Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 61: Vì, sư phụ của hắn, là ta

Chương 61: Vì, sư phụ của hắn, là taChương 61: Vì, sư phụ của hắn, là ta
Kiếm ý cường đại khuếch tán, dẫn tới hai Thuần Nguyên trì gần đó run rẩy không thôi.
Tên hoạn quan kia cả kinh, vội vàng đánh ra linh nguyên ổn định bình chướng, lúc này mới cam đoan Tiêu Thiên Sách bên trong vẫn có thể an ổn tu luyện.
Nhưng Tần Thiển Nguyệt thì không có may mắn như vậy.
Tần lão gia tử bị trọng thương, bình phong kia cũng theo đó vỡ vụn.
Kiếm ý bén nhọn cọ rửa làm cho nàng nhướng mày, sắc mặt có chút tái nhợt, mở hai mắt ra.
Khi Tần Thiển Nguyệt nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, miệng nhỏ khẽ nhếch, không dám tin.
Toàn bộ Thuần Nguyên sơn giờ phút này lặng ngắt như tờ, yên tĩnh như chết.
Tân Bá Sơn miệng phun máu tươi, miệng há thở hổn hển, đâu còn chút uy phong nào của cường giả Thiên Linh cảnh.
Giờ phút này trong mắt hắn tràn đầy kinh hãi, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm An Tại cầm kiếm đen trong tay, ngạo nghễ mà đứng.
Một kiếm vừa rồi, nếu không phải đối phương tận lực lưu thủ, thậm chí sẽ nguy cơ chém giết chính mình!
Một kiếm kia đã chạm đến lĩnh vực "đạo', không phải thứ lực lượng thiên địa bình thường có thể so sánh!
Mộ Dung Thiên há hốc mồm, vẻ mặt khiếp sợ.
Một kiếm vừa rồi... là sư phụ mình bổ ra?
Một kiếm... chém núi thành hai nửa, một kiếm chém đôi trời?
[Độ sùng bái +30]
Nhìn ra được, một kiếm này làm thiếu niên rung động rất lớn, độ sùng bái trực tiếp tăng thêm ba mươi điểm.
Thẩm An Tại hơi ngoái đầu lại, đưa mắt nhìn thiếu niên, giọng điệu bình thản nhưng lại khiến người ta có cảm giác cực kỳ an tâm.
"Đồ nhi, tu luyện cho tốt vào, chuyện bên ngoài cứ giao cho vi sư."
"Đa tạ sư phụ!"
Mộ Dung Thiên kích động gật đầu, thở sâu một hơi đè xuống sự xao động trong lòng, khoanh chân nhập định ở trong Thuần Nguyên trì.
Không nghĩ tới sư phụ lại lợi hại như vậy!
Có hắn canh giữ ở bên ngoài, chắc hẳn là Tân gia hay Thượng Quan gia đều không dám động thủ, chính mình cũng có thể an tâm tu luyện.
Liễu Vân Thấm nhìn trung niên câm kiếm, đôi mắt đẹp kinh ngạc, không ngừng đánh giá hắn.
"Hôm nay đồ nhi ta chiếm Thuần Nguyên trì này, các ngươi có dị nghị gì không?"
Ánh mắt Thẩm An Tại vẫn nhàn nhạt.
Vừa nãy hắn thật sự có cơ hội trực tiếp chém giết Tân Bá Sơn, sở dĩ không làm như thế là bởi vì được không bù mất.
Thứ nhất, giết Tân Bá Sơn, Tần gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, hơn nữa Tần Thiển Nguyệt hiện tại lưng dựa vào Thiên Tuyết tông, khó đối phó.
Tấm thẻ kỹ năng duy nhất của mình đã bị dùng, không nên trêu chọc nhiều cường địch như vậy.
Thứ hai, nơi này là địa bàn của hoàng thất, ở chỗ này mà giết người của Tần gia thì sau này sẽ rất phiên phức.
Cho nên một kiếm kia, hắn chú trọng uy hiếp.
Bây giờ nhìn lại, hiệu quả vượt bậc.
Tân Bá Sơn nghe lời ấy, sắc mặt kinh nghi bất định, trực tiếp lựa chọn trâm mặc.
Hắn vẫn còn sợ hãi một kiếm vừa rồi, thâm mắng không thôi. Mụ nội nó, thực lực cường đại như vậy, còn giả làm cái gì mà Đoán Thể hậu kỳ?!
Với một kiếm vừa rồi kia, toàn bộ triều Đại An này, người có thể đỡ được không quá hai bàn tay!
Sớm triển lộ trâu bò đi, hắn đã chẳng thể hiện!
Tân Bá Sơn không nói lời nào, Thẩm An Tại lại đưa mắt về phía phụ tử Thượng Quan Báo.
Thượng Quan Kiệt sắc mặt trắng bệch, chưa tỉnh hồn.
Mà Thượng Quan Báo cũng đồng dạng mắt lộ ra vẻ kiêng kị, âm thâm nuốt nước miếng.
Cứ như vậy, một kiếm có thể chém chết một trăm kiếm của hắn.
Nhưng chuyện vị trí Thuần Nguyên trì này liên quan tới Thương Ngô cảnh, hắn vẫn không thể cứ như vậy buông bỏ.
Hắn cắn răng mở miệng: "Thẩm trưởng lão, hồ này từ trước đến nay đều là của Thượng Quan gia ta dùng, hơn nữa chính là danh ngạch mà Hoàng hậu nương nương ban cho, ngươi chiếm cho Mộ Dung Thiên, chỉ sợ sẽ làm Hoàng Hậu nương nương không thích?”
Lão tiểu tử này sau khi chứng kiến một kiếm vừa rồi, hiện tại cả người đều đã ỉu xìu rồi, nói chuyện không còn kiên cường như trước.
Ý của lời hắn nói, là muốn lấy thân phận hoàng hậu ra dọa người.
Thẩm An Tại nhíu mày, trong lòng có chút tò mò.
Vì sao gia hỏa này cứ cố chấp với vị trí của Thuần Nguyên trì như vậy, trước đó Tần Bá Sơn còn nguyện ý ra tay, hình như cũng có lý do.
Chẳng lẽ là bởi vì Thương Ngô cảnh gì đó?
"Thượng Quan gia chủ nói quá lời rồi, Hoàng hậu nương nương ban cho Thượng Quan gia chỉ là danh ngạch mà thôi, chưa từng nói cụ thể cái hồ nào thuộc về các ngươi."
Thẩm An Tại còn chưa mở miệng, trên đường núi, một phụ nhân ung dung sang trọng chậm rãi đi đến, bên cạnh còn có Tiêu Cảnh Tuyết đi theo.
Người tới không ai khác, chính là Lệ phil
Nàng ở sườn núi nghe được động tĩnh phía trên, vốn cũng không muốn can thiệp.
Nhưng Tiêu Cảnh Tuyết ở bên cạnh lại gõ trái đánh phải, nàng cũng biết những đan dược của Huyền Ngọc Tử kia là nhờ có Thẩm An Tại mang tới, nàng do dự, sau đó vẫn lựa chọn lên núi.
Nhưng mới vừa đi lên đã thấy một kiếm động trời kia chặt đứt ngọn núi phía xa.
"Ra mắt Lệ phi nương nương."
Nhóm người Thẩm An Tại nhìn thấy nàng lên núi, nhao nhao chắp tay hành lễ.
"Không cần đa lễ."
Lệ phi nhẹ nhàng xua tay, nhìn về phía Thượng Quan gia: "Chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi, nếu là Thượng Quan gia các ngươi đã tới chậm một bước, thì không còn gì để nói nữa."
Sắc mặt Thượng Quan Báo hoàn toàn khó coi, xanh đỏ biến ảo, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Không còn cách nào, Lệ phi cũng đã nói, hắn có cố cũng vô dụng.
Có Lệ phi ở chỗ này, cho dù là Hoàng hậu tự đến cái hồ này thì e rằng cũng sẽ không đòi lại được.
"Phong chủ, ngài không sao chứ?”
Tiêu Cảnh Tuyết chạy đến bên cạnh Thẩm An Tại, lo lắng hỏi thăm, trong mắt còn có vẻ kinh ngạc.
"Không có việc gì."
Thẩm An Tại lắc đầu, thuận thế giao kiếm đen trong tay cho nàng.
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn kiếm đen, lại nhìn cái vực xa xa bị một kiếm bổ ra kia, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Xem ra thực lực phong chủ này ẩn tàng không thấp.
Chỉ một kiếm này, cho dù là phụ thân mình cũng không dám nói có thể không tổn hao lông tóc mà đón lấy. Thượng Quan Báo lạnh lùng nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên trong hồ, sau đó đành phải mang theo Thượng Quan Kiệt vẫn không cam lòng như cũ đi về phía ba hồ giữa bên kia.
Tần Bá Sơn cũng trở về bên cạnh Tần Thiển Nguyệt, ngồi yên tại chỗ chữa thương.
Mà con ngươi xưa nay đạm mạc ngạo nghễ của Tần Thiển Nguyệt, cũng tại thời khắc này có dao động.
Nàng nhìn Thẩm An Tại ở đó thêm mấy lần, giống như đang sợ hãi thán phục một kiếm vừa rồi.
Nhưng cũng chỉ là nhìn nhiều thêm vài lần mà thôi, sau đó liên bình tâm lại, tiếp tục tu luyện.
"Thẩm trưởng lão quá lợi hại, không giống như trong lời đồn."
Lệ phi cất bước tiến lên, khóe miệng mang theo ý cười đánh giá Thẩm An Tại.
"Nương nương khen trật rồi."
Thẩm An Tại khiêm tốn chắp tay.
Ánh mắt Lệ phi lướt qua hắn, nhìn về phía thiếu niên áo đen bên trong hồ, ánh mắt đầy thưởng thức.
"Hai sư đồ các ngươi có cùng một cá tính, không sợ cường quyền, có lòng nhiệt huyết."
"Bây giờ ước hẹn ba năm còn thừa lại hơn nửa năm, Thẩm trưởng lão cảm thấy hắn có hi vọng đạt tới Địa Linh cảnh sao?"
Thẩm An Tại khẽ vuốt cằm: "Có."
"ô2"
Lệ phi hơi kinh ngạc, đôi mắt đẹp hiện lên dị sắc: "Đừng nói người bình thường, ngay cả Tân Thiển Nguyệt muốn đạt đến Địa Linh cảnh cũng phải trải qua nhiều năm tu luyện, cùng với sự bồi dưỡng cực lực của tông chủ Thiên Tuyết tông."
"Thẩm trưởng lão làm sao chắc chắn, Mộ Dung Thiên có thể trong vòng nửa năm sau đạt tới Địa Linh cảnh?"
Hai tay Thẩm An Tại chắp sau lưng, nhìn Mộ Dung Thiên bên kia một cái, nhẹ giọng mở miệng.
"Vì, sư phụ của hắn, là ta."
Lời nói bình thản, không mang theo bất kỳ cao ngạo nào nhưng lại hết sức tự tin.
Nhưng chính lời nói nhàn nhạt như vậy, khiến cho mấy người ở đây đều sinh ra một loại ảo giác.
Có lẽ... thật sự có khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận