Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 160: Biến cố ở Chấp Pháp đường

Chương 160: Biến cố ở Chấp Pháp đườngChương 160: Biến cố ở Chấp Pháp đường
Đại khái hơn nửa canh giờ sau, Lăng Phi Sương xuống núi đi ngang qua, phát hiện ngoài đường khẩu không có bất kỳ người nào trông coi, đôi mi thanh tú nhăn lại, lập tức xông vào xem xét.
Khi thấy gần trăm tên đệ tử ngã trên mặt đất, sắc mặt xanh mét sùi bọt mép, vẻ mặt nàng ngưng trọng, lập tức thông báo cho Từ đường chủ của Linh Dược đường và sư phụ nhà mình.
Hai người tới, trăm tên đệ tử đã tâm mạch suy yếu, độc tố sắp lan đến lục phủ ngũ tạng, đến lúc đó đã hết cách xoay chuyển.
"Không thấy Vương Hổ đâu!"
Liễu Vân Thấm hơi biến sắc.
"Hắn chắc đã đi lâu rồi, Liễu trưởng lão không cần phải đuổi theo. Thực lực của ngươi cao cường, mau giúp ta áp chế độc trên người những đệ tử này, nếu không sẽ muộn!"
Từ Hoan ngăn nàng lại, sắc mặt nghiêm túc: "Đệ tử kah1c bên Linh Dược đường sẽ theo ta cùng đi cứu người!"
"Lăng sư điệt, ngươi mau đi Thanh Vân phong mời Thẩm trưởng lão tới!"
"Được."
Lăng Phi Sương lạnh lùng gật đầu, xoay người liên đi.
Uỳnh uỳnh!
Bầu trời âm u, tiếng sấm rền vang lên, hạt mưa to như rèm châu bị đứt, rầm rầm ào ào, tầm tã rơi xuống.
Lăng Phi Sương đội mưa mà đi, nhưng lúc đuổi tới Thanh Vân phong, lại biết được Thẩm An Tại đã sớm xuống núi.
"Lăng sư tỷ đi vội vậy là có chuyện gì xảy ra sao?"
Tiêu Cảnh Tuyết nắm tay Thiên Nhạc, dò hỏi.
Người trước kể lại chuyện bên phía Chấp Pháp đường, Tiêu Cảnh Tuyết nghe là đã tới tình trạng độc tố nhập thể, sắp chết, đôi mắt đẹp không khỏi ngưng lại.
"Sư tỷ, tuy Cảnh Tuyết không tinh dược đạo, nhưng có lẽ cũng có thể giúp được một ít."
"Được, đi theo tal"
Lăng Phi Sương gật đầu, xoay người rời đi.
Tiêu Cảnh Tuyết ngôi xổm xuống, ôn nhu dặn đứa bé hai mắt phủ vải đen kia.
"Thiên Nhạc, trong sơn môn xảy ra chút chuyện, ngươi ở Thanh Vân phong chờ sư tỷ, đừng đi lung tung, sư tỷ rất nhanh sẽ trở về."
Mặc dù Thiên Nhạc không nhìn thấy, nhưng cũng có thể nghe ra tình thế khẩn cấp, nhẹ nhàng gật đầu.
Mưa to cuồng mãnh nặng nề buông xuống đất, hắn lẳng lặng ngồi ở dưới mái hiên trúc uyển, nghiêng tai lắng nghe, thường thường dùng ngón tay gõ trên mặt đất, giống như đang mô phỏng tiết tấu nước mưa rơi.
Mà Tiêu Cảnh Tuyết sau khi đến Chấp Pháp đường, nhìn một đám đệ tử sắc mặt xanh mét, miệng sùi bọt mép, đôi mi thanh tú cau lại.
"Đây là... độc của Cấm Hư thiềm thừ, độc vật Cực Bắc cảnh, sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
"Quận chúa biết loại độc này?"
Từ Hoan kinh ngạc hỏi thăm, hắn đã bận bịu đây mồ hôi, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng ổn định thương thế của những đệ tử này, cũng không thể loại trừ độc.
"Sư phụ có cho ta xem một quyển sách tên là Kỳ Trùng lục, bên trong có ghi loại độc trùng này, Cấm Hư thiềm thừ không chỉ phun ra sương độc có kịch độc, còn có tác dụng cấm linh, có lẽ Vương Hổ nhờ có màn sương độc này, lặng yên không một tiếng động xuyên qua trận pháp cấm chế mà đào tẩu."
"Quận chúa có cách nào cứu trị không?”
Từ Hoan vội vàng hỏi. Người trước có chút do dự: "Ta... Sư phụ ngược lại đã dạy ta cách xử lý loại độc này như thế nào, nhưng chuyện này cần thủ pháp cực cao, một khi phạm sai lầm, khả năng sẽ..."
"Kính xin quận chúa không nên băn khoăn, giờ phút này xuống núi đi tìm Thẩm trưởng lão rồi chờ hắn thêm sợ là đã không còn kịp nữa, tính mệnh trăm tên đệ tử này, giờ phút này đều liên quan đến một tay của quận chúa!"
Từ Hoan lo lắng mở miệng,'Cố hết sức là được!"
"Cảnh Tuyết, sư phụ ngươi đã nói với ngươi năm chuẩn tắc chính của Thanh Vân phong, đầu tiên là cái gì?"
Liễu Vân Thấm ở một bên trâm giọng mở miệng.
Nàng không hề tinh thông tí gì về y đạo, cũng không dám tùy ý ra tay.
Tiêu Cảnh Tuyết hơi cúi mặt, miệng thì thào.
"Chuẩn tắc thứ nhất, vĩnh viễn không hy sinh, vĩnh viễn tin tưởng chính mình..."
"Cho nên ngươi còn do dự nữa, nếu ngươi còn phủ định bản thân mình bọn họ đã không cứu ngươi rồi, nếu sư phụ ngươi trở về, ngươi giải thích với hắn thế nào đây?"
Liễu Vân Thấm lại lân nữa mở miệng, lời nói thâm ý sâu sắc.
Nghe vậy, rốt cuộc Tiêu Cảnh Tuyết cũng yên tâm lại, hít sâu một hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định.
"Tốt, bây giờ ta sẽ ổn định lại tâm mạch bọn họ!"
Liễu Vân Thấm nhìn thiếu nữ rốt cục hạ quyết tâm, móc ra ngân châm bắt đầu châm cứu cho những đệ tử trúng độc kia, thì khẽ thở dài.
Nha đầu này cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách quá mức nhu nhược, không đủ tự tin.
Có lẽ là do bị cốt độc quấn thân nhiều năm, sau khi tích lũy thống khổ mới khiến cho nội tâm nàng thường xuyên hoài nghi chính mình.
So với nàng, mặc dù thiên phú của Mộ Dung Thiên không tốt, nhưng lại có một cỗ năng lực quật cường bướng bĩnh.
Và cũng nhờ lực lượng này, đã giúp hắn hoàn thành việc mà người khác cho là không thể hoàn thành.
"Liễu trưởng lão, làm phiền ngài hỗ trợ áp chế độc tính trong cơ thể những người khác."
Chỉ mới thi châm cho một người, Tiêu Cảnh Tuyết đã đổ mồ hôi đầy đầu.
So với thủ pháp nhanh nhẹn thong dong khi Thẩm An Tại thi triển Huyên Môn Thập Tam châm, nàng lại cẩn thận từng li từng tí một, không dám dễ dàng hạ châm.
"Được, ngươi cứ việc thi châm, không cần băn khoăn."
Liễu Vân Thấm khẽ gật đầu, vung tay áo đánh ra từng đạo linh nguyên cường đại, giúp áp chế tất cả đệ tử trúng độc ở đây.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thẳng đến khi tiếng sấm vang rền, Tiêu Cảnh Tuyết mới hoàn tất châm cho cả trăm người, được đám người Từ Hoan mang đến từ Linh Dược đường dốc lòng chăm sóc.
Uỳnh uỳnh!
Mưa gió sấm liên miên, toàn bộ Linh Phù sơn đều mang theo một bầu không khí áp lực.
Tiêu Cảnh Tuyết vô lực ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, đường vân xanh đen trên cổ ẩn hiện rồi lại biến mất.
Nàng nhìn một đệ tử thiếu niên đã khí tuyệt bỏ mình cách đó không xa, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đáy mắt có vẻ tự trách.
Nàng... vẫn không cứu được một người...
Khi đó nàng phạm sai lầm, dẫn đến độc tố của đệ tử này kịch liệt xâm nhập tâm mạch, hộc máu mà chết.
Vành mắt Tiêu Cảnh Tuyết đỏ hoe, trong lòng lại bắt đầu hoài nghi chính mình.
Nếu như mình có thể giống sư phụ thì tốt rồi...
Vì sao ở bên cạnh sư phụ lâu như vậy, mà ngay cả loại độc cóc này mình đều không thể loại trừ hoàn mỹ.
Mình thật... có tư cách trở thành đệ tử Thanh Vân phong sao? Đang lúc nàng hoài nghi, Liễu Vân Thấm tiến lên nhẹ nhàng võ bờ vai của nàng, ấm giọng trấn an.
"Cảnh Tuyết, ngươi làm đủ tốt rồi, không cần tự trách mình."
"Thế nhưng... vẫn có người chết."
Tiêu Cảnh Tuyết thấp giọng mở miệng.
"Đổi thành người khác, chưa chắc có thể đồng thời cứu được tính mạng nhiều như vậy. Sư phụ ngươi mà biết, sẽ không trách ngươi."
Thiếu nữ cúi đầu không nói, môi đỏ mọng mím chặt.
Cửa đại sảnh, Huyên Ngọc Tử và Tiêu Ngạo Hải đã đứng đó từ lâu.
Nhìn nữ nhi của mình kiên trì chịu đựng kịch liệt đau đớn thấu tim xé xương như vậy để cứu tính mạng nhiều người, ánh mắt Tiêu Ngạo Hải lấp lóe, trong lòng vui mừng không thôi.
Hắn nhìn thiếu nữ thất thần trong nội đường, trong lòng thì thào.
Thẩm An Tại à Thẩm An Tại...
Giao Cảnh Tuyết vào tay ngươi có lẽ là quyết định chính xác nhất của bản vương trong cuộc đời này...
"Sư phụ, thời gian...
Lăng Phi Sương lau mồ hôi trên mặt, nhẹ giọng nhắc nhở.
Liễu Vân Thấm khẽ giật mình, vội ngẩng đầu nhìn lại.
Sắc trời mờ mịt, lúc này cách giờ Tuất đã không còn bao nhiêu thời gian.
"Từ đường chủ, nơi đây liền giao cho các ngươi."
Sau khi Liễu Vân Thấm rời Chấp Pháp đường, đi xuống phía dưới núi.
"Cảnh Tuyết, về núi nghỉ ngơi đi."
Tiêu Ngạo Hải đi tới, vỗ nhẹ lên vai Tiêu Cảnh Tuyết.
Thiếu nữ ngẩng đầu, khi thấy phụ thân mình xuất hiện, ở đáy mắt nàng tuy có chút kinh ngạc, nhưng giờ phút này tâm tình có vẻ hơi sa sút, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu "vâng" một tiếng rồi quay người rời đi.
Tiểu sư đệ còn chưa ăn cơm, tự trở về chiếu cố hắn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận