hắn hoàn toàn tương thông với ý chí của hắn, tùy tâm sở dục.
Vừa chống đỡ sự công kích của ba thanh Xuyên Vân Thoa, ánh mắt Thiên Nhạc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hư không phía trước. Bên kia, còn ẩn giấu ba thanh Xuyên Vân Thoa.
Xùy!
Thanh Xuyên Vân Thoa thứ tư đột nhiên đâm ra, trong số ba thanh Xuyên Vân Thoa lộ diện trước đó, có một thanh biến mất không thấy.
XI
Áo xám bị rạch một đường, Thiên Nhạc nhìn lồng ngực đang chảy máu, sắc mặt bình thản.
Xuyên Vân Thoa, quả nhiên là thần binh lợi khí được xếp vào Bách Binh phổ.
Ba thanh ở ngoài, ba thanh ở trong, luân phiên sáng tối khiến người ta không thể phòng bị.
Hắn phải luôn phân tâm cảnh giác với ba thanh Xuyên Vân Thoa khác ẩn núp trong hư không.
Một khi lơ là, hậu quả sẽ là bị một thoa xuyên tim.
Liên tục chống đỡ, thế công của Xuyên Vân Thoa càng lúc càng nhanh, hư thực đan xen tấn công, sẽ luôn có ba thanh ở trong bóng tối.
Tuy nhiên, sau khi quen với nhịp điệu này, tốc độ vung đao của Thiên Nhạc cũng ngày càng nhanh hơn.
Trân Quyết nhìn cảnh này, mày hơi nhíu lại, có chút kinh ngạc.
"Thiếu niên này, đao pháp cao minh, không biết là đệ tử của vị đao tôn nào."
Hắn vuốt cằm đếm.
So với kiếm tiên, đao khách ít hơn rất nhiều.
Đao là hung khí, đại đa số người luyện đao đều hiếu chiến nên chết nhiều.
Nhưng đây cũng là loại binh khí duy nhất trong Bách Binh có thể tranh phong với kiếm tiên về độ sắc bén và bá đạo.
Đao khó tu luyện hơn kiếm.
Nếu nói phần lớn kiếm tiên chỉ cần bản tâm sáng tỏ, kiếm ý thuần túy, không cần phải giết chóc quá nhiều.
Thì đao... chắc chắn phải từ trong biển máu núi thây mà chém ra con đường.
"Thiếu niên này, không chỉ khiêu chiến Xuyên Vân Thoa, mà còn muốn mượn linh khí của ta để tôi luyện đao đạo, bồi dưỡng thế đao..."
Trân Quyết nhìn, trong mắt ẩn chứa vẻ thưởng thức.
Sau khi biết được Bắc Hải song đao này không phải là thích giết chóc như lời đồn, ngược lại hắn lại nảy sinh lòng yêu tài.
Thanh đao gỗ kia tuy nhìn có vẻ bình thường nhưng lại sắc bén và kiên cố lạ thường, không biết được rèn bằng phương pháp luyện khí nào.
Thiếu niên này có thể rèn ra được một linh khí như vậy, cũng có thể coi là thiên phú dị bẩm.
Nhưng... nếu muốn thắng Xuyên Vân Thoa như vậy thì còn lâu mới đủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận