Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 251: Tàn nhẫn

Chương 251: Tàn nhẫnChương 251: Tàn nhẫn
"Cân nhắc thế nào rồi, năm giây cuối cùng, ai chết ai sống, đều nắm trong tay vị thầy thuốc có tấm lòng bồ tát là Thanh Thủy quận chúa đây."
Tân Thiển Nguyệt nghiên ngẫm mở miệng.
Nhìn thấy thiếu nữ trước mắt càng rối rắm, nàng lại càng cảm thấy mừng thầm trong lòng.
"Ta...
Tiêu Cảnh Tuyết lộ ra vẻ do dự.
Làm sao bây giờ, Tân Thiển Nguyệt là tu vi Thiên Linh cảnh đỉnh phong, tựa hồ ngoại trừ nghe lời nàng chọn một người sống thì không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng nàng thật sự sẽ bỏ qua đứa bé kia chứ?
Hoặc là nói, nàng thật sự bỏ qua cho mình và Thiên Nhạc?
"Quận chúa, ta vô tội, ta cái gì cũng không biết, ta vô tội!"
Tứ trưởng lão Thiên Tuyết tông bối rối mở miệng, vẻ mặt hoảng sợ.
"Tỷ tỷ, đừng quản ta!"
Hài đồng cũng lấy dũng khí, đã làm tốt chuẩn bị chịu chết.
Nhưng càng như vậy, Tiêu Cảnh Tuyết càng khó có thể đưa ra lựa chọn.
Bất luận lựa chọn thế nào, dường như trước mắt đều là một tử cục.
Tân Thiển Nguyệt đã điên rồi, nàng đã giết nhiều người như vậy, thật sự sẽ nói được sao?
"Ta có thể chọn, nhưng ta có một điều kiện."
Thật lâu sau, ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết dần dần trở nên kiên định, dường như đã có quyết định.
"ð2"
Tân Thiển Nguyệt hứng thú nhìn về phía nàng.
Không nghĩ tới tình huống hiện tại, đối phương lại có dũng khí ra điều kiện, ngược lại khiến nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Nói đi."
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn về phía hài đồng cầm đao cảnh giới bên cạnh, trầm giọng mở miệng.
"Để sư đệ ta rời đi trước, nếu không ta sẽ không chọn ai."
Thiên Nhạc ngẩn ra, kinh ngạc nhìn nàng, có phần bất ngờ.
Cho dù là Tân Thiển Nguyệt cũng kinh ngạc.
Không nghĩ tới nàng tại tình huống này đưa ra yêu cầu, không phải muốn bảo đảm an toàn của mình.
Mà muốn cho tên đệ tử ký danh vào Thanh Vân phong chưa bao lâu này rời đi.
“Ta không đi!"
Thiên Nhạc quát khẽ, ánh mắt kiên quyết.
Hắn biết, sở dĩ sư tỷ lựa chọn như vậy, nhất định là vì đề phòng Tần Thiển Nguyệt.
Nhưng nếu muốn hi sinh sư tỷ của mình để đổi lấy cơ hội sống tạm bợ, mà hắn lại không nguyện ý.
"Được, ngươi để hắn đi đi."
Ngoài dự đoán, Tần Thiển Nguyệt vậy mà không cự tuyệt, ngược lại cười nhạt mở miệng.
"Đi
Tiêu Cảnh Tuyết nghiêm túc nhìn Thiên Nhạc.
Người sau và nàng nhìn nhau, chậm rãi lắc đầu.
“Ta không đi." "Ba giây cuối cùng, hắn không đi, sẽ không có cơ hội."
Tân Thiển Nguyệt đạm mạc bắt đầu đếm ngược.
"Ba, hai...
"Tiểu sư đệ, đệ mau đi đi, đi tìm sư phụ!"
Tiêu Cảnh Tuyết lo lắng mở miệng.
"Không!"
Thiên Nhạc cũng quật cường, ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía Tứ trưởng lão Thiên Tuyết tông quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
"Ta biết cho dù tuyển như thế nào, đều sẽ để cho sư tỷ ngươi nảy sinh tâm ma, vậy thì để ta làm!"
Dứt lời, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thiên Nhạc bước tới, giơ trường đao không chút do dự bổ xuống.
Xuy xuy!
Tứ trưởng lão Thiên Tuyết tông trừng lớn con ngươi, mắt đầy vẻ không dám tin.
Hắn nhanh chóng bưng kín cổ họng, nhưng không cách nào ức chế được vết máu phun ra từ kẽ ngón tay.
Ấm ẩm, đỏ tươi.
Tiêu Cảnh Tuyết ngây ngẩn cả người, gắt gao che miệng mình lại.
Thiên Mục trùng trên tay Tân Thiển Nguyệt cũng hét lên một tiếng, nổ tung thành một bãi máu loãng tanh hôi.
"Còn ngươi nữa!"
Ánh mắt của Thiên Nhạc ngưng tụ, nhìn thẳng vào Tần Thiển Nguyệt.
Hắn chỉ có tu vi hạ tam cảnh, giờ phút này bỗng nhiên bắn ra khí tức làm người kinh hãi.
Không phải tu vi, mà là thế đao!
"Chuyện này...
Tân Thiển Nguyệt nhướng mày, vậy mà dâng lên mấy phần run sợ đối với một tiểu hài đồng.
"Thiên Nhạc, đừng!"
Tiêu Cảnh Tuyết kinh hãi mở miệng, muốn ngăn cản nhưng người sau đã rút đao ra, từng bước một chém ra.
Xoet xoetl
Một ánh đao kinh người hiện lên, đó là đao thế thuần túy nhất.
Không liên quan đến tu vi, không quan hệ mạnh yếu.
Chỉ là khí thế.
Thiên Nhạc vốn là Vô Khuyết hoang thể, cô đọng đao thế hơn nửa năm cũng không có nửa phần tiết lộ.
Đao mang mạnh mẽ bay lên, ánh mắt Tần Thiển Nguyệt ngưng tụ, vậy mà không tránh không né, ngược lại thuận tay nắm lấy đệ tử Dược Vương cốc bên cạnh.
Trên tay tên đệ tử Dược Vương cốc kia, còn đang nắm lấy hài tử còn sống sót trong thôn xóm trước đó.
Nhưng mà, cho dù trước đó có bia đỡ đạn, ánh mắt Thiên Nhạc lại lạnh như băng.
Tu vi của hắn không đủ, chỉ có cơ hội cho một đao kia, thất bại sẽ chết!
Xuy xuy!
Chỉ trong nháy mắt, đứa nhỏ kia sắc mặt trắng bệch, tính cả đệ tử Dược Vương cốc nắm lấy hắn, trực tiếp bị ánh đao xé nát.
Máu văng khắp nơi, thế đi của đao mang không giảm, nhưng Thiên Nhạc vẫn kiên định bổ về phía trước.
Tân Thiển Nguyệt nhíu mày lui lại, từng tên đệ tử Dược Vương cốc dưới sự khống chế của nàng xông lên, hóa thành người chắn ở phía trước.
"Sư đệ, không được!"
Tiêu Cảnh Tuyết kinh hô. Những đệ tử Dược Vương cốc đều bị khống chế, không phải là người đáng chết!
Nhưng mà, nàng lại thấy một cảnh tượng máu tanh.
Chẳng những Thiên Nhạc không thu đao, ngược lại đao thế càng hung mãnh thêm vài phần.
Ai ngăn ở phía trước, người đó liền bị ánh đao chém nát và chết!
Trong nháy mắt, Thiên Nhạc và đao mang chợt lóe.
Để lại một mảnh tay cụt, máu tanh dị thường.
Xì xì xì...
Mặc dù cuối cùng Tần Thiển Nguyệt né tránh được, nhưng phần bụng vẫn bị xé ra một vệt sâu, máu tươi chảy ồ ô.
Sắc mặt nàng khó coi vô cùng nhìn chằm chằm Thiên Nhạc đang tái nhợt kia.
Tiểu tử này, lòng dạ thật độc ác!
Nhiều người vô tội như vậy chắn ở phía trước, vậy mà ngay cả ý định dừng tay cũng không cói!
So với hắn, tính cách của Tiêu Cảnh Tuyết quả thực là một trời một vực.
"Muốn chết!"
Sau khi kịp phản ứng, nàng quay đầu vận chuyển linh nguyên, trực tiếp cách không nắm lấy cổ Thiên Nhạc.
Thiên Nhạc mặc dù muốn ngăn cản, lại phát hiện trong cơ thể mình trống rỗng, dù có vung đao thế nào, cũng không cách nào chém ra đao khí đánh đâu thắng đó như vừa rồi.
Một đao có cơ hội nhưng vẫn không thể đạt được hiệu quả mong muốn.
"Tần Thiển Nguyệt, thả hắn xuống!"
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn thấy Thiên Nhạc bị tóm, hoảng sợ chạy tới, nhanh chóng vận chuyển Xuy Tuyết chưởng.
Nhưng dù sao nàng cũng chỉ có tu vi Địa Linh cảnh, lại không am hiểu chiến đấu như Mộ Dung Thiên.
Chỉ trong một cái chớp mắt, liền bị thiên uy mênh mông xen lẫn huyết sát khí đánh bay, va sụp một thân cây, thổ huyết không thôi.
"Sư tỷ..."
Thiên Nhạc thấy nàng bị thương, hốc mắt như muốn nứt ra.
Rặc rặc rặc!
Nhưng mà hắn còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì, ánh mắt Tần Thiển Nguyệt ngưng tụ.
Sau một khắc, tứ chi của Thiên Nhạc đều vặn vẹo.
Tiếng gầm nhẹ đè nén vang lên, đau đớn thấu tim khiến Thiên Nhạc không nhịn được gào lên, giống như chó chết bị vứt trên mặt đất, không thể động đậy.
"Tiểu sư đệt"
Ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết đỏ bừng, giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị thiên uy nồng đậm áp chế gắt gao.
Tân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua vết đao trên bụng mình, sắc mặt khó coi.
Mộ Dung Thiên thắng mình thì thôi đi, bây giờ còn bị sư đệ hắn gây thương tích nữa!
"Thanh Vân phong..."
Mặt mày nàng vô cùng lạnh lẽo, bỗng nhiên thu hồi ý niệm giết chết hai người này, dâng lên ý nghĩ tra tấn.
Người chết không đáng sợ, cũng không phải cách báo thù tốt nhất.
Ngược lại người còn sống không bằng chết, đó mới là công tâm chỉ thuật.
Nàng ngược lại muốn nhìn một chút, nếu để cho Tiêu Cảnh Tuyết sống sau cái chết của sư đệ nhà mình và những đệ tử Dược Vương cốc, thì nàng như thế nào?
Một bên là sư đệ của mình, một bên là đệ tử Dược Vương cốc từng ở chung sớm chiều.
Với tính cách hiền lành kia của nàng, có thể bị ép điên hay không? Càng nghĩ, Tân Thiển Nguyệt lại càng hưng phấn. Thậm chí nàng còn không kịp chờ đợi, muốn nhìn thấy Mộ Dung Thiên và Thẩm An Tại trở về, nhìn thấy dáng vẻ điên dại thê thảm của Tiêu Cảnh Tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận