Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 468: Đúng vậy, sư phụ vô địch thiên hạ

Chương 468: Đúng vậy, sư phụ vô địch thiên hạChương 468: Đúng vậy, sư phụ vô địch thiên hạ
VùiI
Nhận ra mình mãi không phá vỡ được một linh khí Địa giai, Xuyên Vân Thoa có chút bực bội, dường như cảm thấy mất mặt.
Ba chiếc Xuyên Vân Thoa tăng tốc độ, trong lúc tấn công, mơ hồ để lại những vết tích trong hư không.
Mà ba chiếc Xuyên Vân Thoa ẩn núp khác cũng không còn đứng ngoài quan sát tình hình nữa, mà cùng nhau tấn công.
Trong chốc lát, sáu chiếc Xuyên Vân Thoa cùng lúc tấn công, những chiếc Vân Thoa lộ diện sắc bén đến cực điểm, những chiếc Vân Thoa ẩn núp thì quỷ dị khó lường.
VùiI
Thanh đao gỗ đồng thời chém vỡ năm chiếc Vân Thoa, run rẩy không thôi.
Máu tươi bắn ra, Thiên Nhạc đưa tay trái ra, từ trong hư không nắm chặt một chiếc Vân Thoa.
Phần sắc bén đâm thẳng xuyên qua lòng bàn tay hắn, máu tươi chảy ròng ròng.
Thế nhưng đối mặt với nỗi đau xuyên thấu như vậy, Thiên Nhạc lại không đổi sắc mặt.
Đôi mắt dưới vành nón của hắn dần đỏ ngâu.
Khoảnh khắc tiếp theo, sát khí ẩn núp trong cơ thể bùng nổ.
Ánh đao chém ra, như biển máu cuồn cuộn, nhuộm cả đạo tràng này thành tu la địa ngục, ác quỷ dữ tợn.
"Hít... sát khí kinh khủng quá!"
"Tên này, cuối cùng đã giết bao nhiêu người, sát tâm nặng đến mức nào!"
Ngoài sân vang lên từng trận tiếng hít vào lạnh lẽo, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Trân Quyết càng nhíu mày, có chút nghi ngờ.
Sát khí nồng đậm như vậy, tại sao ngay từ đầu hắn lại không hề phát hiện ra?
Giống như tất cả hơi thở đều bị phong ấn không sót một chút nào trong cơ thể thiếu niên áo xám, không hề tiết lộ ra ngoài.
Tình huống như vậy... có chút giống với công pháp của Thiên gia.
Theo biển máu hiện lên, đao của Thiên Nhạc trở nên nặng nề hơn vài phần, mỗi nhát chém ra đều là một mảng máu tươi, mang theo sát ý cực mạnh.
Năm chiếc Xuyên Vân Thoa còn lại trong lúc nhất thời có chút khó chống đỡiI
Còn chiếc thứ sáu... từ lúc Thiên Nhạc nắm lấy nó, hắn không có dấu hiệu muốn buông tay.
Mặc cho ý sắc bén làm lòng bàn tay hắn máu thịt be bét, hắn cũng không hề có ý dừng lại, đao trong tay vung lên như mưa rào liên miền.
Dưới những nhát đao thị máu như vậy, thế đao của Thiên Nhạc bắt đầu tăng vọt.
Thanh đao gỗ càng vì thế mà nhuộm lên một tầng màu máu, run rẩy như đang phấn khích vì điều gì đó.
Đao gỗ có linh, có thể cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân lúc này.
Hai chữ "Trở nên mạnh mẽ", dường như đã trở thành ý định chung không cần lời nói giữa nó và chủ nhân.
Đúng vậy, trở nên mạnh mẽ.
Giết chóc, là để bảo vệ tốt hơn.
Bảo vệ sư phụ, bảo vệ sư tỷ, bảo vệ sư huynh, bảo vệ Thanh Vân phong!
Hắn, phải trở nên mạnh mẽ hơn tất cả mọi người!...
Nam Quyết vực, trong thành trì Ngư Uyên hạp.
"Sư phụ, sao người lại dậy rồi?"
Giọng nói dịu dàng pha chút quan tâm của nữ tử vang lên, kéo suy nghĩ của Thẩm An Tại đang ngồi ngẩn trên giường trở vê.
Nhìn nữ tử mặc áo trắng dịu dàng ở cửa, Thẩm An Tại thở dài.
"Tình hình bên ngoài thế nào rồi?"
"Tiền bối Bách Lý đang trấn thủ, những người Xung Hư cảnh đột nhiên xuất hiện kia, không lâu trước đây vẫn chỉ là Niết Bàn, không biết vì lý do gì mà đột phá."
Nói rồi, Tiêu Cảnh Tuyết bổ sung thêm một câu: "Nếu ngay từ đầu Bình Thiên triều có nhiều Xung Hư cảnh như vậy, bọn họ hẳn đã sớm bình định Bắc Minh và Đại An rồi."
Thẩm An Tại khẽ gật đầu.
Quả đúng như vậy.
Xem ra tình hình hẳn là giống với Tề Lưu Vân, không biết vì lý do gì mà cưỡng ép đột phá cảnh giới.
Ngũ hành chỉ khí...
Thẩm An Tại đang cau mày suy tư, bỗng nhiên mở miệng hỏi: 'Lý Trường Sinh đâu, hắn vẫn chưa xuất hiện sao?"
"Vâng, từ sau võ thí, không còn tin tức gì về hắn nữa."
Tiêu Cảnh Tuyết đáp lời.
Nhìn người trung niên áo trắng đang ngồi trên giường, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, nàng có chút muốn nói lại thôi.
"Sao vậy, còn có chuyện gì sao?"
Thẩm An Tại nhận ra sự thay đổi cảm xúc của nàng, không khỏi vừa vận động cánh tay phải mới mọc.
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ nghiến răng, nhỏ giọng mở lời: "Sư phụ, tu vi của người..."
Thẩm An Tại sửng sốt, sau đó từ từ mở miệng, giọng nói hơi trầm.
"Ngươi đã biết rồi sao?"
"Vâng."
Nghe nàng trả lời, Thẩm An Tại im lặng hồi lâu.
Chính hắn đã cưỡng ép bản thân chém giết một tên bán bộ Chân Tổ, trong lúc hôn mê, Tiêu Cảnh Tuyết và Ngọc Tâm Lan hẳn đã thăm dò tình hình trong cơ thể hắn.
"Vậy một sư phụ chỉ có cảnh giới Đoán Thể, ngươi có còn muốn nhận không?”
Thẩm An Tại nửa đùa nửa thật nói.
Tiêu Cảnh Tuyết vội lắc đầu mở lời: "Sư phụ, người nói gì vậy, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, người mãi mãi là sư phụ của Cảnh Tuyết, không liên quan đến bất cứ điều gì, chỉ có vậy thôi."
"Chỉ là..."
Nữ tử khẽ cắn môi đỏ, có lời muốn nói mà không nói hết.
"Chỉ là cái gì?"
Thẩm An Tại hỏi.
"Chỉ là đệ tử muốn thỉnh cầu sư phụ ngàn vạn lần phải giữ gìn sức khỏe, chớ nên cố chấp, nếu người có mệnh hệ gì, đệ tử không biết phải làm sao... Hơn nữa, bên sư huynh..."
"Đồ ngốc."
Thẩm An Tại cười lắc đầu, vẻ mặt ôn hòa.
"Đừng lo cho vi sư, không phải đã nói rồi sao, vi sư vô địch thiên hạ, ai có thể lấy được mạng vi sư?"
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Thẩm An Tại lại có chút buồn bã, trong đầu hiện lên bóng dáng của Thiên Đạo bia.
Tu vi Đoán Thể...
Sức mạnh của hệ thống cuối cùng không phải là sức mạnh của chính hắn, nếu hắn thực sự có thể sở hữu tu vi mạnh mẽ, liệu hắn có thể yên tâm hơn không? Nghe lời nói nửa đùa nửa thật của sư phụ, lần này Tiêu Cảnh Tuyết lại im lặng hồi lâu.
Nàng nhớ lại lời đại sư huynh đã nói ngày hôm đó.
"Lúc ở Linh cảnh, sư phụ đã suýt chết."
Lúc đó chỉ nghe sư huynh nói vậy thôi, chứ thực ra chưa từng thực sự nhìn thấy, cũng không biết tâm trạng của mình sẽ như thế nào.
Nhưng ngày hôm đó trên tường thành, nhìn thấy sư phụ toàn thân đẫm máu, được Bách Lý tiền bối bế về.
Nàng càng hiểu rõ hơn tại sao sau này sư huynh lại cố chấp muốn học y như vậy.
Khi nhìn thấy sư phụ bị thương, đầu óc nàng trống rỗng.
Thậm chí trong lúc nhất thời không thể chấp nhận được.
Từ trước đến nay, sư phụ ở trước mặt bọn họ đều tỏ ra nhẹ nhàng, dường như chỉ cần sư phụ ở đó, mọi phiền phức đều sẽ được giải quyết.
Nhưng ngày hôm đó...
Sư phụ bị thương.
Im lặng hồi lâu, Tiêu Cảnh Tuyết mới miễn cưỡng nở một nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu.
"Đúng vậy, sư phụ vô địch thiên hạ.”
Sự thay đổi tinh tế đang diễn ra trên người Tiêu Cảnh Tuyết.
Nàng thầm hạ quyết tâm, phải càng nỗ lực tu luyện, sớm ngày viên mãn Vạn Độc tâm kinh, đột phá Xung Hư.
Sau này cũng nên là nàng và sư huynh đứng trước mặt sư phụ.
Không thể mãi như một đứa trẻ không lớn, mãi mãi cần sư phụ bảo vệ.
Sư phụ... cũng biết mệt mỏi.
"Đồ ngốc."
Nghe ra sự miễn cưỡng và tâm sự nặng nề trong giọng nói của nàng, Thẩm An Tại cười lắc đầu, đứng dậy hít sâu một hơi.
Nếu thực sự đến lúc không thể làm trái lại thì bên Thiên Huyền Tỉnh, hắn hẳn sẽ đi một chuyến.
Mặc dù không biết tại sao hệ thống vẫn luôn không cho hắn nâng cao tu vi nhưng nếu thực sự xảy ra nguy hiểm thì không thể để ý đến nhiều như vậy.
Tất nhiên, đây là chuyện sau này mới tính đến.
Bây giờ cần phải cân nhắc, là phải nhanh chóng xử lý xong những chuyện vụn vặt của Bình Thiên triều.
Xử lý xong rồi, hắn còn phải đến Bắc Đạo vực ở lại vài ngày.
Tính thời gian, những ngày này Thiên Nhạc hẳn đã bắt đầu khiêu chiến với Bách Binh phổ chỉ Linh Khí rồi.
Nếu thành công, chắc chắn sẽ có người để mắt đến hắn.
Mặc dù hành sự theo sát phạt chỉ đạo, định sẵn con đường này phải cô độc một mình.
Nhưng làm sư phụ như hắn, dù sao cũng phải bảo vệ hắn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận