Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 73: Phải làm lại một đại trận hộ phong mới được

Chương 73: Phải làm lại một đại trận hộ phong mới đượcChương 73: Phải làm lại một đại trận hộ phong mới được
Cuối cùng, một trăm mẫu dược viên bị nhổ sạch hai mươi mẫu.
Ở khu linh dược trăm năm, Tiêu Cảnh Tuyết cũng nhổ mất hai mẫu đất.
"Được rồi được rồi, có lấy thêm, Thanh Vân phong chúng ta cũng không chứa nổi."
Thẩm An Tại phủi tay.
Lúc này Mộ Dung Thiên mới thu hồi xẻng, vẻ mặt vô cùng mất hứng.
Tiêu Cảnh Tuyết cũng lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển.
Nhìn một mảnh hỗn độn, trụi lủi đến đất cũng bị lật ra, Thẩm An Tại cảm thấy mỹ mãn quay đầu.
Vừa quay đầu, liền giật nảy mình.
"Từ đường chủ, Từ đường chủ ngươi làm sao vậy?"
Huyền Ngọc Tử cúi đầu xem xét, vội vàng buông tay đang siết chặt cổ hắn ra.
Mặt Từ Hoan tím như quả cà, hai mắt trắng dã.
"Chưởng môn, ngài ghìm Từ đường chủ chết rồi?"
Vẻ mặt của Thẩm An Tại đầy khiếp sợ.
Huyền Ngọc Tử cũng bị dọa đến ngẩn người, chỉ lo xem cảnh Thanh Vân phong đi ăn cướp nhà người ta mà thôi, hắn quên mất vẫn còn có người.
Cũng may, Từ Hoan nói như thế nào cũng là Khí Hải hậu kỳ, chỉ là tức giận đến bất tỉnh mà thôi.
Nhưng nếu lại quằn quại một lúc, đoán chừng sẽ không cứu kịp.
"Bồi thường cho Thanh Vân phong ngươi xong rồi, tinh thạch này coi như sẽ bị ta tiêu hủy!"
Huyền Ngọc Tử nghiêm túc dặn dò.
"Ôi chao, yên tâm, Thẩm mỗ ta thế nhưng là nổi danh miệng kín như bưng."
Tâm trạng của Thẩm An Tại rất tốt, cười ha hả mà ngoắc tay.
"Đi, về Thanh Vân phong trồng dược nào!"
"Vâng!"
Ba người giống như thổ phỉ cướp đoạt xong thôn, nghênh ngang rời khỏi Linh Dược đường.
Huyền Ngọc Tử đồng tình nhìn thoáng qua Từ Hoan ngã trên mặt đất, bỗng nhiên sửng sốt, nhìn về phía ba người vừa rời đi, biểu cảm có chút ngốc trệ.
Vừa rồi còn chưa phát hiện, lúc này mới nhớ tới khí tức của Mộ Dung Thiên tựa hồ có chút khác biệt.
Hắn đã đột phá Quy Nguyên cảnh?!...
Trăng sáng lên cao, các đệ tử Linh Dược đường nhao nhao trở về.
Khi nhìn thấy Từ Hoan nằm trên mặt đất, cùng với dược điền trơ trụi, tròng mắt sắp trừng rớt ra ngoài.
"Đường chủ, không tốt, Linh Dược đường chúng ta cũng gặp trộm rồi!!"
Dưới sự lay động của đám đệ tử, Từ Hoan tỉnh dậy, vừa mới mở to mắt, nhìn thấy hai mươi mẫu đất bị nhổ sạch sành sanh, lập tức sững sờ.
Sau đó hai mắt tối sâm, lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Một đám đệ tử kinh hãi, kêu la một mảnh.
"Đường chủ à, đường chủ!"
"Mau cứu người, mau..."
"Ngươi vả miệng làm gì, có dạng cứu người nào vả mặt đập tai không!"...
Thanh Vân phong, phía sau núi.
Thẩm An Tại đang nằm ở trên ghế, Tiêu Cảnh Tuyết đặt táo xanh đã rửa sạch ở trong mâm, châm cho hắn một chén trà.
Trong dược điền, dưới màn đêm, Mộ Dung Thiên cực kỳ ra sức cầm cuốc cày cấy.
Sau khi đột phá Quy Nguyên cảnh, tiểu tử này lại càng dễ dàng hơn, xe nhẹ đường quen.
Nhất là khi phát hiện dùng linh nguyên cày đất, cảnh giới của hắn bởi vì liên tục đột phá mà có chút bất ổn giờ lại trở nên vững chắc thì càng thêm ra sức.
Mười mẫu dược viên tuy cần phải cày lại từ đầu, nhưng đoán chừng đêm nay có thể làm xong.
Thẩm An Tại đứng đó vừa ăn táo, vừa vui tươi hớn hở nhìn cảnh này.
Đúng lúc thương thế của Mộ Dung Thiên còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, không nên luyện tu vi.
Cày cuốc cũng coi như để hắn tạm thời chậm lại, chờ vết thương lành lại rồi tu luyện.
Dù sao ngồi mài đao cũng không lụt nghề đốn củi.
Cạc cạc!
Thẩm An Tại đang vui vẻ ăn táo thì bỗng bên cạnh truyền đến một hồi kêu to.
Quay đầu nhìn lại.
Mấy con vịt đặc biệt to mọng, lông lá sặc sỡ đang chớp mắt nhìn chằm chằm mấy túi linh dược to đặt bên cạnh Tiêu Cảnh Tuyết.
"Đây là thứ gì?"
Thẩm An Tại sửng sốt.
"Sư phụ, đó hình như là Ngũ Linh áp của Thanh Phù phong nuôi, ăn có thể ôn dưỡng tinh thần lực, nghe nói Trịnh trưởng lão cũng chỉ nuôi có ba mươi con."
Xa xa, Mộ Dung Thiên lau mồ hôi mở miệng.
"Ngũ Linh áp?"
Thẩm An Tại hai mắt tỏa sáng, nhào qua tóm chặt hai con, con vịt bị dọa kêu loạn lên, lông vũ sặc sỡ bay loạn.
"Cảnh Tuyết, nhanh lên, châm lửa!"
Một lát sau.
Ba người ngồi ở trúc uyển, vui thích ăn vịt nướng, vịt hầm cách thủy...
"Phong chủ, đây là do Trịnh trưởng lão nuôi dưỡng, chúng ta ăn như vậy có phải không tốt lắm hay không?”
Tiêu Cảnh Tuyết lấy khăn thêu ra lau khóe miệng, có chút lo lắng mở miệng.
"Cái gì không tốt, vừa rồi không phải là tiểu sư muội ngươi ăn nhiều nhất sao?"
Mộ Dung Thiên ợ một cái nói.
Khuôn mặt thiếu nữ đỏ lên.
"Được rồi, Cảnh Tuyết có thể chất khác biệt, ăn nhiều đồ ăn mang theo Linh khí có thể giúp giảm bớt Thực Cốt độc."
Thẩm An Tại xỉa răng, mắt lộ suy nghĩ.
Hiện tại hơn phân nửa linh cầm trên Linh Phù sơn đều bị khí tức của nước suối hấp dẫn tới, còn có không ít sinh vật hoang dã cũng vậy.
Từ nay về sau không cần lo lắng nữa.
Hương vị Ngũ Linh áp thật không tệ, ăn xong miệng còn thơm.
"Đồ nhi à, sáng mai con đặc biệt làm mười mấy cái bẫy săn thú ở gần dược viên, về sau không cần xuống núi đi mua nguyên liệu nấu ăn nữa."
"Vâng thưa sư phụ."
Đang nói, dưới màn đêm, một bộ áo xanh chậm rãi bay tới, chính là Liễu Vân Thấm.
Ngửi ngửi mùi thơm đặc hữu của Ngũ Linh áp phiêu tán trong vườn trúc, đôi mi thanh tú của nàng cau lại.
Có phải mình tới chậm rồi không? "Ôi chao, sao Liễu trưởng lão lại tới đây?"
"Nghe chưởng môn bên kia nói, đã có tung tích tặc nhân trộm thuốc."
Liễu Vân Dung quen thuộc ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng mở miệng.
"Ồ? Hắn nói thế nào?"
Thẩm An Tại đang hứng thú.
"Nói là dư nghiệt Ma giáo trà trộn vào Linh Phù sơn trộm thuốc, còn trộm cả Linh Dược đường, có điều hiện giờ đã bị bại pháp."
Liễu Vân Thấm nhìn hắn, đôi mắt đẹp có vẻ hỏi thăm.
Nàng biết nội dung của tinh thạch, cho nên lời này, nàng khẳng định không tin.
Thẩm An Tại làm ra vẻ quả nhiên là thế.
"Ta đến chủ yếu là muốn nhìn xem thương thế của ngươi thế nào, chẳng qua xem ra khôi phục cũng không tệ lắm."
Liễu Vân Thấm nhìn bộ dáng Thẩm An Tại đầy mặt hồng quang, nhàn nhạt mở miệng.
"Làm phiền Liễu trưởng lão quan tâm, đã không có gì đáng ngại."
"Vậy là tốt rồi, vốn ban đầu còn nghĩ đêm nay đích thân vận khí chữa trị giúp ngươi, nếu được thì lát nữa ta trở vê.
Thẩm An Tại sửng sốt, sau đó vội ho khan lên, có chút ốm yếu mở miệng.
"Liễu trưởng lão... Thật ra ta cảm thấy ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục..."
Liễu Vân Thấm tin hắn mới có quỷ, liếc hắn nhẹ giọng mở miệng:
"Thuốc của Linh Dược đường bên kia là các ngươi lấy đúng không? Đến lúc đó ta bảo Phi Sương tới hái vài cây giúp ngươi luyện đan, công pháp của nàng đang ở thời điểm mấu chốt."
Nói xong, Liễu Vân Thấm cũng không ở lâu, dặn Mộ Dung Thiên nghỉ ngơi thật tốt, chuyện tu luyện không thể nóng vội, sau đó lại phiêu phiêu bay đi.
Nhìn nàng một hồi bay tới bay lui, Thẩm An Tại sờ cằm.
Không được, vì phòng ngừa lại có người lên núi trộm thuốc, phải chuẩn bị một bộ đại trận hộ phong mới được.
Quan trọng nhất là đại trận nhất định phải cấm võ giả ngự phong phi hành!
Nếu không bọn họ cứ bay tới bay lui ở Thanh Vân phong, chỉ có hắn - phong chủ mỗi ngày đi bộ, hắn nhìn thôi đã hâm mộ.
Không chỉ muốn hạn chế Địa Linh cảnh, Thiên Linh cảnh cũng phải bị hạn chế mới được.
Kiếm một đại trận như vậy ở đâu đây?
Mắt Thẩm An Tại lộ vẻ suy tư, rất nhanh hai mắt sáng lên, có ý định.
Linh Phù sơn ai am hiểu nhất về phù trận?
Nhất định là Phong chủ Thanh Phù phong, Trịnh Tam Sơn!
Nghe nói hộ tông đại trận trên Linh Phù sơn, vẫn luôn là do các đời phong chủ Thanh Phù phong luyện chế, bảo dưỡng bảo vệ mỗi năm cũng do Trịnh Tam Sơn tự làm.
Phải nhờ hắn làm cho Thanh Vân phong một bộ trận pháp còn muốn lợi hại hơn so với chủ phong mới được.
Về phần hắn có đồng ý hay không...
Lão tiểu tử cũng có phần trộm linh dược của Thanh Vân phong, không bào một lần lão làm sao còn là người?
Bạn cần đăng nhập để bình luận