Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 441: Yến hội kết thúc

Chương 441: Yến hội kết thúcChương 441: Yến hội kết thúc
Trên đường phố, Triệu Vô Nhai mới mở miệng hỏi.
"Sư phụ, người nhìn thấy gì?"
Ánh mắt Tuân Thiện trở nên sâu sắc: "Ở trong trận pháp của ta, có ba người không bị ảnh hưởng."
"Ba người?"
Triệu Vô Nhai nhướng mày.
Thẩm An Tại và phù tôn không phải chỉ có hai người ư, lấy đâu ra người thứ ba?
"Người thứ ba không phải là nhục thân, mà là Thần Niệm ở khắp mọi nơi, siêu thoát giới hạn không gian và thời gian, tuy rằng bây giờ không hề mạnh, nhưng đợi một thời gian nữa, chỉ sợ cũng có thể dễ dàng phá tan ván cờ của ta."
"Ba người này đều là biến số không xác định trong trận pháp, mà sở dĩ vi sư lựa chọn rời đi, là vì thấy được một định số."
Ánh mắt hắn lập loè, ngữ khí ngưng trọng.
"Một định số, một người khiến vi sư tất không thể giết được Mộ Dung Thiên."
Triệu Vô Nhai có chút kinh ngạc.
Sư phụ đã là nửa bước Chân Tổ cảnh, dù cho Phù Tôn và Thẩm An Tại không bị Lục Hợp Bát Hoang trận ảnh hưởng, cũng chỉ có thể tính là biến số.
Mà có thể xưng là định số, nhất định là có thể hoàn toàn nghiền ép sư phụ của mình ở phương diện thực lực.
Vậy chẳng phải là... Chân Tổ cảnh?!
"Đại An thành vẫn còn tồn tại Chân Tổ cảnh?"
Triệu Vô Nhai kinh ngạc mở miệng.
"Không..."
Tuân Thiện nhíu mày lắc đầu, không nói gì, chỉ nắm thật chặt áo tơi đi vê phía trước.
Triệu Vô Nhai kinh ngạc đi theo.
Sư phụ nhả cái chữ "Không" này là muốn nói cái gì?
Triệu Vô Nhai lắc đầu, cũng không suy nghĩ nhiều.
Chính mình và sư phụ chỉ muốn ngăn cản một chút tai họa xảy ra mà thôi, nếu đã có nhiều chướng ngại như thế, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Thiên mệnh đã muốn, nhân lực khó sửa, cố hết sức là được. ...
Trong Nam Quyết điện.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lúc này mới dần dần phục hồi tinh thần lại.
"Ban nấy... Kỳ thánh muốn làm gì?"
"Hình như là... giết người!"
Đồng tử của đám người Tô Lưu Ly, Đoan Mộc Khung hơi co lại, nhìn về phía Mộ Dung Thiên đang bối rối.
"Đông Phương huynh, vừa rồi phát sinh chuyện gì, vì sao ta bỗng nhiên lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?"
Mộ Dung Thiên đưa tay lau mồ hôi trên trán, có chút khó hiểu.
Đông Phương Thanh Mộc ngôi trên lưng trâu, nhìn hắn một cái, sâu kín mở miệng.
"Không có gì, ngươi lại tiêu một đợt đại vận mà thôi."
"Vận may lớn?"
Mộ Dung Thiên kinh ngạc, càng là trăm mối vẫn không có cách giải.
"Nếu lúc nãy không sai, người Kỳ thánh muốn giết hẳn là ngươi, nhưng có lẽ là Phù Tôn cùng sư phụ ngươi khiến hắn không có mười phần nắm chắc nên đã rút lui." "."
Mộ Dung Thiên gật đầu, lơ đễnh.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Đông Phương Thanh Mộc nhịn không được mở miệng: "Không phải, trong lòng ngươi không có một chút cảm giác gấp gáp nào sao, đó chính là Kỳ thánh nửa bước Chân Tổ cảnh, ngươi không sợ chết sao?"
Người trước nhếch miệng cười một tiếng, nhìn thoáng qua trung niên áo trắng bên cạnh, vô cùng kiêu ngạo mở miệng.
"Sư phụ ta vô địch thiên hạ, giao chuyện thế hệ trước cho hắn thì tốt rồi, cái gì mà Kỳ thánh Cọ thánh, ta không sợ đâu."
"Thật là người không tim không phổi."
Đông Phương Thanh Mộc bĩu môi, lười biếng ngáp một cái, hai mắt đánh nhau.
"Buồn ngủ quá, nhà ngươi ở đâu, ta đến nhà ngươi ngủ một giấc."
"Không phải từ sau khi tới đây ngươi vẫn luôn ngủ sao, còn buồn ngủ!"
"Ngươi thì biết cái gì, Đạo gia loại người này, từ nhỏ đã sinh ra để ngủ, cái gọi là thân đầy bất tư tưởng, Đạo gia cho tới bây giờ cũng chưa tràn đầy tinh thân, đương nhiên là buồn ngủ."
Đông Phương Thanh Mộc nói xong, con trâu ngồi xuống cũng thở phì phì một tiếng, giống như biểu thị hùa theo.
"Đúng là một quái nhân."
Mộ Dung Thiên vừa nói thầm vừa dẫn hắn đi về phía Mộ Dung gia từ cửa sau.
Thẩm An Tại nhìn hắn rời đi, cau mày.
Tuy không biết vì sao nhưng chắc chắn Kỳ thánh đang nhắm vào Mộ Dung Thiên, hôm nay tuy còn có Phù Tôn.
Nhưng không thể để Kỳ thánh quay lại như vậy được, giả như Kỳ thánh lại ngóc đầu trở lại thì phiên phức rồi.
"Hệ thống ơi là hệ thống, hệ thống của người ta ra sức nhiều hơn, tại sao ngươi tới chỗ này lại bắt đầu làm cục tạ rồi."
Thẩm An Tại không khỏi chửi thầm trong lòng.
Mặc dù lúc vừa mới đến, hệ thống đã cho mình rất nhiều trợ giúp, nhưng dần dần hắn bắt đầu phát hiện, hệ thống hôm nay có chút theo không kịp bước chân của mình.
[Hồi kí chủ, vốn hệ thống sinh ra vì bồi dưỡng đồ đệ, luận về khái niệm này thì bản hệ thống rất vô địch]
Thẩm An Tại sững sờ.
Hình như... rất có đạo lý?
Ngắn ngủi mấy năm, Mộ Dung Thiên đã từ một thiếu niên vô danh trở thành Đại An Kiếm tiên đại danh đỉnh đỉnh hôm nay, đã vượt qua truyền nhân Ô Thiên Nghị của Cửu Dương Kiếm tiên sớm đã nổi danh, Sơn Hà thánh thể Thác Bạt Phá Nhạc... và rất nhiêu yêu nghiệ khác.
Còn Tiêu Cảnh Tuyết cũng không tệ, bây giờ đã đạt tới cảnh giới Niết Bàn, không bao lâu nữa có thể trở thành luyện dược sư bát phẩm, độc thuật siêu quần.
Người duy nhất có vẻ không bằng so với hai người chính là lão tam.
Chẳng qua lão tam nhập môn rất muộn, lại bị thể chất kéo chân, hiện giờ vẫn chưa thể đột phá đến Càn Khôn cảnh.
[Mời ký chủ chớ quên bản tâm, mau chóng tăng thực lực của ba vị đồ đệ lên mới là biện pháp giải quyết]
Theo hệ thống lại một lần nữa mở miệng, tâm tình xao động trước đó của Thẩm An Tại dân dần an ổn lại.
Đúng vậy, cho người ta cá chẳng bằng dạy người bắt cá.
Chính mình trở nên mạnh mẽ hơn, cũng không thể bằng các đồ đệ trở thành cường giả nhất đẳng ở nơi này.
Nếu Mộ Dung Thiên và Cảnh Tuyết cũng đạt tới nửa bước Chân Tổ cảnh, sao có thể sợ Kỳ thánh kia?
Thẩm An Tại khẽ thở dài.
Hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác vô lực khi các đồ đệ càng ngày càng cường đại, mình là sư phụ đã sắp không giúp được bọn họ.
"Nếu ta có thể trực tiếp trở thành Chân Tổ cảnh, thậm chí là Thánh cảnh thì tốt rồi."
Hắn tự lẩm bẩm.
Nếu như mình thật sự có được tu vi cường đại như vậy bảo hộ các đồ đệ của mình, thì cũng không cần như ngày hôm nay.
[Sẽ có cơ hội]
Hệ thống thình lình trả lời.
"Có cái rắm á, ngươi luôn nói để cho ta tăng lên thần hồn, hiện tại thân hồn của ta đã đủ để so sánh Xung Hư, ngươi ngược lại để cho ta tu vi cũng chính thức tăng lên đi!"
Thẩm An Tại chửi bậy.
Thần hồn mạnh thì dùng cái rắm, không có tu vi của bản thân, căn bản chính là hổ giấy.
Hệ thống trâm mặc, không trả lời lại gì nữa.
Thẩm An Tại lắc đầu.
Sau khi Kỳ thánh đến nơi, bầu không khí nơi đây trở nên nặng nề, đành phải cứ vậy mà kết thúc.
Đáng nhắc tới là, Tô Lưu Ly có hỏi thăm tình hình của Thiên Nhạc.
Thẩm An Tại cũng không có nói cho nàng biết lão Tam đi nơi nào, chỉ bảo nàng đừng lo lắng.
Khoảng thời gian ước định Thiên Nhạc đi Thần Hỏa sơn trang khiêu chiến Nguyệt Vô Khuyết còn có hơn hai năm rưỡi, đến lúc đó nhất định sẽ mang theo hắn đi.
Mấy ngày kế tiếp, khách khứa khắp nơi lần lượt cáo từ.
Bình Thiên triều bên kia chiến sự khẩn cấp.
Từ sau khi Mộ Dung Thiên đoạt được vị trí đứng đầu bốn vực, Bình Thiên triều vẫn tấn công điên cuồng như vậy.
Lâm vào trạng thái giằng co thì tình hình chiến đấu bắt đầu có chút nghiêng.
Bắc Minh triều bị phá liên tiếp ba thành, Đại An triều cũng bị Bình Thiên triều đẩy mạnh biên quan.
Nghĩ lại, là bọn họ sợ lại kéo dài thêm mấy năm, Đại An triều càng lúc càng có số mệnh vượt trội.
Chiến lực Bình Thiên triều vốn cường đại hơn Bắc Minh triều và Đại An triều, bây giờ tình hình chiến đấu đã cấp bách.
Triều đình bên kia đành phải điều các tông môn cùng nhau tham chiến.
Linh Phù sơn cũng ở trong đó, Tiêu Cảnh Tuyết, Tiểu Xuân và một đám đệ tử đều chuẩn bị ra chiến trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận