Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 334: Phiên phức

Chương 334: Phiên phứcChương 334: Phiên phức
Sau khi phát giác được điểm này, không ít người vừa rồi còn nói lời cảm tạ nuốt một ngụm nước bọt, vô thức lui vê sau một bước.
Chẳng qua Tiêu Cảnh Tuyết đã nhìn nhiều thành quen với những thứ này, cũng không thèm để ý.
Bạch bạch bạchI
Thiếu niên áo xám vội vàng chạy xuống cầu thang, đứng ở phía sau nàng.
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn thoáng qua Bạch Diệu Linh, sau đó mở miệng.
"Tiểu sư đệ, đi thôi."
Thiên Nhạc gật đầu, theo sau nàng không nói một lời chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại, nuốt độc của ta rồi còn muốn chạy?"
Nhưng Bạch Diệu Linh lại không định để Tiêu Cảnh Tuyết đi dễ dàng như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp người có thể hời hợt hấp thu độc rắn mà mình thật vất vả mới luyện ra như vậy, tự nhiên cũng muốn thử một chút.
Vòng tay chuông bạc bên tay phải nàng lắc lư, tử khí trong tay áo hóa thành độc vật loài ong xông lên trước.
Độc vật đầy trời kia, nhìn thôi cũng làm da đầu tê dại.
Cho dù lúc trước Tô Hiểu vốn không ai bì nổi cũng phải nhíu mày không thôi, đồng thời cũng cảm thấy cả người ớn lạnh.
Nhưng đối mặt với độc vật phô thiên cái địa, Tiêu Cảnh Tuyết chỉ hờ hững quay đầu.
Không có bất kỳ động tác nào, chỉ là một ánh mắt bình thản.
Độc vật đầy trời kia lại dừng một chút, ngay cả trong lòng của Bạch Diệu Linh cũng không khỏi hoảng loạn.
Sau một khắc, Tiêu Cảnh Tuyết xòe bàn tay ra, một cái đỉnh theo phong cách cổ xưa xuất hiện.
Xoet xoẹtl
Lửa đỏ hừng hực từ trong đỉnh bộc phát ra, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng phượng hoàng hót dài.
"Niết Bàn thần hỏa!"
"Linh khí Thiên giail"
Bất kể là Tô Hiểu hay là Bạch Diệu Linh đều hơi kinh ngạc.
Bất luận là Niết Bàn thần hỏa hay là Thiên giai Lô đỉnh, đều không phải vật tâm thường, đủ chứng minh nữ tử áo trắng trước mắt chắc chắn không tâm thường.
Dưới hỏa diễm đầy trời này, những độc vật kia liên tục bại lui, thối lui đến quanh người Bạch Diệu Linh, không dám liều lĩnh tiến lên mảy may.
Tiêu Cảnh Tuyết vung tay áo cất Bát Hoang đỉnh đi, liếc nàng một cái rồi nhẹ giọng mở miệng.
"Tiểu sư đệ, đi thôi."
Hai bóng người một lớn một nhỏ biến mất giữa đám người, Bạch Diệu Linh và Tô Hiểu nhìn theo bọn họ rời đi, nhất thời sửng sốt không nói gì.
Nhất là người trước, thậm chí nàng còn quên đối phương đã hút độc của mình.
Người này... rốt cuộc là ai?
Một câu hỏi cùng xông vào trái tim các nàng.
Tuy rằng Đại hội Luyện Khí lần này có không ít đại tông tộc đến.
Nhưng còn chưa từng nghe nói có vị nữ tử Niết Bàn tu luyện độc công nào.
Trên Thiên Kiêu bảng cũng không có người nào tương tự, hiển nhiên là loại rất ít xuất đầu lộ diện bên ngoài.
"Độc công nàng luyện, sợ là cũng không kém Huyền Minh độc kinh mà sư phụ dạy ta là bao nhiêu."
Bạch Diệu Linh âm thầm kinh hãi. Trong đám người vây xem bên ngoài, Huyền Vu và Tô Lưu Ly liếc nhau.
Các nàng cũng chú ý tới nữ tử che mặt kia, trong lòng rất kinh ngạc.
Niết Bàn thần hỏa, lại có Thiên giai Linh Khí trong người, nữ tử này thật bạo tay!
Thế lực sau lưng tất nhiên không thể khinh thường, mà chắc chắn là có chút quan hệ với Phượng Hoàng tộc ở Linh cảnh, nếu không sao có thể nắm giữ Niết Bàn thần hỏa?
"Người này rốt cuộc là ai, tuổi như thế đã bước vào thượng tam cảnh!"
Tô Lưu Ly có chút khiếp sợ, người trước mắt tuổi tác rõ ràng không quá hai mươi, nhưng lại có thực lực như vậy, thật sự khiến người ta khó có thể tin được.
"Với thực lực như vậy, cho dù đặt ở trên Thiên Kiêu bảng, cũng có thể được xếp vào một trăm người đứng đầu, lại tính thêm tuổi tác và tiêm lực... có khả năng xếp trong mười hạng đầu!"
Ánh mắt Huyền Vu chớp lên, gắt gao nhìn chằm chằm hai tỷ đệ dần dần biến mất ở cuối đường phố.
Không biết vì cái gì, vừa rồi nàng luôn cảm thấy nữ tử áo trắng kia vẫn còn lưu thủ.
Ngoại trừ việc tế ra thần hỏa và Thiên giai linh khí, nàng tuyệt đối còn có phương pháp ứng phó nhẹ nhàng hơn!
Tô Lưu Ly cũng căng thẳng nhìn theo hướng đó, nhưng nàng không nhắm vào Tiêu Cảnh Tuyết mà theo sát thiếu niên áo xám bên cạnh, một tấc cũng không rời.
Không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy có vài phần quen thuộc, quen thuộc ra sao thì lại hoàn toàn nói không ra.
"Hừ, khoản nợ của chúng ta còn chưa xong đâu!"
Ngay khi mọi người đang phân thần, Tô Hiểu chợt quát khẽ một tiếng, nàng đang định động thủ với Bạch Diệu Linh.
Hai người Huyên Vu liếc nhau, lắc đầu tiến lên.
"Sư phụ!"
"Nương!"
Hai người đang giương cung bạt kiếm nhìn thấy người tới, lập tức ngừng chiến, ngoan ngoãn hành lễ.
Trận chiến sặc khói thuốc súng này cũng tan đi. ...
"Sư tỷ, vừa rồi vì sao không dùng độc công?"
Đi xa rồi, Thiên Nhạc mới nghỉ hoặc hỏi thăm.
Vừa rồi có nhiều độc như vậy, nếu sư tỷ hấp thu toàn bộ, đối với nàng hẳn là có chỗ tốt không nhỏ mới đúng.
Tiêu Cảnh Tuyết vuốt vuốt đầu hắn, ôn nhu giải thích.
"Ra ngoài, tự nhiên phải cẩn thận hơn. Ta triển lộ Niết Bàn thần hỏa và Thiên giai linh khí, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy bối cảnh của ta bất phàm. Nhưng nếu ta triển lộ độc công còn lợi hại hơn Huyền Vu, vậy không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu phiền toái."
Dù sao Niết Bàn thần hỏa và Thiên giai linh khí tuy hiếm thấy, nhưng cũng có không ít.
Mà độc công của Huyền Vu đã là mạnh nhất lúc ấy, nay mình triển lộ ra công pháp mạnh hơn Bạch Diệu Linh, khó tránh khỏi sẽ bị người ta nhớ thương.
Càng khiến cường giả thêm ghi hận!
"Vừa rồi ở trong đám người, ngươi nhìn thấy người muốn tìm chưa, có ấn tượng gì không?"
"Không biết."
Thiên Nhạc lắc đầu.
Vừa rồi ở lầu hai, hắn xác thực từ xa xa thấy được hai người Huyền Vu và Tô Lưu Ly có chút nổi bật trong đám người.
Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, bản thân đối với người sau không có nửa điểm ấn tượng.
"Sư tỷ vừa rồi không cần ra tay làm lộ chính mình."
Thiên Nhạc lại mở miệng nói, có chút không hiểu. Tiêu Cảnh Tuyết cười cười, biết hắn nói chính là cho dù không ra tay, cũng có Huyền Vu và Tô Lưu Ly ở đó, sẽ không thật sự gây ra tai nạn chết người.
"Nếu như lời Trương đường chủ nói là sự thật, vậy Tô gia chủ hẳn là sẽ chủ động đến tìm hiểu ngươi."
Đến thượng tam cảnh, đã không phải phàm phu tục thai, nếu thật có quan hệ huyết thống, dù cho chưa bao giờ gặp qua, cũng sẽ có cảm ứng trong cõi u minh.
Nếu như dã sử Trương Nhất Triết nói ra là sự thật, vậy bước tiếp theo, Tô Lưu Ly hẳn là sẽ sai người điều tra lai lịch của mình và Thiên Nhạc.
Sử dụng Niết Bàn thần hỏa và Bát Hoang đỉnh cũng coi như để lại manh mối cho bọn họ.
"Đi thôi, ngày mai là khai mạc của Đại hội Luyện Khí, tối nay ngươi phải nghỉ ngơi sớm."
Tiêu Cảnh Tuyết vuốt vuốt trán hắn, nhìn thoáng qua trăng sáng trên cao, ánh mắt lập loè.
Tối nay lại là đêm trăng, nàng phải hấp thu nhiều độc trùng để miễn độc công bộc phát mới được.
Cũng may còn có Thần Nông dược quyển sư phụ đưa cho, nếu không lúc này mình... hẳn là tu vi hoàn toàn biến mất, mặt đầy độc ban đi đến đâu đều là trạng thái độc thể...
Ngay lúc hai người muốn đi ra con đường này, lại đi tới một tráng hán dáng người khôi ngô, cơ bắp toàn thân rất kinh người.
Ánh mắt hắn không ngừng đảo qua dáng người lả lướt hấp dẫn của Tiêu Cảnh Tuyết, nhếch miệng cười một tiếng, dùng giọng nói tự cho là rất từ tính mà mở miệng.
"Vị cô nương này, không biết có thể nể mặt hay không, tối nay cùng Thác Bạt Phá Nhạc ngắm trăng ngắm nến?"
"Cút ngay."
Tiêu Cảnh Tuyết còn chưa lên tiếng, Thiên Nhạc đã thình lình mở miệng, giọng điệu bất thiện.
Hai người một lớn một trẻ đối mắt nhìn nhau, mùi thuốc súng nồng nặc.
Nàng khẽ nhíu mày, chuyện phiền toái tối nay hình như hơi nhiều nhỉ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận